Chương 80: Trở về
“Ngươi nói sao, Oskar c·hết rồi?” Lance to tiếng hỏi hai người ở trước mặt mình.
“Sau khi kỵ binh tập kích, bọn ta liền không nhìn thấy Oskar nữa, đến khi trận chiến kết thúc, hắn ta cũng không lại xuất hiện…” Jasper lắc đầu cay đắng nói, hắn cũng nổi điên khi không tìm thấy Oskar.
“Hắn nhất định chưa c·hết, sao hắn có thể c·hết được.” Lance lẩm bẩm trong miệng, mấy ngày nay hắn ở ngay bên cạnh cha mình để chăm sóc ông ấy, vì Mario lúc này đi đứng không tiện, cần Lance luôn ở bên cạnh chăm sóc vấn đề ăn uống cùng vệ sinh cá nhân.
Hai cha con trở về doanh trại khi trận chiến còn chưa kết thúc, sau đó thì hắn nghe được tin trận chiến đã kết thúc, tiếp theo thì một cơn mưa to đổ xuống, đám lính ngưng chiến và trở về trong doanh trại.
Lance không quá lo lắng cho người anh em của mình, dù gì tên kia từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành hiệp sĩ, trong vai trò một bộ binh hắn nên như cá gặp nước mới đúng.
Hôm nay khi cha mình còn đang ngủ, Lance dậy sớm rồi đi tới lều tìm Oskar, thì lại nhận được tin dữ này.
“Khốn kiếp! Sao lại như vậy?” Lance điên tiết chửi mắng, giọng nói người cận vệ tràn đầy sự buồn rầu, khuôn mặt hắn nhăn lại, ủ rũ quay người thất thểu bước đi, chầm chậm lê bước trở về lều của mình.
Trong lều, Mario nằm trên tấm vải lót, phía dưới đệm thêm một lớp rơm rạ mang đến cho hắn chút êm ái, chân phải của hắn vẫn còn khá đau nhức, nhưng cơn đau đã giảm đi nhiều so với lúc vừa b·ị t·hương.
Điều làm hắn khó chịu là mình không còn điều khiển được chân phải nữa, mỗi khi hắn muốn nhấc chân đều cực kỳ khó khăn, mồ hôi tràn đầy trên khuôn mặt, cái chân thì đau nhức kịch liệt.
Mọi nỗ lực đều vô ích, người hiệp sĩ thất vọng dừng lại hành động hết lần này đến lần khác.
Sâu trong lòng hắn cũng hiểu rõ có lẽ kiếp sống trên chiến trường, con đường của hiệp sĩ của mình đến đây là dừng lại, nó chấm dứt trên vùng đất này.
Hắn sẽ không bao giờ tận hưởng được niềm vui cưỡi ngựa xông pha nữa, ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng cũng dập tắt khi chân hắn đứt gãy.
Và khi Sóc, chiến mã của hắn, c·hết đi.
Mario nhìn thấy màn vải bị kéo lên, con trai hắn Lance bước vào trong, vẻ mặt kia không che giấu được nỗi buồn to lớn, “Sao rồi?” Hắn quan tâm hỏi thăm, hai tay chống đỡ nửa người trên hơi nhấc cao lên.
“Oskar, hắn c·hết rồi.” Lance nói nhỏ, rồi như mất hết sức lực ngồi xuống một bên khác, cầm lấy thanh kiếm trên đất mà nhìn ngắm, cúi đầu im lặng không nói gì nữa.
Mario buông tay nằm xuống trở lại, ngửa đầu nhìn l·ên đ·ỉnh của cái lều, thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
---
Tại nhà nguyện của Thần Lửa trong trấn Tithega, ngọn lửa thiêng vẫn bừng cháy không thay đổi, Arvin đứng ở trước cửa, nhìn dòng người qua lại, họ cúi chào khi nhìn thấy vị tư tế, hắn cũng gật đầu đáp lại họ.
