Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 87: Bến tàu




Chương 87: Bến tàu

Người trung niên kia còn chưa kịp mở miệng, từ phía sau xe ngựa lại nhảy xuống thêm vài người đàn ông, bọn hắn vừa nghe thấy Oskar nói vậy liền nhăn mặt lại, có người còn mở miệng la mắng.

“Thằng nhóc, mày ở đâu xuất hiện, muốn kiếm chuyện sao?” Đó là một người đàn ông hơi lùn, nhưng trông có da có thịt, trên hai đầu cánh tay cơ bắp căng lên một chút, mồ hôi thấm ướt lớp áo vải mỏng.

Nhìn thấy mấy người kia đi tới, rồi nhìn xem trang phục của họ, Oskar thầm nói xui xẻo, mình đáng ra không nên hấp tấp như vậy, bọn họ rõ ràng là người khuân vác, có lẽ đã sớm được chủ xe thuê.

Người đàn ông trung niên kia cũng không đáp lại Oskar, chỉ là quay đầu nói với một người trong bọn, “Ned, đừng tốn thời gian vô ích, tranh thủ làm việc đi.”

Nói xong hắn liền thay đổi một vẻ mặt, hớn hở tươi cười đi lôi kéo làm quen với một người chủ tiệm.

“Vâng.” Người đàn ông tên Ned đáp lại, hắn kéo lại bả vai của tên lùn kia, “Đi ra làm việc đi, đừng làm khó thằng nhóc.”

Tên lùn lườm Oskar một chút rồi mới quay đầu lại rời đi.

Oskar tuy biết mình phạm chút sai lầm, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ sợ hãi hay tránh đi, mà đáp lại ánh mắt kia một cách bình tĩnh.

Ned nhìn người thanh niên trước mặt mình, người đàn ông tỏ ra khá bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt đó từ một người có vẻ chỉ hơn tuổi con mình chút ít.

Thằng nhóc lười biếng kia run rẩy mỗi khi bị hắn bắt gặp đang lười biếng vụng trộm ngủ.

“Xin lỗi vì đã tranh giành công việc với các ngươi, ta không biết là đã có sẵn người khuân vác đi theo trên xe.” Oskar nói với Ned, nhận lỗi cho sai lầm của mình.

“Không sao, lần sau đừng hấp tấp như vậy là được.” Ned cười nói, chuẩn bị vòng ra sau đi khuân vác.

Oskar không ở lại nơi này nữa mà quay người rời đi, chợt có tiếng kêu từ phía sau.

“Này nhóc.”



Kia là giọng của Ned, Oskar quay đầu lại.

“Nếu ngươi muốn làm khuân vác thì không nên loay quanh trong chợ, ở đây không cần người đâu, hôm nay là chuyến hàng đến từ thượng lưu sông Kiroka, ngươi hẳn là đi ra ngoài bến cảng, có lẽ ở đó còn cần người dỡ hàng từ trên thuyền xuống.”

Ned nói thêm một câu liền bắt tay vào việc, đưa tay đỡ phụ một người đang nâng xuống một cái giỏ từ trên xe, không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng cần hai người đàn ông khiêng một giỏ cũng cảm giác như rất nặng nề.

“Cảm ơn.” Oskar nói nhỏ, rồi hắn quay người nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi này hẳn là không có việc gì dành cho mình.

Hắn chỉ có thể nghe theo lời khuyên của Ned.

Oskar đi tới phương hướng nơi chiếc xe ngựa đi vào quảng trường, chiếc xe ngựa kia đến từ bến cảng, nên đó hẳn là phương hướng để đi ra khỏi thành.

Hắn đi qua những sạp hàng đang buôn bán, không xem xét nhiều hàng hóa đang bày bán, đôi chân bước nhanh rời đi, sợ rằng nếu tới chậm, sẽ không có công việc để làm.

Hắn hiện tại cũng không có khả năng kén chọn hay bỏ nhiều thời gian tìm kiếm việc phù hợp.

Với lại từ khi còn nhỏ đến nay hắn không hề phải làm việc để nuôi sống mình, Oskar được nuôi dạy để trở thành hiệp sĩ mà không phải thợ rèn, đồ tể hay thợ mộc.

Khuân vác bán sức lực có lẽ là công việc duy nhất hắn có thể làm ngay lúc này.

Oskar bước đi, trong lòng thầm nghĩ nơi nào cần tới khả năng thực sự của hắn, kỹ năng cắt chém thân thể máu thịt con người trên chiến trường, khả năng được rèn luyện qua nhiều năm luyện tập để đưa kẻ địch vào chỗ c·hết, kỹ năng vung kiếm chính xác về phía một đồng loại mà không hề nhún nhường hay do dự.

Hắn thở dài một hơi, c·hiến t·ranh cũng đừng nghĩ tới nữa, không nói hiện tại hắn là một người sống ở xứ khác, chưa hẳn được lựa chọn để đi lên chiến trường.

Tìm ra một cuộc c·hiến t·ranh đã khó, trận chiến ở xứ Alklen đã là trận chiến lớn nhất kể từ c·hiến t·ranh biên giới phía nam.

Mà tìm ra một cuộc chiến mà chiến cuộc gấp rút đến mức lãnh chúa cần tất cả các nguồn lực trong khả năng, để các lãnh chúa tùy tiện tuyển quân càng khó hơn.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, tập trung vào mục tiêu trước mắt, khi rảo bước đi nhanh cũng tranh thủ lướt qua khung cảnh trước mắt, đây là lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn đường phố Batgot.



