Chương 82: Chiến trường
Ruby từ trong giỏ lấy ra cà rốt, cần tây, hành tây, khoai tây,… đủ loại rau củ bỏ lên trên bếp của mình.
Sau đó nàng cúi người nhóm lửa lò sưởi lên, ngọn lửa đem lại hơi ấm cho căn phòng nhỏ.
Ruby thu dọn, lấy ra nồi, chảo, muỗng, những đồ vật cần thiết, rồi nàng loay hoay trên cái bếp nhỏ của mình, múc nước đổ vào nồi, gác nó trên bếp nấu nước nóng lên.
Tiếp đó là xử lý rau củ, nàng gọt vỏ của cà rốt và khoai tây, bàn tay người phụ nữ trung niên thoăn thoắt, nhanh nhẹn nhịp nhàng lên xuống liên tục, vỏ tróc ra rồi rơi xuống nhanh chóng theo động tác của nàng.
Sau khi gọt xong vỏ, nàng cắt nhỏ cà rốt, khoai tây, và cả hành tây nữa.
Tất cả mọi thứ được cho vào trong nồi, nàng để im cho các nguyên liệu ở trong nước, để nước từ từ sôi lên.
Chờ đợi một khoảng thời gian, Ruby cho yến mạch và một chút sữa vào, rút bớt củi để giảm nhỏ lửa, dùng muỗng khuấy liên tục để nó không bị dính đáy, đợi cháo đặc lại, Ruby nhấc cái nồi ra khỏi bếp lò.
Ruby liếc nhìn sau lưng mình một chút, mỉm cười quay đầu trở lại.
Ruby múc cháo ra một cái chén, dùng muỗng nghiền rau củ mịn nát ra, quay người bưng chén cháo đi tới bên giường.
Oskar nằm trên cái giường gỗ ở góc phòng, trên thân hắn đắp chăn vải, đưa mắt nhìn bóng dáng kia lại gần mình.
Hắn đã tỉnh lại được một hồi, khi mà người phụ nữ kia còn đang bận rộn trên bếp.
Lỗ mũi hắn nhúc nhích, nó ngửi thấy mùi cháo thơm, sự ngọt ngào của sữa và yến mạch, cơn đói bụng để người thanh niên khát khao ăn vào chúng, làm đầy dạ dày của mình.
Chén cháo kia trở thành thứ hắn mong muốn nhất vào giờ phút này.
“Tỉnh rồi sao?” Người phụ nữ trung niên mở miệng, nàng đứng ở trước giường, nhìn lấy người thanh niên ở trước mắt mình, chú ý tới ánh mắt của hắn ta chằm chằm chén cháo trên tay mình.
Oskar cũng nhìn người phụ nữ trước mắt, bà ta chắc khoảng chừng 40 tuổi, không cao lắm, nhưng bước đi nhanh nhẹn khỏe mạnh, trên mái tóc nâu đã có vài sợi tóc bạc, trên người mặc một bộ đồ bình thường nhưng khá sạch sẽ.
“Ừm, vâng.” Hắn yếu ớt nói, hai tay chống đỡ muốn ngồi dậy, Ruby muốn ngăn lại nhưng đã không kịp.
Oskar ngồi dậy, thở một hơi mệt nhọc, nhìn quanh căn phòng nhỏ một chút, mở miệng nói: “Cảm ơn bà đã đưa ta về.”
Hắn cảm thấy may mắn vì mình không bị bỏ lại trong con hẻm kia, khoảnh khắc té xuống hắn tưởng chừng mình sẽ c·hết vất vưởng ở nơi đó.
“Cảm ơn lòng tốt của bà.” Oskar lại nói.
“Không, không có gì, ăn đi rồi nghỉ ngơi.” Ruby nhỏ nhẹ cười nói, đưa chén cháo trên tay tới cho hắn.
Oskar đưa ra hai tay mà cầm lấy chén cháo, “Cảm ơn.” Hắn nói, mùi thơm của rau củ xộc vào lỗ mũi, hắn hít một hơi, cảm nhận được hơi nóng tràn vào cơ thể mình.
Cơ thể suy yếu dường như tỉnh thức.
