Chương 83: Ngược dòng
“Chiến trường?” Noah nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng nhấm nuốt hai chữ kia.
Những câu chuyện về những chiến binh chém g·iết trên một bãi chiến trường rộng lớn hiện lên trong đầu.
Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì.
“Vậy ngươi là những người lính trở về từ chiến trường ngày hôm qua, ngươi là một trong những người đã chiến đấu tại xứ Alklen sao?” Noah hỏi, nhưng trong lòng hắn đã có đáp án.
“Ừm, đúng vậy.” Oskar gật đầu, cũng không giải thích với người trước mặt rằng mình thực ra chiến đấu cho phía đối diện.
Nhưng đúng là hắn đến đây ngày hôm qua, cũng tham gia chiến đấu tại xứ Alklen, không tính lừa gạt Noah.
Nghe Noah nhắc tới trận chiến, Oskar bỗng nghĩ tới điều gì.
“Trận chiến đó, nó vẫn còn đang diễn ra sao?” Oskar nhanh chóng hỏi thăm.
“Kết thúc rồi.” Noah theo phản xạ đáp lại.
“Kết thúc rồi sao, vậy phe nào đã chiến thắng?” Oskar tiếp tục hỏi.
“Ừm, ngươi lừa ta sao, ngươi tham chiến mà không biết ai thắng, cũng không biết nó kết thúc hay chưa!” Noah hơi lui lại.
Trong lòng người thanh niên thầm nói, có lẽ đây là tên côn đồ nào đó, lừa gạt mẹ mình đưa về nhà, hiện tại hắn lại muốn lừa gạt mình, để c·ướp hết số tài sản ít ỏi của hai mẹ con.
Hắn lại nhìn về phía cánh cửa gỗ, đôi chân hơi run, thân hình to khỏe chuẩn bị phóng tới đó rồi chạy ra ngoài kêu cứu nếu có chuyện bất ngờ xảy ra.
“Không, ta bị hôn mê sau đòn đánh kia, ngươi cũng đã thấy.” Oskar chỉ lên đầu mình, “Hôm qua ta còn bị ngất xỉu, may mà cô Ruby mang ta trở về, nếu không có khi giờ này đ·ã c·hết rồi.”
“Hôn mê sao?” Noah tự hỏi một chút, cũng không tìm thấy sơ hở trong lời nói của Oskar.
“Cuộc chiến ở Alklen đã dừng lại rồi, kết quả là hòa. Ta nghe những người khác nói, hiệp ước hòa bình đã được ký kết thế nên Tử tước Brindo mới dẫn người của mình quay trở về.”
“Vậy sao? Hòa.” Oskar nói thầm, hắn không nghĩ tới mình hôn mê một cơn, không biết đã trôi qua bao lâu, mà trận chiến kia đã kết thúc rồi.
Bên ngoài tiếng người qua lại náo nhiệt, một ngày mới đã bắt đầu sinh động trong thành Batgot.
“Chừng nào thì ngươi rời đi? Cần ta đi thông báo cho người nhà của ngươi tới đón sao?” Noah hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, hắn không thoải mái khi có người lạ ở trong nhà, Oskar còn chiếm lấy giường của mình.
Oskar nhíu mày, hắn không phải dân xứ Helmelo, chứ đừng nói hắn đã không có người nhà nào trên đời, không biết làm sao để từ đây trở về Orman.
Thậm chí hắn cũng không biết ngài Mario và Lance hiện tại đang ở đâu, còn ở trấn Tithega hay đi tới nơi nào khác rồi.
“Ta…” Oskar mở miệng, chưa kịp nói thì bị tiếng đẩy cửa cắt ngang.
Ruby trở về nhà, nàng xách theo hai giỏ đồ, một giỏ đựng thức ăn, một giỏ khác thì chất đầy những cuộn len, nàng đóng cửa lại rồi mở miệng quở trách con trai mình, “Cậu ta còn chưa khỏi hẳn, cậu ấy được ta cho phép ở đây, chờ cho v·ết t·hương lành hẳn đã, rồi sau đó hẵng tính tiếp.”
Hiển nhiên Ruby nghe được cuộc nói chuyện khi đứng ở ngoài cửa.
“Mẹ, con…” Noah muốn nói chuyện, lại bị mẹ mình đánh một cái vào vai, “Đi làm đi, lại để thầy của ngươi chờ lâu, muốn bị ông ấy đuổi cổ sao?”
“Vậy con đi đây.” Noah nhăn mặt, mặc vào áo ngoài lấy tạp dề da treo trên tường, chuẩn bị ra ngoài đến chỗ làm việc.
“Chào Noah.” Oskar giơ tay lên nói.