Con đường khá giống con đường hắn từng đi qua trong thành Arcop, trước khi đến Batgot thì kia tòa thành trì duy nhất mà hắn từng tới.

Con đường này cũng trải đá, cũng tương tự dơ bẩn mất vệ sinh, và dân thành cũng đều đã quen thuộc với nó.

Có lẽ khu vực gần với tòa lâu đài của lãnh chúa thì sẽ tốt hơn một chút.

Những dãy nhà hai bên đường xen lẫn bởi những ngôi nhà bằng gỗ và những ngôi nhà xây dựng bằng gạch đá, một số ngôi nhà vuông vắn có đến hai ba tầng cao, những ô cửa vòm ở phía trên mở ra, có những người đứng ở phía trên đó nhìn xuống dòng người qua lại phía dưới.

Những chiếc ống khói nhô lên từ đỉnh tòa nhà, từ bên trong bốc lên khói trắng xen lẫn với chút mùi thơm của thức ăn, để cho lòng người hướng tới và dạ dày nổi loạn.

Càng đi xa khỏi quảng trường nơi khu chợ diễn ra, dòng người dần trở nên thưa thớt hơn, nhưng nếu so sánh với những thị trấn như Tithega thì vẫn tính là đông đúc.

Trên đường, những chiếc xe ngựa chở theo người và hàng hóa qua lại.

Một phần là xe ngựa chở hàng tiến về khu chợ, một phần khác là những chiếc xe trống không từ khu chợ chạy ra, nhanh chóng lăn bánh băng qua đường, có lẽ chúng cần tiến về bến tàu để chuẩn bị cho một vòng chuyên chở tiếp theo.

Những chiếc xe ngựa chạy giữa con đường, còn dân chúng thì đi bộ ở hai bên, không có kẻ nào dại dột ngăn ở trên đường đi của những con thú to lớn kia.

Oskar đi tới một chỗ ngã ba, nhìn thấy mấy chiếc xe rẽ trái rẽ phải, đi về những hướng khác nhau.

Hắn dừng lại bước chân, lại gần một người đàn ông đi đường mà hỏi thăm, “Xin hỏi con đường nào dẫn tới bến tàu?”

Người kia nhìn hắn, “Ngươi ở đâu tới đây?” Người đàn ông giọng mang vẻ nghi ngờ, dân thành Batgot ai mà không biết bến tàu ở đâu.

Oskar nhớ lại lời vừa nghe lúc nãy, “Ta cùng đồng bạn ở trên thuyền xuống, theo xe ngựa chở hàng mà vào thành, những người khác còn đang bận rộn ở chợ, ta thì có việc muốn trở ra bến tàu nhưng lại quên mất đường.” Người thanh niên cười cười vò đầu.



Người kia nghe vậy thì giảm bớt lòng nghi ngờ, lời giải thích kia có vẻ hợp lý, hắn chỉ tay về bên phải, “Rẽ phải, con đường kia dẫn ra khỏi thành đến bến tàu.” Nói xong hắn ta liền rời đi, không chờ đợi Oskar đáp lại.

“Cảm ơn.” Oskar nói, rẽ phải rảo bước tiếp tục đi ra khỏi thành, hắn lại bước đi một hồi, hai cánh cổng thành liền hiện ra ở trước mắt.

Hắn ngước nhìn hai lá cờ hiệu dài treo dọc hai bên cổng, nhíu mày, nhưng không suy nghĩ nhiều.

Dù gì trận chiến kia đã kết thúc, hắn hiện tại không còn đứng ở mặt đối lập với những người mang theo huy hiệu kia.

Oskar bình tĩnh mà gia nhập đoàn người xếp hàng ra vào thành, chờ tới lượt đi vượt qua đám lính canh cổng, khuôn mặt người thanh niên chẳng hề biến sắc, hắn còn đưa mắt nhìn xem những người đang ra ra vào vào kia.

Đi ra khỏi cổng thành, không cần hỏi thăm ai hắn cũng biết được chỗ mình cần đến.

Phía trước mặt không xa là một dòng sông, có cây cầu đá bắc ngang qua sông, nó dài hơn một chút so với cây cầu ở Tithega, phía bên trái cây cầu đá chính là bến tàu.

Nơi đó cập bến nhiều con thuyền, chúng dập dìu trong nước sông Kiroka, người người qua lại tại bến tàu làm việc của mình.

Xe ngựa tới tới lui lui, nhiều người thương nhân ngồi thuyền nhỏ chèo ra những con thuyền còn chưa kịp cập bờ, bọn hắn bám vào lưới thả từ trên xuống mà leo lên thuyền, tranh thủ mặc cả được giá tốt nhất, giành mua trước những người khác, khi mà con thuyền còn chưa kịp cập bến.

Những người công nhân khuân vác bước trên những tấm ván gỗ, hay những tấm gỗ lớn nối liền với những con thuyền đã cập bến, họ gánh vác những giỏ hàng hóa lớn trên lưng.

Mồ hôi của họ chảy xuống nhễ nhại như tắm, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt đỏ bừng, đôi chân vẫn vững vàng bước đi, họ dường như đã cực kỳ quen thuộc với công việc này.

Oskar lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh này, hắn cảm thấy một vùng đất mới được mở ra trước mắt mình, nhanh chân bước đi trong đám người, đi lại gần bến tàu.

Càng đến gần, tiếng ồn ào náo nhiệt càng rõ ràng hơn, đó là những âm thanh của sự bận rộn và nhộn nhịp.

Đột nhiên, có tiếng hét từ phía sau lưng truyền tới.

“Tránh ra! Mau tránh ra!”



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa!