Chương 81: Batgot
Ba ngày sau, buổi chiều, đội quân của Batgot cuối cùng trở về tới quê nhà, đoàn kỵ binh đi dọc theo con đường, băng qua những cánh đồng ở phía nam sông Kiroka.
Sông Kiroka, con sông dài nhất xứ Helmelo, nó khởi nguồn từ chính giữa lãnh thổ xứ này, chảy qua một nửa lãnh thổ ở phía tây rồi đổ ra biển, mang tới lượng nước dồi dào cho những đồng bằng rộng lớn.
Dân thành Batgot mừng rỡ khi nhìn thấy đội quân của mình quay trở lại, hơi có chút ngạc nhiên vì bọn họ rời đi cũng chưa bao lâu.
Trông đám lính không có vẻ gì tiều tụy hay mệt mỏi, tất cả đều mừng rỡ hớn hở khi trở về nhà của mình.
Đội quân vượt qua cây cầu ở phía đông nam thành Batgot, cây cầu đá này bắc ngang sông Kiroka, nối liền hai vùng đất ở hai bên bờ sông.
Qua khỏi cây cầu, lại vượt qua những ngôi nhà nằm thưa thớt hai bên đường, tiếp tục đi một đoạn ngắn, chính là cổng thành phía đông nam của Batgot.
Từ cổng thành này, đi thẳng một đường có thể ra khỏi thành từ phía bắc, phía trên cổng, những lá cờ hiệu mang theo hai màu vàng và xanh lá đặc trưng, mặt trời của Batgot.
Trên chiếc xe chở thương binh, Oskar đã tỉnh lại.
Hắn tỉnh lại từ khoảng một giờ trước, b·ị đ·ánh thức bởi tiếng nói chuyện của những người bên cạnh.
Đầu óc hắn mơ mơ màng màng, không biết được mình đã ngủ bao lâu, điều cuối cùng hắn nhớ được là đòn đánh bất ngờ và cơn đau dữ đội.
‘Mình còn chưa c·hết.’ Oskar thầm nghĩ, trong lòng cảm thấy may mắn khi không bị kết liễu sau đòn đánh mạnh kia.
Chắc có lẽ tên kia nghĩ mình đ·ã c·hết.
Oskar thầm hối hận khi lao ra khỏi đội hình, có lẽ nếu hắn ở yên trong hàng ngũ và từ từ đẩy tới, không lao vào đám đông kẻ địch qua sâu, thì sẽ không phải chịu đòn tập kích bất ngờ kia.
‘Lần sau sẽ không như vậy nữa.’ Oskar thầm hứa với mình.
Hắn cảm nhận được sự chuyển động gập ghềnh, biết được mình đang ở trên xe ngựa, lơ mơ hé mắt nhìn xung quanh, muốn hỏi thăm hiện tại mình đang ở nơi nào, trận chiến kết thúc rồi sao.
Chưa kịp mở miệng, hắn lại nghe được cuộc nói chuyện của những người khác xung quanh, họ nói nhiều về kỵ binh, về gia đình ở thành Batgot, về gia tộc Brindo, về xứ Helmelo, về Răng Sói dũng cảm Wilfred Brindo…
Họ vẫn tiếp tục nói chuyện, Oskar thì nhắm nghiền hai mắt, giả vờ mình còn đang hôn mê, sống lưng hắn lạnh toát, chút xíu mồ hôi bốc ra trên trán.
Đây không phải xe chở thương binh của Weskast sao?
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được quanh mình lại là một đám kẻ địch, trước đây không lâu bọn hắn còn đối đầu với nhau trên chiến trường.
‘Thật xui xẻo!’ Trong đáy lòng Oskar rên rỉ, hắn hiện tại không biết nên vui hay nên buồn, vui vì còn sống sót hay buồn vì mối nguy cơ vẫn đang rình rập quanh người.
Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, hắn nghe được tiếng reo hò của những người đi xa trở về nhà, nghe được tiếng dòng sông chảy xiết phía dưới khi xe ngựa chạy qua cầu, nghe được âm thanh huyên náo của dân thành Batgot khi gặp gỡ đoàn người trên đường.
Tử tước Fred Brindo và đám hiệp sĩ dẫn đầu rẽ trái rồi đi một đoạn, rồi lại rẽ trái tiến về tòa lâu đài Batgot.
Nó được xây dựng ở phía nam của tòa thành, nơi gần với dòng sông mà không phải tại trung tâm tòa thành như những tòa lâu đài khác.
Khi các quý tộc tập trung tại trong tòa lâu dài đá, đám kỵ binh thì giải tán, riêng phần mình đi nghỉ ngơi ăn uống hay chè chén, mấy chiếc xe chở thương binh đi qua phía bên phải, đến trước một ngôi nhà xây dựng cạnh tòa lâu đài, các thương binh sẽ được thu xếp ở đây.
Chiếc xe ngựa dừng lại, “Xuống thôi, đến nơi rồi!” Tiếng nói vang lên từ phía dưới.
“Cuối cùng tới rồi, đỡ ta xuống, ta muốn uống say một trận!” Một tên b·ị t·hương ở chân không đi được hét lớn, kêu người khác tới đỡ mình.
“Nếu ngươi lết tới được quán rượu, ta mời ngươi một chầu.” Một người khác cười nói, trước ngực hắn ta quấn băng, nhưng v·ết t·hương đã không còn ảnh hưởng nhiều, hắn vỗ vỗ vai người kia rồi tự xuống khỏi xe, tên còn lại la chửi, nhưng chỉ có thể nhúc nhích từng li từng tí với một cái chân.
Những người b·ị t·hương nhẹ xuống khỏi xe, trên xe chỉ còn sót lại vài người b·ị t·hương nặng, hoặc là bị hôn mê hoặc không di chuyển được.
Oskar nhắm mắt, lỗ tai dỏng lên nghe ngóng, tiếp tục giả vờ hôn mê chưa tỉnh.
“Đi thôi.” Có tiếng nói vang lên, người b·ị t·hương ở chân được một người hầu đỡ xuống xe ngựa, hắn cà nhắc đi một đoạn ngắn, mồ hôi chảy đầy đầu, thở dài bỏ cuộc quay trở lại trong chỗ ở của thương binh, vừa đi vừa la mắng.
‘Lộp bộp’
Oskar cảm thấy có người trèo lên trên xe, rồi tiếp đó thân thể hắn được hai người nhấc lên.
“Nhẹ tay thôi.” Một người trong đó nói, Oskar được họ đặt lên trên cáng rồi khiêng vào trong phòng, đặt ở trên giường.
Chung quanh đã có sẵn vài người thương binh khác đang nằm nghỉ ngơi.
“Thầy thuốc đâu rồi?” Một người nói.
“Ta để người đi kêu ông ấy rồi, ông ấy sẽ tới nhanh thôi.” Một người khác trả lời.
“Đăng ký danh sách của bọn họ đi.” Người đầu tiên lại nói, có lẽ hắn ta là người quản lý nơi này.
“Vâng, nhưng một số người chưa tỉnh lại thì sao.”
“Ừm, có đội nào thông báo người m·ất t·ích sao, để các đội trưởng kiểm kê lại đội viên của mình, nếu cần thiết thì để bọn hắn tới đây nhìn xem.” Người đầu tiên trầm ngâm một chút rồi trả lời.
“Vâng.” Người thứ hai gật đầu, hắn ta bước nhanh rời đi.
Oskar sau đó lại nghe được một tiếng bước chân khác rời khỏi phòng, người đầu tiên cũng đã đi khỏi đây.
Hắn hít thở đều đều, ngực chập chùng lên xuống, khi tiếng nói chuyện không còn, trong phòng chỉ còn sót lại tiếng ngáy to và tiếng hít thở, Oskar mở mắt ra.
