Chương 84: Chuyến đi
Trấn Tithega, buổi sáng, mặt trời vừa ló rạng, tòa doanh trại đã bừng tỉnh trong ánh nắng sớm.
Đám binh lính đang hoạt động trong doanh trại, tiếng cười nói vui vẻ trở lại nơi này, không còn tràn đày nỗi lo âu sợ hãi như những ngày tháng trải qua c·hiến t·ranh.
Đám lính vui vẻ nói cười, thi thoảng thực hiện chút ít nhiệm vụ được giao cho mình, còn phần lớn thời gian thì thư giãn nghỉ ngơi, bọn hắn tìm kiếm thú vui với các đồng đội của mình hay lân la dạo khắp thị trấn, rẽ vào quán rượu uống rượu say sưa.
Trong lều, Lance liếc nhìn cha mình, ông ấy vừa ăn xong, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi, vị hiệp sĩ hùng dũng ngày xưa giờ trở nên ít nói hơn, có vẻ Mario vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trận chiến ngày hôm đó.
Lance chui ra khỏi lều, hai mắt của hắn hiện lên quầng thâm, hắn đã mất ngủ vài đêm.
Càng ngày hắn càng khó ngủ, khi ngủ rồi thỉnh thoảng lại tỉnh giấc, không phải mơ thấy ác mộng, mà mơ thấy hắn cùng Oskar khi còn nhỏ, tên nhóc kia gắn chặt với nửa cuộc đời của hắn, hiện tại lại một thân một mình chạy đi mất.
Người xung quanh dạo gần đây cảm thấy người thanh niên cận vệ này trở nên trầm mặc, ít nói, khuôn mặt luôn hiện vẻ u ám, mọi người tưởng rằng là do cha của hắn b·ị t·hương nặng.
Nhưng đó chỉ là một nửa lý do, một nửa kia, là do Oskar.
Lance ngửa đầu nhìn xem sắc trời, có chút mây đen đang kéo tới, bọn chúng vẫn còn ở phía xa xa, không biết lúc nào sẽ che phủ ánh mặt trời.
Hắn đi ra vòng ngoài doanh trại, đi hướng về phía cổng trấn ở phương bắc, cả người dường như bị người dùng một nhát dao cắt rời khỏi sự ồn ào náo nhiệt của doanh trại, hắn chỉ lẳng lặng bước đi.
Trong tòa doanh trại này, có nhiều người mất đi người mình quen biết.
Nhưng dù sao mất đi một người bạn cũ quen biết sống chung nhiều năm thì khó để vượt qua hơn là mất một người đồng đội không biết rõ ràng mới chỉ biết nhau được hơn ba tháng.
Không chỉ đơn thuần là bạn lâu năm, đối với hắn, Oskar là một người anh em.
Hắn bước qua những cái lều, vượt qua hàng rào gỗ, đi đến một khu vực ở gần cổng.
Nơi đó có một cái lều lớn, nói đúng hơn là một tấm vải che dựng thành rạp che chắn, bên trong không có người ở, chỉ có mấy người lính ngồi quanh một cái bàn ở trước lều.
Họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau, truyền tay nhau một cái túi, Lance ngửi được mùi rượu nho nhạt nhàn tỏa ra, hắn dừng chân ở trước cái bàn gỗ kia.
Người thiếu niên xuất hiện để mấy người lính kia hơi dừng lại một chút, im lặng trong giây lát, nhưng bọn hắn cũng chẳng bất ngờ, nhìn nhau giây lát một người trong đó đứng dậy đi tới gần Lance.
“Chào ngươi, ngươi đến lấy ‘đồ’ sao?” Người lính kia nói, hắn cùng đội của mình phụ trách coi giữ nơi này, đã quá quen thuộc với lý do mà những người xa lạ đột ngột xuất hiện ở đây.
Những người này thường mang theo khuôn mặt u ám, vẻ lành lạnh, bọn hắn không muốn nói chuyện, dường như muốn nói ‘ta đang không vui, đứng xa ra, đừng chọc ta’ vậy.
Hiển nhiên khuôn mặt của Lance cũng tương tự như vậy.
Lance không mở miệng, gật đầu đáp lại.