Oskar cẩn thận từng muỗng từng muỗng múc ăn, cháo nóng hổi đảo qua khoang miệng, hơi ấm của nó lan tỏa khắp cơ thể.
Hắn ăn rất nhanh chóng, chờ hắn ăn xong, Ruby vẫn đang đứng ở trước giường, Oskar ngẩng đầu nhìn bà ta một chút, hơi xấu hổ.
Ruby cũng nhận ra sự quẫn bách của hắn, “Ăn nữa sao?” Nàng chủ động hỏi, chưa đợi Oskar trả lời tay đã đưa qua lấy đi chén gỗ, quay lại bếp múc thêm một chén đầy cho hắn.
Theo chén cháo thứ hai cũng ăn xong, Oskar cảm thấy no bụng rồi, hắn cảm nhận mình đã hồi phục một chút sức lực, không còn yếu ớt như trước nữa.
“Nghỉ ngơi đi, để v·ết t·hương của cháu lành lại.” Ruby nói, lại tiếp tục bận rộn công việc bên bếp.
Oskar nằm xuống trên giường, ngáp dài một cái, ánh mắt mỏi mệt, rất nhanh liền ngủ mất.
Không lâu sau, cánh cửa gỗ của căn phòng mở ra, “Mẹ, con về rồi.” Một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi bước vào phòng, trên người hắn lấm lem, đầy vẻ mệt nhọc.
“Ừm, về rồi sao Noah, lại đây ăn tối đi.” Tiếng nói của Ruby truyền tới.
Người thanh niên đi vào trong nhà, cởi xuống tạp dề da, liền liếc mắt nhìn thấy Oskar, thấy có người lạ ở trong nhà, lại nằm trên giường của mình, hắn nhăn mặt, đi tới bếp, đứng bên cạnh mẹ mình hỏi nhỏ, chỉ về phía cái giường, “Mẹ, hắn là ai vậy?”
“Ta cũng không biết a.” Ruby nhìn con trai một chút, lại đưa tay sửa soạn thức ăn trên bàn rồi ngồi xuống bàn.
Noah nuốt ngụm nước miếng, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, “Nhưng mà sao hắn ở đây?”
“Mẹ thấy hắn ta té xỉu trong hẻm, sợ rằng sẽ c·hết mất nếu không ai giúp đỡ, liền đưa về nhà mình.” Ruby thản nhiên nói, múc một muỗng cháo, đưa cái muỗng ra hiệu con trai cũng ăn đi.
Có một ý nghĩ khác mà Ruby không nói cho con trai mình, nàng đưa mắt nhìn về người thanh niên đang ngủ say.
Noah cầm lấy chén, cảm nhận được hơi nóng trên hai bàn tay, “Nếu hắn là người xấu thì sao, mẹ sao lại mạo hiểm đưa hắn về.” Giọng người thanh niên hơi lo lắng.
“Không sao đâu, chờ v·ết t·hương khỏi cậu ta sẽ rời đi thôi mà.” Ruby dường như không quan tâm nhiều như vậy, mà chỉ vui vẻ vì đã giúp đỡ được một người cần giúp đỡ.
Hơn nữa, khi nói chuyện với Oskar, nàng cảm thấy người thanh niên kia không phải là người xấu, mặc dù trên người hắn mang theo mùi máu tươi, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình mang theo vẻ biết ơn là không sai được.
“Hừm.” Noah ăn xong cháo, cầm lên bánh mì nhét vào miệng, nhai ngồm ngoàm, thu dọn rửa sạch nồi và chén.
Chờ công việc xong xuôi, hắn đứng dậy đi tới, cởi xuống áo ngoài, nhìn thấy người thanh niên đang ngủ, tiếng ngáy không to đều đều vang lên, Noah vẻ mặt tràn đầy đau khổ, đi lại bên cạnh mẹ mình, “Con ngủ ở đâu bây giờ?” Hắn chỉ về phía cái giường đã bị chiếm mất.
“Con trai muốn ngủ với mẹ sao?” Ruby ngồi xuống giường, tay vỗ vỗ chỗ kế bên mình, nụ cười tươi rói hiện trên mặt.
Noah tranh thủ xua tay.
