Chương 86: Chợ
Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, xung quanh không người quen biết, trên thân không xu dính túi, từ trên xuống dưới chỉ có hai bàn tay trắng, trên người lại mang theo v·ết t·hương, thân thể thì kiệt sức và dễ tổn thương.
May mắn hắn gặp được hai mẹ con, bà Ruby và Noah, người đàn bà này thể hiện một lòng tốt tuyệt vời đối với hắn.
Nếu không có bà ấy, Oskar không biết hiện tại tình trạng của mình sẽ như thế nào.
Mãi mãi ngủ yên trong con hẻm kia? C·hết đói trên đường phố? Hay bị người bắt giữ nhốt vào ngục giam?
Con đường quay trở về xứ Weskast, trở về làng Orman lúc này trở nên mù mịt, hắn hiện tại hẳn là tập trung vào những chuyện trước mắt mình.
Về vấn đề chỗ ở.
Bà Ruby có lẽ không có ý kiến gì với việc có thêm một người sinh sống trong nhà mình, bà ấy đối xử với hắn rất tốt, Ruby để hắn nhớ tới phu nhân Ena và dì Alice, hai người phụ nữ đã đối xử với hắn cực kỳ tốt từ lúc còn nhỏ.
Noah, người thanh niên này từ ban đầu có vẻ khó chịu nhưng càng ngày càng trở nên thân thiết với hắn, hiện tại hai người ngủ chung một giường, hơi có chút chật hẹp nhưng vẫn ổn hơn là nằm ngủ dưới đất.
Qua những cuộc nói chuyện, Oskar nhận thấy ở trong lòng hắn ta luôn hướng tới cuộc sống của một vị hiệp sĩ.
Không, đúng hơn là một vị anh hùng, nhân vật được mọi người nhắc tới trong những câu chuyện.
Khi nghe mẹ mình kể những câu chuyện cũ, hắn luôn chăm chú nghe xong nhưng rồi khi kết thúc lại tỏ vẻ như không muốn nghe chúng.
Dù rằng trong lòng như thế, nhưng hắn lại khá ‘nhút nhát’ và ‘ngây thơ’ đã 20 tuổi nhưng vẫn sợ những thứ như bóng tối hay tiếng động lạ vào ban đêm.
Ruby loay hoay tại trong bếp, nàng quay đầu đưa mắt nhìn hai người thanh niên sau lưng mình, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt.
Có lẽ ảnh hưởng bởi con trai mình Noah nên nàng khá thích kể chuyện, càng hào hứng hơn khi mà hiện tại có thêm một người nữa ngồi lắng nghe những câu chuyện của mình.
Trái ngược với con trai, người thanh niên này luôn toát ra vẻ mặt như lần đầu được nghe kể chúng, trong khi chúng đều là những câu chuyện cực kỳ quen thuộc với người dân ở đây.
Ruby cũng có chút tò mò, liệu Oskar giả vờ hay thực sự lần đầu nghe về chúng?
Nhưng mặc kệ là lý do nào, đó cũng là một nguyên nhân khác khiến cho nàng có thiện cảm với Oskar, người luôn đóng tốt vai người lắng nghe.
Về vấn đề ăn uống.
Oskar không có bất kỳ ý kiến gì với những thức ăn mà gia đình họ cung cấp, mà cực kỳ biết ơn vì được ngồi ăn chung với họ trong căn nhà của họ.
Bà Ruby cực kỳ thân thiết chuẩn bị những món như cháo và súp trong vài ngày đầu tiên, những món dễ ăn dễ nuốt khi hắn còn yếu.
Trải qua gần một tuần này, càng nhiều món ăn khác nhau được bà nấu nướng, theo ý kiến của riêng mình, Oskar cảm thấy chúng đều rất ngon.
Hai mẹ con này sống nương tựa lẫn nhau trong căn phòng nhỏ, cha của Noah đ·ã c·hết đi từ nhiều năm trước, họ sinh sống nhờ công việc đan len của bà Ruby và chút tiền lương ít ỏi từ thầy dạy nghề của Noah.