Người lính kia cũng không để ý, vẫy tay bảo Lance đi vào lều với mình.
Trong lều chồng chất mười mấy cái thùng gỗ, chúng đậy kín nắp, trên đỉnh đầu có tấm vải che phía trên để chúng không bị dính nước và ẩm ướt.
Một trong những cái thùng gỗ kia đã bị cạy ra, cái nắp xiêu vẹo đè ở phía trên, Lance đi tới gần nó, hít sâu một hơi, kéo ra cái nắp.
Phía trong là một đống tro xám xịt, tro ở trong thùng còn khoảng một phần ba, Lance lấy ra một cái túi nhỏ, giơ tay lên định thò vào, nhưng bỗng ngừng lại.
Hắn quay qua nhỏ giọng hỏi người lính kia, “Nó là từ trận chiến cuối cùng phải không?”
Người kia nghe vậy gật đầu, “Ừm, đúng vậy.”
Lance vẫn đang nhìn hắn, tên kia chỉ chỉ xung quanh, ngón tay chỉ vào hai đống thùng gỗ khác, “Kia là từ trận t·ấn c·ông thị trấn, còn bên đó là trận chiến đầu tiên ở ngoài trấn, ta không nhầm lẫn được.”
Lance nhận được đáp án rõ ràng, lúc này mới đưa tay bốc tro bỏ vào trong túi, lớp tro nguội lạnh, dơ bẩn dính lên bàn tay ấm áp của hắn, chút bụi tro bay lên rời khỏi thùng.
Sau khi lấy đầy túi, hắn buộc chặt nó lại rồi cột bên hông mình, ngay ngắn đậy lại thùng tro cốt, nhìn lại một lượt những thùng gỗ xung quanh, quay sang tên lính kia, “Cảm ơn.” Người thanh niên nói, rồi hắn quay người đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, tên lính trở về bàn, cầm lấy túi rượu từ trong tay đồng bạn của mình, rầm rì nói, “Không biết bọn hắn để ý nhiều như vậy làm gì, ai biết được số tro hắn cầm lấy có bao nhiêu phần là của người hắn mong muốn.”
“Này, đừng nói vậy, ít nhất hãy tôn trọng n·gười c·hết.” Một người trong bàn đập hắn một cái, để hắn không nói thêm những lời đó nữa, rồi họ chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục chia sẻ chút rượu còn sót lại trong túi.
Lance cũng nghe được những lời kia, dừng lại bước chân của mình, cúi đầu, nhìn mặt đất đang đạp dưới chân, thở dài một hơi.
Hắn tiếp tục bước đi, chuẩn bị trở về.
Đột nhiên, hắn thấy mặt mình lạnh lẽo và thấm ướt, không biết lúc nào, những đám mây đen đã che phủ mặt trời, chúng dập tắt đi những ánh nắng do nó tỏa ra, đổ xuống những giọt mưa.
Mưa to lần nữa trút xuống vùng đất này.
Lance không biết tại sao, khóe mắt lại bỗng cay cay, vài giọt nước mắt chảy qua gương mặt, hòa lẫn với nước mưa, hắn đưa tay chùi khóe mắt.
Không khóc nữa, Lance một mình bước đi trở về lều.
Cơn mưa đổ xuống để đám lính mất đi hào hứng, bọn hắn tranh thủ thu dọn đồ đạc trở vào trong lều, tránh bị nước mưa làm ướt hết cả người.
Người thanh niên đi trong màn mưa mà trở về, những dấu chân của hắn in lên mặt đất, cơn mưa càng ngày càng to hơn, hình ảnh dần dần trùng khớp với cơn mưa đưa tới kết thúc của trận chiến.
---
Giữa trưa, trời đã tạnh, mặt trời lần nữa chiếm cứ vị trí của nó trên bầu trời trong xanh, những con đường trong thị trấn dần khô ráo trở lại, hai cánh cổng ở phía bắc và cả đầu kia của cây cầu mở ra.
Những lá cờ hiệu tung bay trên những con đường trong thị trấn.