“Thôi được rồi, con ngủ dưới đất là được.” Noah đi trải thảm xuống cạnh giường của mình, thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn ngọn lửa nhỏ đang rì rì cháy trong lò sưởi, mang lại chút hơi ấm cho bọn họ.
Những cơn gió đêm rít gào qua các cửa sổ, thành Batgot chìm vào im lặng, trên đường cũng không còn người nào bước đi.
Trong đêm, Noah nghe thấy tiếng rên rỉ, hắn quay đầu mơ màng nhìn cái giường kia, rõ ràng tiếng kêu là do người thanh niên lạ mặt phát ra, không biết hắn mơ thấy điều gì, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu rên, nhưng rất nhanh liền biến mất.
‘Ác mộng sao?’ Noah thầm nghĩ, kéo lấy chăn che kín người mình, ngủ say.
Sáng sớm, thành Batgot loanh quanh vang lên tiếng người nói chuyện, dân thành đã thức dậy chuẩn bị cho một ngày mới.
Trong căn phòng nhỏ, Ruby là người thức dậy trước tiên, nàng xếp gọn chăn mền, rửa mặt rồi xách giỏ rời khỏi nhà.
Sau đó Noah cũng tỉnh dậy, thấy mẹ mình đã rời đi, hắn ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, chợt thấy được người kia cũng đã tỉnh, hắn giật mình một chút.
“Ngươi… ngươi tỉnh rồi.” Noah ngập ngừng nói.
“Ừm, ngươi là ai?” Oskar gật đầu, ngồi dậy rồi hỏi, hắn nhìn xem người thanh niên trước mặt, tên này cao ngang ngửa mình, nhưng có vẻ con to con hơn.
Đầu tóc ngắn màu nâu, thân hình cường tráng với cơ bắp cân đối, đặc biệt là hai cánh tay, cơ bắp no căng hai ống tay áo.
“Ta hỏi ngươi là ai mới đúng, ta là Noah, đây là nhà ta.” Noah mạnh miệng nói.
Oskar cười cười, “Chào Noah, ta tên là Oskar.” Hắn nói tiếp, “Người phụ nữ cứu ta, là mẹ của ngươi?”
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ ta, Ruby.” Noah nói, ngồi im trên cái ghế ở phía xa xa, nhìn cánh cửa của căn phòng nhỏ, thấy nó đóng kín Noah nuốt ngụm nước miếng, hắn hơi lo lắng khi ở một mình với một người lạ trong nhà.
“Ngươi tại sao lại b·ị t·hương?” Noah chỉ chỉ đầu hỏi thăm, hắn muốn thăm dò chút thông tin của người đối điện.
Oskar dường như cũng hiểu rõ nỗi lo lắng của Noah, hắn đưa tay sờ vào v·ết t·hương ở trên trán, mò tới rồi lột xuống băng vải, để lộ ra v·ết t·hương.
Vết thương trên đầu đã ngưng chảy máu từ lâu, trên băng vải dính một chút vào v·ết t·hương làm hắn hơi đau đớn khi kéo xuống, hắn đưa tay đặt lên v·ết t·hương, cảm thấy nó sẽ lành lại như thường nhanh thôi.
Noah cũng chú ý tới v·ết t·hương kia, vết rách ở chính giữa, xung quanh là màu xanh tím, vết bầm tím sưng lên che kín bên phải cái trán của Oskar.
Oskar chạm nhè nhẹ làn da bị sưng lên của mình, nói: “Một v·ết t·hương do chùy gỗ, cú vung khá mạnh, có lẽ tên kia là một hiệp sĩ, may mắn người kia chỉ dùng một tay, nếu hắn dùng cả hai tay để ra đòn, có lẽ xương sọ của ta đã vỡ ra.”
Noah nghe Oskar mô tả, ngập ngừng nhưng rồi vẫn hỏi ra khỏi miệng, “Ngươi tại sao lại bị một hiệp sĩ t·ấn c·ông? Ngươi chịu v·ết t·hương này ở đâu?”
Sự tò mò của hắn dâng lên.
Oskar cười cười, nhìn chằm chằm vào Noah, trong miệng phun ra hai chữ.
“Chiến trường.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!