Người thanh niên hiện tại học nghề trong một lò rèn ở trong thành, hắn giúp việc cho những người thợ chính, học tập cách rèn đúc, Noah chỉ được trả một số tiền ít ỏi hàng tháng.
Với những đồng tiền này, đương nhiên không thể nuôi thêm một tên thanh niên trong nhà được.
Dù hai người không nói gì, nhưng Oskar cảm thấy mình không thể ăn không ở không trong nhà của họ.
Hiện tại nếu không có người giúp đỡ, hắn đáng ra phải ở ngoài đường, tranh giành thức ăn với đám ăn mày và chó hoang, hoặc biến thành một tên trộm c·ướp nếu không muốn c·hết đói.
Rồi hằng đêm phải nằm ngủ trên mặt đường dơ bẩn hay ngõ hẻm lạnh giá.
Dù mong muốn đóng góp một phần nào đó nhưng trên người không có dù chỉ một đồng Trite, vậy nên Oskar quyết định kiếm việc làm.
Trước hết phải có được thu nhập ổn định để có thể sống sót tại Batgot, rồi mới tính tiếp đến những chuyện khác được.
Ăn xong bữa tối, Noah kéo lấy Oskar muốn hắn kể thêm về những câu chuyện trên chiến trường.
Bà Ruby thì lấy ra kim và cuộn len, ngồi đan dưới ánh lửa lò sưởi.
Trời tối dần, thành Batgot chìm vào trong bóng tối, căn phòng nhỏ thì ấm áp dưới nhiệt độ của lò sưởi trong tường, Oskar thêm chút củi vào lò rồi leo lên giường, nằm xuống cạnh Noah, nhắm mắt đi ngủ, chờ đợi ngày mai tới.
---
Sáng sớm, như mọi khi, thành Batgot lại náo nhiệt lên, tòa thành khác với những ngôi làng thường lâu dài ở trong bầu không khí yên tĩnh và lặng lẽ, người dân trong thành thậm chí còn dậy sớm hơn để bắt đầu công việc của mình.
Ăn xong bữa sáng, Noah đứng dậy, mang theo đồ đạc ra khỏi cửa, “Mẹ, con đi đây.” Hắn nói với mẹ mình.
“Ừm.” Ruby gật đầu.
“Ta đi đây, chiều tối gặp.” Hắn lên tiếng nói với Oskar rồi ra ngoài, chuẩn bị tới tiệm rèn.
“Chiều gặp.” Oskar nói với bóng lưng của hắn.
Chờ hắn đi rồi, Oskar cũng đứng dậy, thu dọn chén rồi nói: “Cô Ruby, cháu cũng ra ngoài đây.”
“Oskar, cháu định đi đâu?” Ruby bỏ xuống công việc trên tay, lo lắng hỏi, sợ rằng hắn muốn rời đi.
“Cháu muốn đi dạo quanh đây một vòng, kiếm xem có việc gì để làm hay không?” Oskar cười đáp.
Ruby nghe vậy yên tâm gật đầu, “Buổi chiều về ăn cơm, không kiếm được việc cũng không sao, từ từ rồi sẽ có thôi.” Nàng không muốn để người thiếu niên gánh chịu áp lực lớn.
Oskar vừa đi tới chỗ cửa vừa nói, “Vâng, cháu còn đi đâu được nữa, thôi cháu đi đây.” Rồi người thiếu niên mở cửa đi ra ngoài, hắn gia nhập vào dòng người nhộn nhịp trên đường.
Ruby nhìn xem cửa khép lại, nàng nghe Oskar nói vậy liền cười vui vẻ, khi Noah và Oskar nói chuyện với nhau, nàng nghe được là Oskar đã rời khỏi q·uân đ·ội.
Biết hiện tại người thanh niên kia cũng không có mục đích rõ ràng, Ruby liền thuyết phục hắn ở lại nhà mình, một phần vì quý mến Oskar, nhưng đó là sau khi tiếp xúc một thời gian.
Ban đầu Ruby có một chút suy nghĩ khác.