Hắn nhìn bóng lưng phu nhân Miriam đang đi ra khỏi cửa nhà nguyện, trong tay nàng dắt theo một bé gái nhỏ tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có nhiều nét giống với người mẹ xinh đẹp của mình.
Hai người thị nữ một lớn một nhỏ đi ở phía sau, Ella dắt lấy bàn tay nhỏ của bé gái Lena, giống như hai người chị em.
Miriam cúi chào tư tế Arvin rồi cùng con gái mình lên xe ngựa, trên mặt hai mẹ con đều tràn ngập niềm vui, Miriam đến nhà nguyện để cảm tạ thần Gopothy, vì đã đưa đứa con gái duy nhất trở lại trong vòng tay của mình, nàng cảm ơn thần linh vì đã làm cho mình điều mình đã nguyện xin.
Bé gái Elena Murden hiện tại trở về với mẹ mình, nụ cười treo ở trên khuôn mặt cả ngày, nàng hạnh phúc hơn rất nhiều khi được ở bên cạnh mẹ mình.
Lúc này, nàng quý trọng mọi khoảnh khắc được ở bên mẹ.
Khi người ta mất đi thứ gì đó, họ mới nhận ra sự quan trọng của nó.
Về phần chồng của nàng, Bertram Houghton, nàng sẽ không ở cùng với anh ta, mà cả hai sẽ chờ đợi đến tuổi trưởng thành.
Bertram cũng không có ý kiến gì với việc này, vị Bá tước mới đang bận rộn chuẩn bị cho việc quản lý xứ Nam Alklen.
Ngoài ra hắn còn phải chuẩn bị lên đường để đáp lại mệnh lệnh từ Ngai Vàng.
Chiếc xe ngựa lăn bánh rời đi, vị tư tế đỏ đưa mắt nhìn theo nó một lát rồi thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục bâng quơ liếc nhìn người qua đường.
Hắn nhìn những người kia qua lại trước mắt, nhìn những ngôi nhà quen thuộc kia, nhìn đám trẻ con đang vui đùa, nhìn những khuôn mặt sốt sắng tiến vào trong nhà nguyện.
‘Không biết họ có đồng ý không?’ Vị tư tế suy nghĩ tới lá thư mình đã gửi đi nhiều ngày trước, hắn quay người đi vào trong, mắt lướt qua ngọn lửa thiêng và bàn thờ lửa một lát.
Những giọt máu từ nghi lễ hiến tế lần trước đều đã khô cạn, chỉ để lại màu sắc đỏ đen trong những rãnh máu của bàn thờ.
Con dê nhỏ kia giờ đã trở thành một phần của ngọn lửa và bàn thờ, và ngọn lửa ấy vẫn đang cháy bừng.
Arvin đi vào gian phòng ở phía sau, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, xếp gọn những bộ đồ, đặt ngăn nắp những công cụ và sách vở dùng cho nghi lễ trên kệ.
---
Một tuần sau.
Mấy ngày này yên bình trôi qua, hai phe đều tỏ ra yên tĩnh lặng lẽ, vùng đất này trở lại thanh bình như ngày xưa.
Trong doanh trại của kỵ binh thành Batgot, các hiệp sĩ, cận vệ và kỵ binh đã thu dọn xong hành lý.
Bọn hắn để lại trên mặt đất chút rác rưởi, những đồ vật rách nát bị vứt bỏ.
Và rồi những người xứ Helmelo lên đường trở về nhà.
Fred Brindo trước đi đến từ biệt anh họ của mình Josiah, sau đó hắn dẫn đầu đoàn kỵ binh rảo bước rời đi.
Bọn hắn là toàn quân cưỡi ngựa, nên gánh nặng hành quân nhẹ nhàng hơn phần nào, nhưng trước mắt bọn hắn là một quãng đường về nhà xa xôi.