“Oskar, tạm biệt.” Noah nhìn mẹ mình một chút, đáp lại rồi mở cửa rời đi.
Chờ Noah rời đi, Ruby buông xuống giỏ đồ, nàng đi lại gần giường, cười nói, “Hai đứa làm quen nhau rồi, vậy ra cháu tên là Oskar, ta là Ruby.”
“Cô Ruby, cảm ơn vì đã giúp đỡ cháu.” Oskar nói.
“Đừng luôn miệng cảm ơn như vậy, nói một lần là được rồi, cũng đừng để ý tới Noah, cứ yên tâm mà dưỡng thương.” Ruby nói, nàng muốn để người thanh niên yên tâm mà dưỡng thương trong nhà mình, nàng nói tiếp, “Nhưng nó nói cũng đúng, cần ta báo cho người nhà của cháu sau, để cho họ yên tâm.”
Oskar im lặng một hồi, “Cháu không có người nhà, họ đều đ·ã c·hết rồi.” Giọng người thanh niên buồn bã, Ruby nhìn người trước mắt mình, hắn gần tuổi với con trai mình, nàng mủi lòng.
“Đừng lo, cứ ở lại bao lâu cháu muốn, an tâm mà dưỡng thương.” Ruby cười, chạm nhẹ vào vai hắn rồi rụt tay lại, quay đi.
Oskar nhìn Ruby rời đi, trên mặt mang vẻ biết ơn.
Hắn thở dài, dựa lưng vào tường, ngồi một hồi, lại nằm xuống trên giường, trong đầu nhớ lại những cảnh tượng ở chiến trường, nhớ về những đồng đội của mình, nhớ đến người anh em Lance, hiệp sĩ Mario, về khoảng thời gian luyện tập ngày còn nhỏ, không biết bao lâu mới có thể trở về nhìn lại những khung cảnh quen thuộc kia.
Mắt nhắm lại, hơi thở đều đều, Oskar lại chìm vào giấc ngủ.
---
Trong lâu đài Batgot, Răng Sói, hiệp sĩ Wilfred Brindo thu thập xong hành lý, hắn từng bước đi xuống những bậc cầu thang đá.
Người nhà của hắn đã chờ đợi sẵn ở phía dưới, Wilfred đi tới ôm lấy mẹ và các em mình, chào tạm biệt họ.
Rồi hắn leo lên ngựa, cùng cha mình đi ra khỏi lâu đài, bước qua đường phố của Batgot rồi ra khỏi thành.
Họ ra khỏi cửa phía đông nam, không vượt qua cây cầu đá mà đi về phía bờ bắc sông Kiroka.
Ở nơi đó, có một bến tàu nhỏ được xây dựng bên bờ sông.
Một con thuyền nhỏ đang chờ đợi hắn ở đó.
Trên bến tàu, nhiều người công nhân đang khuân vác hàng hóa lên thuyền, những người chèo thuyền có mặt đầy đủ, ngồi vào vị trí, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Wilfred xuống ngựa, nhìn cha mình, chuẩn bị tạm biệt ông rồi lên đường.
“Xác định rõ lộ trình rồi sao?” Fred nói, hắn hơi lo lắng khi con trai của mình quyết định rời đi, đây đứa con trai mà hắn tự hào nhất, người cha có chút sợ hãi nó sẽ phải đối mặt với nhiều thứ nguy hiểm khi ở xa nơi này.
Nhưng hắn tôn trọng ý kiến của con trai mình.
Một tên hiệp sĩ cần trải qua phiêu lưu và thử thách để trưởng thành, Răng Sói có lẽ sẽ sớm vượt qua hắn, trở thành một vị hiệp sĩ nổi tiếng khắp cả vương quốc này.
Thanh kiếm của hiệp sĩ cần chiến đấu để rèn luyện, không có đá mài, lưỡi kiếm kia sẽ rỉ sét và mất đi sự bén nhọn vốn có.
“Vâng, thưa cha. Đầu tiên con sẽ xuôi dòng Kiroka để tới thành Bagbed và xuống thuyền ở đó.” Wilfred nói, mỗi một bước đi của chuyến đi đã được hắn hoạch định sẵn trong đầu.
Hai cha con nói chuyện với nhau về chuyến đi xa này.
Một người hầu đi tới, cầm lấy áo giáp và hành lý của Wilfred đem lên thuyền, chờ người kia rời đi, Tử tước Fred mới tiếp tục nói, “Ta nhớ được ngựa chiến của con c·hết mất trong trận chiến lần trước.”
“Vâng, nó mất đi trong đợt tập kích bộ binh.”
