Chương 88: Công việc
Tiếng hét chói tai vang lên, nó phát ra từ những người đi đường, và cũng phát ra từ trên một chiếc xe do hai ngựa kéo.
Đám người hỗn loạn nhìn về phía nguồn âm thanh, họ sợ hãi tránh né khỏi đường của chiếc xe ngựa đang ầm ầm chạy qua.
Chiếc xe ngựa như tách dòng người ra làm đôi, trên xe ngựa, một người lái xe đang khống chế cỗ xe, trong một tay nắm chặt dây cương, một tay khác cầm roi dài.
Người kia chính là người vừa mới la hét, hắn ta là một tên thiếu niên, có lẽ nhỏ hơn Oskar một chút, khuôn mặt non nớt kia không hề sợ hãi nhưng lại cực kỳ rạo rực và phấn khích.
Trên đầu mái tóc màu đỏ đang bay lả lướt trong làn gió, thiếu niên cứ như vậy lái chiếc xe cắt ngang qua hàng người, cực kỳ nguy hiểm nhưng lại không đụng chạm vào bất kỳ người nào, để lại đám người đứng lăn lộn trong gió với trái tim đập rộn như một văng ra khỏi lồng ngực.
Hắn còn để lại một vệt bụi mù bốc lên sau lưng mình.
“Xin lỗi a!” Hắn la lớn, Oskar lại nghe được có chút vui cười hớn hở trong tiếng hét kia.
Tốc độ của chiếc xe không có chút nào giảm lại, thiếu niên vung roi dài lên, hắn lại thúc dục hai con ngựa của mình tăng thêm tốc độ, có vẻ như hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Chiếc xe càng ngày chạy càng nhanh, đến nơi trống trải thì như cá vào biển rộng, hai con ngựa chạy như không bị trói buộc, phấn khích hệt như chủ nhân của mình..
Oskar có chút lo lắng sợ rằng bốn cái bánh xe gỗ không thể chịu nổi người thiếu niên kia tàn phá, nhưng mãi cho đến chiếc xe rời khỏi tầm mắt của mình, chúng vẫn bình yên vô sự tiếp tục lăn tròn.
“Thật nhanh.” Oskar nói thầm, đây là chiếc xe ngựa có tốc độ nhanh nhất mà hắn từng nhìn thấy trong đời, không chậm rãi từ từ di chuyển như những chiếc xe khác, mà phóng đi như bầy ngựa hoang thoát cương trên đồng cỏ rộng lớn.
“Thằng nhóc kia, suýt nữa ta bị nó đâm trúng rồi!” Có người la lớn tức giận, phủi phủi bụi đất dính lên áo mình, hắn vừa ngã quỵ sang một bên để tránh né chiếc xe.
“Hắn có ngày cũng đâm vào đâu đó, mong rằng ngày đó mau tới.” Một người khác lau chùi mồ hồi chảy đầy trên trán, nguyền rủa nói.
“Có lẽ hắn sẽ đâm thẳng xuống dòng sông cũng nên, khi đó chúng ta sẽ được giải thoát khỏi hắn, tên ác ma tóc đỏ.” Một người khác nữa hưởng ứng, trong cái đầu kia không biết đang suy nghĩ điều gì tà ác.
Oskar nghe mọi người xung quanh bàn tán, dường như họ đã quen thuộc với cảnh tượng vừa xảy ra, như là nó xảy ra hàng ngày tại nơi này như thế.
Hắn đưa tai lắng nghe.
“Cha hắn không quản hắn sao?” Một người vẫn chưa tiêu tan cơn giận của mình.
“Nghe nói Nam tước Hollow rất cưng chiều con trai út của mình.” Có người nói thế.
“Ta nghĩ cha hắn đã từ bỏ hắn rồi thì đúng hơn, hắn vô dụng nên không thể trở thành hiệp sĩ giống anh cả của mình, thằng nhóc bất tài kia chỉ có thể đâm đầu đi phá làng phá xóm.”