Trên con đường nối liền hai cánh cổng, thình lình sắp xếp hai hàng dài các binh lính, thông qua màu sắc của những tấm khiên mà họ cầm, và một số đặc điểm của các hiệp sĩ trong hàng ngũ của bọn hắn, có thể nhận ra được đó là binh lính đến từ cả hai vùng đất, Weskast và Alklen.
Jasper và Maxwell đứng ở sát bên phải đường, hai người cách nhau khoảng một mét, trên tay cầm khiên và giáo, ánh mắt nhìn về phía đối diện những người kia.
Không lâu trước đây, khi ở trên chiến trường, bọn hắn từng chiến đấu chống lại nhau, trong đầu chỉ có một mục đích là g·iết c·hết kẻ đối diện.
Hiện tại hai phía lại đứng đối diện, cách nhau cũng không xa, nhưng trong bầu không khí của hòa bình.
Một sự hòa bình có chút căng thẳng.
Jasper cũng không hiểu vì sao lại như thế này, tại sao lại để cho đám lính kia vào trấn.
Hơn một giờ trước bọn hắn được thông báo tập hợp và xếp thành hàng, hàng ngũ kéo dài từ cổng tây bắc tới cổng đông nam.
Khi bọn hắn vừa vào vị trí thì bất ngờ thấy đám lính Alklen tiến vào thị trấn, bọn hắn không phải tập kích hay đánh lén, nhưng là đi qua cổng mà vào như khách quý đến nhà.
Đám lính Alklen cũng xếp thành hàng, đứng đối diện họ, cả hai nhóm lính đều không biết nguyên do là gì.
Bầu không khí căng thẳng như sợi tơ lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền tới, không phải dồn dập như tiếng sấm khi ngựa phi nước đại, mà từ từ đều nhịp chậm rãi, như có người đang đánh trống, nhịp điệu đều đều vang lên.
Một đoàn người cưỡi ngựa từ đằng xa đi tới, dẫn đầu là hai lá cờ hiệu, Jasper biết rõ cả hai, chúng là hai lá cờ đại diện cho hai xứ bị chia cắt từ Alklen.
Sau hai người cầm cờ hiệu là hai người đàn ông, tuổi tác không lớn lắm, Bertram Houghton và Josiah Murden, hai vị Bá tước mới.
Họ cưỡi ngựa đi song song với nhau, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, không có chút nào giống kẻ thù vừa đánh nhau sống c·hết để tranh giành đất đai và quyền lực.
Sau lưng hai người họ là một loạt những hiệp sĩ, chia thành hai hàng, các kỵ sĩ đến từ Narris và Brivey, thề trung thành với lãnh chúa của riêng mình.
Jasper đếm được khoảng 50 kỵ binh ở mỗi hàng, hắn không biết rõ trong đó có bao nhiêu vị hiệp sĩ, người thanh niên hâm mộ nhìn theo đoàn tùy tùng của hai vị lãnh chúa.
Đưa mắt nhìn xem bọn họ biến mất ở khúc cua, trong lòng ước ao một ngày nào đó cũng có thể trở thành một hiệp sĩ.
Nghĩ đến đó, hắn bỗng nhớ tới Oskar, thiếu niên nhỏ tuổi kia cũng từng ước mơ như vậy.
Những lời nói trong cuộc trò chuyện vào những ngày đầu khi bọn họ rảo bước trên đường hành quân.
Thằng nhóc kia đã luyện tập nhiều năm nhằm đạt được ước mơ đó, nó thật mạnh mẽ và kiên cuòng, không ngờ lại c·hết mất trong cuộc c·hiến t·ranh đầu tiên mà mình tham dự.
Jasper thở dài, khi đội ngũ đi qua, nhiệm vụ của bọn hắn cũng xong xuôi, theo lệnh của các đội trưởng mà thu quân về doanh trại, đám lính Bắc Alklen thì ra khỏi tuần tự ra khỏi trấn dưới sự nhòm ngó của q·uân đ·ội xứ Weskast.
Đội ngũ của hai vị lãnh chúa đi qua cây cầu đá, Josiah dừng ngựa, nhìn thị trấn ven sông sau lưng mình, đằng sau thị trấn kia là vùng đất thuộc về hắn.
Josiah nói nhỏ một mình, “Không biết chuyến đi này liệu có giống như dự định hay không?”