Sau khi nó c·hết, Răng Sói hơi hối tiếc khi để mất con ngựa đã làm bạn với mình hơn hai năm kia, nhưng nếu được làm lại, hắn cũng sẽ lặp lại hành động lúc đó, dẫn đầu thuộc hạ của mình trong cuộc t·ấn c·ông.
Đó là rủi ro mà mỗi hiệp sĩ phải chấp nhận khi chiến đấu trên chiến trường, làm gì có ai tính toán được tất cả, cũng không có chiến trường nào là an toàn tuyệt đối.
Nếu lần trước hắn bị cung thủ bắn xuyên mắt c·hết mất thì cũng không có gì bất ngờ, mỗi giây mỗi phút mỗi khoảnh khắc trên chiến trường đều thay đổi trong chốc lát.
Hắn thực sự rất phấn khích khi có mặt và tham gia vào một trận chiến một cuộc c·hiến t·ranh, nó có lẽ cũng là lý do chính khiến hắn rời nhà.
Hắn không muốn an nhàn, muốn nếm trải một lần nữa vị thơm ngon của phiêu lưu thử thách, của những nhát kiếm, của mồ hôi chảy dài trên trán, của tim đập rộn ràng trong lúc giao tranh.
“Con sẽ mua sắm một con ngựa mới ở đó, gia tộc Gilldall của Bagbed nổi tiếng với tài chăn nuôi ngựa, những con ngựa tốt nhất của xứ Helmelo đều do bọn hắn nuôi dưỡng và huấn luyện.” Răng Sói cười nói, đó cũng là lý do hắn lựa chọn điểm dừng chân đầu tiên của mình ở Bagbed, nếu không thì hắn sẽ đi thẳng tới thượng lưu của dòng sông.
“Ừm, đàn ngựa của gia tộc Gilldall thành Bagbed luôn được cho là có những con ngựa cao lớn nhất vương quốc, chúng rất phù hợp cho hiệp sĩ. Có ý tưởng gì để chọn lựa rồi sao?” Fred cười nói.
“Màu đen đi, một con ngựa thuần đen, nó phải cơ thể cân xứng, cao ít nhất 1m7, ngựa Bagbed mà cao 1m7 trở xuống chỉ là đám ngựa hạng hai, những vấn đề khác thì phải nhìn thấy tận mắt đàn ngựa mới nói rõ được.” Răng Sói cũng đã có phương án tuyển định thú cưỡi cho tương lai.
Chính cha hắn thì có một con ngựa tốt mua sắm từ Bagbed, nó do Tử tước Gilldall mang tới tặng vào vài năm trước.
Con ngựa kia màu nâu cao hơn 1m7, đầu dài và gầy, nó có một đôi mắt to, cái cổ hơi cong và dài cân xứng, chân có cơ bắp cứng chắc, cực kỳ mạnh mẽ, con ngựa cực kỳ nổi bật khi đứng trong bầy ngựa.
Răng Sói cũng muốn có một con giống như vậy.
“Đó là một lựa chọn tốt.”
Fred gật đầu, rồi hắn đưa tới một cuộn giấy, phía trên có in dấu huy hiệu của gia tộc Brindo, một vầng mặt trời.
Wilfred đưa tay ra tiếp nhận.
Cha hắn nói tiếp, “Thư gửi cho Bá tước Goldnor, ta nhận được thư của ngài ấy vào hôm qua, ta cũng đã viết thư trả lời, con sẽ may mắn được đồng hành cùng ngài ấy, ngài Goldnor sẽ xuất phát từ thành Loshek và tạm nghỉ chân ở thành Izhech, khi nào đến Izhech thì giao lá thư cho ngài ấy, nhớ tôn trọng và giữ phép tắc, cuối cùng, đừng mê mẩn chọn ngựa mà bỏ lỡ chuyến đi.” Fred trịnh trọng dặn dò kỹ càng từng vấn đề một.
“Vâng thưa cha, con hiểu rõ việc nào quan trọng hơn mà.” Răng Sói gật đầu, dang tay ôm lấy cha mình, “Tạm biệt cha.”
Người thanh niên này cực kỳ hoang dã và hiếu chiến trên chiến trường, hắn từng vật lộn với sói, trước nay chưa hề nương tay với kẻ thù, giờ phút này lại ngoan ngoãn lạ thường.
Trong giây phút chia ly, hắn thể hiện tình yêu và sự tôn trọng mà hắn dành cho cha của mình.
Wilfred gật đầu chào, nhìn cha mình lần cuối, rồi bước lên thuyền, không còn quay đầu nhìn lại nữa, đạp bước đi tới trước mũi thuyền, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt sông phía dưới cuồn cuộn chảy siết, cánh buồm sau lưng đón gió căng lên, đẩy con thuyền ngược dòng mà đi.