Đám dân thành Batgot vừa tản ra tiếp tục bước đi rời khỏi đám đông này, vừa nói chuyện bàn tán với nhau.
“Con trai của Nam tước Hollow sao?” Oskar thầm nghĩ trong lòng, hắn có chút không đồng ý với lời của họ, hắn không hiểu rõ về các kỹ năng khác của người thiếu niên tóc đỏ kia.
Nhưng chỉ riêng việc điều khiển ngựa, có lẽ hiếm có hiệp sĩ nào có thể vượt qua tên nhóc kia, thứ hắn nhìn thấy lúc nãy, bây giờ nghĩ kỹ lại, là một loạt các kỹ năng khống chế và điều khiển khó mà nắm giữ trong ngày một ngày hai.
Nếu nhìn vào độ tuổi của hắn thì có thể thấy được thiên phú của tên nhóc kia kinh khủng cỡ nào.
Và Oskar nhìn thấy sự tự do tràn ngập trên cả khuôn mặt nhỏ kia, nghe được sự vui vẻ trong tiếng la hét, tên kia không nghiêm túc và cứng rắn như hiệp sĩ, mà có vẻ hướng tới tự do, đó là một kẻ liều lĩnh vì đam mê.
Bỏ sự việc này sang một bên, Oskar tiếp tục tiến lên theo dòng người đông đúc, càng ngày càng tiến lại gần bến tàu.
Trên bến tàu, những người đàn ông để trần nửa người hối hả lên xuống những con tàu cập bến, vận chuyển hàng hóa và vật tư lên bờ.
Những thùng gỗ, giỏ hàng chất đầy hàng hóa bị họ bốc dỡ xuống, người khuân vác xếp chúng tại trên bến tàu, một số người khác lại khiêng chúng xếp lên những chiếc xe ngựa hay xe đẩy đã chờ đợi sẵn ở ngay bên cạnh.
Có một số nhóm khác thì vận chuyển hàng hóa của Batgot lên thuyền, chuẩn bị đưa chúng đi đến nơi khác để bán đi.
Đủ loại hàng hóa ra vào bến tàu, những bao tải chứa lương thực ngũ cốc như lúa mạch, bột mì, những giỏ lớn chứa muối, những thùng gỗ bịt kín chứa rượu và dầu, những hàng hóa thủ công như đồ gốm, dụng cụ bằng sắt và hàng dệt cũng được vận chuyển xuống.
Có những thuyền nhỏ chở theo tôm cá vừa đánh bắt được, ngư dân kiêm luôn người khuân vác mang theo chiến lợi phẩm của chuyến đi xuống thuyền, trên bến tàu có những người thương lái tụ họp lại trả giá mua sắm chúng.
“Cá mới đánh bắt được tại sông Kiroka, rất tươi ngon, rất lớn, mau tới xem a.” Một vài ngư dân từ thuyền đánh cá nhỏ gánh theo giỏ cá la hét lên.
Bọn hắn tập trung ở một khu vực riêng.
Khu bán cá bốc lên mùi tanh khó ngửi đối với người không quen, đám thương lái la hét thương lượng với chủ thuyền, góp thêm một phần vào âm thanh ồn ào tại bến tàu này.
Oskar đạp bước lên bến tàu được xây dựng bằng gỗ, đưa mắt nhìn những cầu tàu dài chĩa ra mặt sông, chú ý tới những con thuyền vừa mới cập bến, hắn nhanh chóng chọn một chiếc rồi chạy tới với mong muốn kiếm được một công việc.
Hắn chạy lên cầu tàu, mau chóng lại gần con thuyền vừa cập bến kia, lúc này một đám người nhốn nháo đã tập trung ở bên dưới.
Khi chiếc thuyền ngừng hẳn, từ trên thuyền những sợi dây thừng được ném xuống, những thủy thủ lành nghề đứng sát mạn thuyền nhanh chóng buộc chặt chúng cố định con thuyền lại.