Các thương binh được xếp đặt cẩn thận trên mấy chiếc xe ngựa, mấy chiếc xe kia đi ở giữa đoàn kỵ binh, những xác c·hết thì đã được thiêu đốt từ sau trận chiến, chỉ có tro cốt được đưa trở về quê hương.
Quân đội của thành Batgot thiệt hại không nhiều lắm, bọn hắn trở về sau khi gia nhập vào hai trận chiến, Fred hoàn thành hứa hẹn đem quân giúp đỡ anh họ mình, còn việc vị Tử tước đạt được thứ gì từ cuộc c·hiến t·ranh này thì không ai biết rõ.
Chiếc xe ngựa chở theo thương binh lắc lư trên đường, Oskar nằm song song với một loạt thương binh khác, hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Bên tai hắn vang lên những tiếng nói chuyện của những người khác, đám thương binh đôi lúc cười đùa với nhau, tiếng nói cười kia thỉnh thoảng lọt vào lỗ tai hắn.
Nhưng phần lớn thời gian Oskar đều chìm trong bóng tối tĩnh mịch và sự im lặng, chỉ còn lại những cơn gió lướt nhẹ qua màn lọt vào trong xe.
Đến giờ ăn cơm, một người thương binh b·ị t·hương ở chân ngồi dựa vào thành xe ngựa, hắn vừa ăn uống vừa nói chuyện với đồng bạn của mình.
Nhìn xem người thiếu niên băng bó đầu vẫn đang b·ất t·ỉnh kia, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn, v·ết t·hương ở chân của hắn không quá nghiêm trọng, có lẽ chỉ mất hơn một tháng cuộc sống liền có thể trở lại bình thường.
Sau khi ăn xong, hắn phụ trách cho thiếu niên ăn uống, đút lấy nước và cháo, từng muỗng từng muỗng đưa đến bên miệng Oskar.
Trong vô thức, Oskar vẫn nuốt xuống được chút nước và cháo loãng, khiến cái bụng đói đỡ hơn được phần nào.
Người kia thấy khuôn mặt người thiếu niên này hơi lạ lẫm, nhưng cũng không thắc mắc nhiều, vì đa số binh lính chỉ hiểu rõ những người trong đội của mình.
Đoàn quân dọc theo bờ sông Venset mà đi, tiếp tục hành trình trở về nhà của mình.
Vào xế chiều, một thị trấn xuất hiện ở trước mắt của bọn họ, dân trấn nhìn thấy đội quân toàn là kỵ binh kia, hoảng sợ tranh thủ chạy vào trong trấn, bọn họ sợ b·ị đ·ánh c·ướp.
“Vậy là đã đi được một phần tư quãng đường, với tốc độ chậm rãi này, ba ngày nữa chúng ta sẽ về tới nhà.” Fred nói với con trai mình Răng Sói, hai người đang cưỡi ngựa đi song song với nhau ở đầu đoàn quân, “Ra lệnh dừng lại, chúng ta sẽ nghỉ lại ở đây.” Fred quay sang nói với một tên thuộc hạ.
Chờ tên kia chạy đi truyền lệnh, hắn lại nói với một hiệp sĩ của mình, “Thông báo cho Nam tước Guy Pickborne, mời hắn ra gặp mặt, nói hắn mang chút thức ăn ngon và rượu ngon ra, để đám lính của ta ăn uống no say một bữa.”
Chiếc xe chở thương binh ngừng lại, Oskar cảm thấy vài hình ảnh lờ mờ hiện trước mặt, chút âm thanh lọt vào lỗ tai hắn.
“Đến đâu rồi?” Một người hỏi.
“Trấn Porea, hôm nay chúng ta dừng…” Một âm thanh khác vang lên rồi đứt quãng.
Hình ảnh trần xe ngựa màu xám hiện thoáng qua trong mắt, Oskar lại tiếp tục chìm vào cơn hôn mê.