Hơn mười ngày mới nhìn lại thế giới này, nhìn thấy được khung cảnh ở trước mắt để hắn cảm thấy yên tâm hơn, đỡ đi phần nào nỗi sợ hãi bóng tối vô tận.
Oskar nhíu mắt, để nó chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Rồi hắn cẩn thận đảo mắt nhìn quanh, xác định tất cả mọi người đều đã ngủ, hắn lướt qua căn phòng rộng rãi được xây bằng đá, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy muốn xuống khỏi giường.
Hắn thấy được trên người bộ đồ vải bố màu xám, quần áo đã được thay đổi khi hắn hôn mê b·ất t·ỉnh.
“Ưm.” Oskar rên nhẹ, trên đầu hơi nhói một chút, ‘ọc ọc’ cái bụng thì bắt đầu la hét đòi hỏi thức ăn.
Đôi chân hắn chạm tới mặt đất, Oskar đi chân trần, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, bước chân mềm yếu và suy nhược.
Chỉ đi một đoạn ngắn, hắn đã bắt đầu thở dốc.
Mồ hôi chảy xuống, thấm ướt áo, Oskar vẫn gắng rời khỏi căn phòng này, may mắn không có người canh giữ ở bên ngoài.
Hắn lủi thủi tiến vào con hẻm ngay trước mặt mình, muốn trốn khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
Nếu có người biết được một tên bộ binh Weskast bị đưa nhầm về, dù rằng kết quả trận chiến như thế nào, hắn ít nhất cũng sẽ b·ị b·ắt giam lại, hắn không muốn để số phận mình đặt ở trong tay của người khác.
Chân lấm lem bụi đất, Oskar thở hồng hộc, đứng dựa vào bức tường, cảm thấy an tâm hơn khi đứng trong con hẻm nhỏ.
Nhìn một lượt trên thân mình, Oskar cười khổ, túi tiền không còn nữa, số tiền mà hắn dành dụm đã mất sạch, chúng dù ít ỏi nhưng cũng do hắn tự tay kiếm được.
Thanh kiếm chắc đã thất lạc trên chiến trường, hắn nhớ rõ mình vẫn nắm nó trong tay khi té ngã xuống, hiện tại có lẽ nó đang ở trong kho v·ũ k·hí của lãnh chúa hay bị phân phát cho người lính nào đó rồi.
Nó là thứ để Oskar cảm thấy nuối tiếc nhất, dù sao đó là món quà được hiệp sĩ Mario tặng, thanh kiếm kia cùng hắn trải qua nhiều năm tháng luyện tập, dù cũ kỹ nhưng vẫn dùng tốt, không ngờ lại mất đi như thế này.
Ngoài ra, giày cùng giáp da cũng mất, hai thứ kia cũng rất đáng giá với hắn.
Oskar thở dài, lê bước kéo lấy thân thể suy nhược tiến lên, hô hấp mỏi mệt và nặng nề, hắn đi vòng vèo không phương hướng qua vài con hẻm, cố tránh đi ánh mắt của những người đi ngang qua.
Sức lực dần trôi đi theo từng bước chân.
Trong một con hẻm vắng, hắn bỗng té ngã, co người lại, nằm im trên đất, dường như mất hết tất cả sức lực, có lẽ hiện tại xuống giường bước đi là quá khó khăn với hắn.
Dù sao v·ết t·hương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, kiệt sức để người thiếu niên té ngã tại nơi này.
Hắn lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Lúc này trời đã chập tối, một người đứng ở đầu kia con hẻm, đưa mắt nhìn về bóng người đang co ro nằm trong góc, do dự một chút, cầm theo giỏ đi tới, ngồi xuống trước người thanh niên.
Người kia đưa tay đặt trên ngực Oskar, bàn tay cảm nhận được trái tim vẫn đang yếu ớt đập lên, nụ cười nở trên đôi môi, dùng sức đỡ người thanh niên lên.
---
Cảm ơn Nấm đề cử.