Và rồi từ trên thuyền, ba tấm ván gỗ dài đặt xuống bến tàu tạo thành lối đi, đám người phía dưới sốt ruột đang muốn nhào lên, thì một người đàn ông từ trên thuyền đi xuống.
Người trung niên bước trên tấm ván gỗ một cách vững vàng, không có chút nào lo lắng mình sẽ rơi xuống dòng sông bên dưới.
Đám người trên bến tàu thấy ông ta thì yên lặng đứng chờ, người kia đạp bước lên trên cầu tàu, “Ta cần mười người vận chuyển hàng hóa, tiền công là như mọi khi, 1 đồng Trite.” Ông ta hét lớn, ngay tại chỗ chiêu mộ đám người khuân vác.
“Ta, chọn ta.”
“Mau chọn ta, ta rất khỏe.”
Oskar cũng gia nhập trong đám người, hắn la to lên, chen vai đẩy tay muốn tới trước mặt người đàn ông kia.
“Ngươi, ngươi, ừm thêm tên ở trần…” Ông ta nhanh chóng chỉ ra vài người, ông ta lựa chọn dựa trên dáng vóc của đám người này.
Mặc dù chọn người nào thì tiền công cũng đều giống như nhau, nhưng để những người khỏe mạnh làm việc thì mọi chuyện sẽ thuận lợi và nhanh chóng hơn, hắn còn muốn tranh thủ vào thành làm chút chuyện riêng nữa.
“Ngươi đi.” Loại bỏ hết mấy tên dáng người ốm yếu đi, ông ta chỉ vào Oskar, người thanh niên này có thân hình cao ráo và cơ bắp cân đối.
“Người cuối cùng là ngươi.”
Đã đủ mười người, những người không được chọn cũng không dây dưa lâu, bọn hắn mau chóng rời đi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, vào thời điểm này còn nhiều con thuyền đang ra vào bến tàu, chỉ cần kiên trì có lẽ bọn hắn có thể kiếm được công việc cho ngày hôm nay.
Oskar vui vẻ khi được nhận, dù rằng 1 Trite cực kỳ ít ỏi, chỉ bằng một phần tư lương ngày của một tên bộ binh, nhưng hiện tại hắn không có nhiều công việc để lựa chọn.
Mà lại, có lẽ sau khi xong việc tại chiếc thuyền này, hắn còn có thể đi nhận việc ở một chiếc thuyền khác, kiếm thêm 1 Trite nữa. Oskar thầm nghĩ.
“Mau lên thuyền làm việc đi, nhanh tay lên, đừng có lười biếng.” Người đàn ông nói với đám người rồi đi qua một bên.
Đám thủy thủ trên thuyền đang thu lại cánh buồm, bọn hắn vẫn loay hoay những việc được cấp trên chỉ định.
Những người khuân vác đạp trên ván cầu mà lên thuyền, Oskar đi ở phía sau cùng của bọn họ, hắn cẩn thận bước đi, không muốn sảy chân rơi xuống, nếu vậy thì tiền công ngày hôm nay coi như toi mất.
May mắn là không có chuyện gì xui xẻo xảy ra, Oskar giống như những người khác, mặc dù có chậm hơn đôi chút, nhưng hắn thuận lợi leo lên được con thuyền này.
Đứng trên con thuyền, Oskar cảm thấy thân thể hơi lắc lư một chút, khi mà nước sông đập vào thân thuyền làm nó chao đảo.
Nhưng ngoài như thế thì không có cảm giác gì khó chịu.
Hắn chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, đây là lần đầu tiên hắn leo lên một con thuyền lớn như vậy.
Những người khác đã bắt đầu công việc, theo sự chỉ dẫn của thủy thủ mà khiêng những giỏ hàng nặng nề lên vai, sau đó đạp lên ván cầu lần nữa đi xuống bến tàu.
Oskar còn đang đứng ngây ngốc, nghe được một tiếng kêu vang lên bên tai.
“Ngươi, lại đây.”