Ruby nhớ lại khi mình gặp được Oskar, khi nàng đang rảo quanh con hẻm trên đường về nhà, trong đầu thì suy nghĩ tới con trai của mình.
Hình ảnh lúc đó cũng không phải đã là một người đã té gục nằm trên đất hôn mê b·ất t·ỉnh, mà là một bóng người đang loạng choạng bước trong con hẻm nhỏ, bóng dáng kia có vẻ cô độc, đôi chân thì mềm yếu, hai mắt hơi thất thần và mờ mịt, nhưng lại lóe lên ý chí cứng rắn không bỏ cuộc.
Ruby khi đó chợt nghĩ tới những người anh hùng trong các câu chuyện mà mình thường kể cho con trai, trong những phẩm chất của các vị anh hùng, có một thứ mà mỗi người anh hùng đều sở hữu.
Ý chí sắt đá không thể phá vỡ.
Có lẽ đó là người có thể khiến con trai nhỏ của mình trưởng thành, một người bạn, một người thầy giúp nó biến thành hình bóng mà nó luôn khao khát?
Khi ý nghĩ đó toát ra, không gì trên đời có thể dập tắt nó được nữa, Ruby cảm thấy có lẽ đó là cơ hội mà Gopothy gửi tới cho mình, một dấu hiệu từ vị thần lửa.
Nên nàng bắt lấy cơ hội kia, nắm giữ nó chặt cứng trong lòng bàn tay của mình.
Từ đó cho đến nay, trải qua một tuần ngắn ngủi, kết quả không tệ lắm.
Có lẽ Oskar không biết, nhưng Ruby thì thấy được sự thay đổi rõ ràng.
Noah hào hứng với những câu chuyện từ chiến trường, và lạ thường nhanh chóng thân thiết với Oskar, dù rằng cả hai mới quen biết chẳng bao lâu.
Thằng nhóc kia có vẻ tự tin hơn, nói nhiều hơn, có một người để nó nói về ước mơ trong lòng.
Bên ngoài kia, Oskar rảo bước đi trên con đường, hòa mình với dòng người đang qua lại, hắn trở nên không hề khác biệt gì với họ.
Oskar đảo mắt quan sát những sự vật trên đường.
Từ chỗ căn phòng của gia đình bà Ruby đi thẳng một mạch, liền có thể nhìn thấy khu chợ của thành Batgot, nó được tổ chức trên một quảng trường rộng rãi, người bán người mua đang tấp nập qua lại.
Những người bán gia súc, gia cầm đem dẫn đàn vật tụ tập ở một chỗ.
Đám người làm thuê vừa hét lớn vừa cầm bảng gỗ giơ cao lên, biểu hiện ra giá cả cho những người qua đường nhìn xem, những người chủ thì cò kè mặc cả với người mua sắm.
Tiếng động vật kêu la, tiếng người nói chuyện mặc cả, tiếng la hét ồn ào, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Dù mới sáng sớm, trong không khí lại bắt đầu tràn ngập mùi vị của mồ hôi, mùi phân nước tiểu của động vật, hay vị máu tanh từ những quầy bán thịt.
Những sản phẩm từ dê cừu cũng được bày bán trên sạp, như là thảm lông hay cuộn len, những bình sữa và tảng thịt, con vật được họ tận dụng từ trên xuống dưới, không bỏ sót bất cứ thứ gì trên thân.
Những con chó tranh giành nhau chút xương bị người đồ tể quăng xuống dưới nền đá, chúng sủa loạn một góc của khu chợ.
Oskar nhìn thấy một chiếc xe ngựa vừa chạy tới từ lối ra vào bên phải của quảng trường, thùng xe có mái che phủ lại, không biết phía trên là thứ gì.
Nhưng hắn nghĩ chắc là nó được chất đầy hàng hóa được đưa đến chợ để buôn bán.
Trông thấy nó dừng lại cách đó không xa, hắn vội vàng chạy lại, lập tức mở miệng hỏi một người đàn ông vừa xuống xe, trông ông ta ăn mặc có vẻ như là người có tiền, “Thưa ngài, ngài cần người khuân vác sao?”