Chương 79: Hiệp ước
“Giết!” “Đừng lui bước!” “Tiến lên!” Một loạt âm thanh ồn ào, tiếng hét xung trận, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm và tiếng vó ngựa tàn phá mặt đất vang lên bên tai Oskar.
Hình ảnh trước mắt hắn lúc sáng lúc tối, theo luồng ánh sáng chớp tắt để lộ một bãi chiến trường ngổn ngang chất đầy những t·hi t·hể còn đang chảy ra dòng máu nóng hổi.
Không khí khi thì ồn ào huyên náo, khi thì im lặng lạ thường, chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng la g·iết và mưa tên rơi xuống cắm ở trên khiên gỗ.
Một người lính nằm trên mặt đất bất động, xung quanh hắn là một loạt những xác c·hết khác, cả người lẫn ngựa, cả đồng đội lẫn kẻ địch.
Vũ khí rơi quanh thân thể, thời gian như ngừng lại, bóng của thứ gì đang che khuất tầm nhìn.
Kia là một lá cờ của Batgot, nó đang phe phẩy nhẹ nhàng như chậm lại hàng trăm lần, rời khỏi tay của tên lính ngồi trên ngựa, dần rơi xuống che khuất toàn bộ thân thể của người lính nằm trên đất.
Khuôn mặt lấm lem và xanh xao của hắn bị tấm vải che khuất, máu tươi trên mặt thấm qua lớp vải, bên tay còn giữ chặt kiếm và khiên.
Người lính bị v·ũ k·hí vỡ vụn, quần áo rách nát và những t·hi t·hể vô hồn vây quanh.
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục, âm thanh vang lên bên tai khi lớn khi nhỏ, sau đó có thứ gì ẩm ướt rơi xuống.
Là mưa!
Những giọt mưa rơi xuống, lắng xuống bụi bặm bay lên khi hai đám người điên cuồng chém g·iết nhau, nước mưa làm dịu nhiệt độ nóng bức của bãi chiến trường, mang lại sự mát mẻ và rồi là lạnh lẽo.
Tiếng la hét và tiếng đánh nhau giảm đi rồi biến mất, linh hồn đang bị xác thịt giữ chặt trong thân thể tự hỏi những người đang chém g·iết kia, họ đi đâu rồi?
Khi cơn mưa lớn dần, trận chiến kết thúc.
Người lính kia vẫn nằm trên đất, thân thể bị lá cờ bao phủ, bất động tại chỗ, không gian xung quanh hắn ta chìm trong sự im lặng hồi lâu, chỉ còn lại tiếng mưa rơi càng ngày càng to hơn.
Mãi cho tới khi tiếng bước chân bé nhỏ vang lên, một vài người vẫn còn ở trên chiến trường.
Lá cờ có thêu mặt trời xanh lá bị kéo ra, để lộ thân thể phía dưới, lồng ngực người lính vẫn nhấp nhô.
Trước mắt ánh sáng chỉ có một khe nhỏ hẹp nối thành một đường, lờ mờ như muốn tắt lịm đi.
Hắn cảm nhận được có người đè lại v·ết t·hương trên đầu mình, cảm nhận băng vải đè trực tiếp lên v·ết t·hương cũng không quá rõ ràng, chỉ có chút ấm áp và nhói đau.
Thân thể bị nhấc lên khỏi mặt đất ẩm ướt, tay chân buông thõng giữa không trung.
Những âm thanh nói chuyện của những người khiêng vác vang lên, ô ô ê ê khó mà nghe rõ có ý gì, âm thanh như bị bóp nghẹt lại trước khi kịp chui vào lỗ tai.
Thứ mà hắn cảm nhận rõ ràng nhất là những đôi bàn tay, chúng nhấc lên thân thể có vẻ tàn tạ kia đặt vào trong một chiếc xe, nằm kề bên những thân thể tàn tạ khác.
Mùi vị của máu giảm đi đáng kể và không có sự lạnh lẽo của nền đất nữa.
Chiếc xe lăn bánh, vượt qua quãng đường không quá xa, bánh xe xóc nảy theo địa hình gập ghềnh.
Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt hơn, mấy người lính đẩy xe hò hét, ra sức đẩy ‘đồng đội’ trở về doanh trại.
Xe dừng lại.
Thân thể hắn lại đột nhiên bị nâng lên, rời khỏi chiếc xe đẩy, cơn mưa bỗng không còn, chỉ để lại những giọt nước mưa đang lăn lộn trên khuôn mặt hắn.
Thân thể được đặt xuống một cách nhẹ nhàng, phần lưng cảm nhận được sự êm ái của tấm vải lót dưới người.
Quanh thân thể bầu không khí bỗng ấm áp hơn, nhẹ nhàng hơn, êm dịu hơn, duy nhất khuyết điểm là tiếng rên rỉ liên tục vang lên bên tai.
Những người lính b·ị t·hương khác đang rên la trong đau đớn khi vừa được đưa về từ chiến trường.
Tấm vải chặn v·ết t·hương trên đầu rời ra, hơi nhói một chút, đau hơn khi nó chạm tới lần đầu.
Tiếng nói chuyện thảo luận nhẹ nhàng vang lên bên tai, sự khó chịu của thân thể giảm đi nhiều, thân thể nhẹ nhàng như được cởi bỏ thứ gì.
Cái áo giáp da, áo trong và quần bị cởi ra, để lộ ra thân hình có cơ bắp cân đối, trên da thịt xen lẫn một loạt v·ết t·hương cũ và vết bầm đen của trận chiến này.
Vải khô ráo chà xát qua thân thể, lau sạch những giọt nước mưa cuối cùng, chăn vải đắp qua người, che lại thân thể kia.
‘Thật thoải mái a!’ Linh hồn kia đang gào thét, cười to.
Vết thương trên trán hắn được vệ sinh sạch sẽ rồi băng bó lại.
Không gian dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng trái tim đang đập thình thịch vang lên bên tai.
Khuôn mặt của người lính kia, Oskar làng Norman, trở nên bình yên, như thể được giải thoát khỏi cơn ác mộng của c·hiến t·ranh.
Linh hồn kia không còn cảm giác, có lẽ thân thể tàn tạ kia cần được nghỉ ngơi, nó cũng chìm vào ngủ say, Oskar chẳng còn cảm nhận được gì nữa.
---
Giữa trưa ngày thứ hai, kể từ khi cuộc gặp gỡ giữa hai phe diễn ra, một chiếc xe ngựa được hai mươi kỵ binh giáp đen của thành Brivey hộ tống chạy tới nơi này từ phía bắc.
Trong xe không phải ai khác, chính là tiểu thư Elena Murden, nữ Bá tước của xứ Nam Alklen nếu hiệp ước được thỏa đàm.
Chiếc xe đi thẳng vào doanh trại, dừng lại trước lều của Josiah.
Người thị nữ Ella đỡ tiểu thư của mình xuống xe, cô bé mang theo vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ của mình, chậm chạp đi vào trong lều.
Elena cùng chú của mình nói chuyện chừng nửa giờ, rồi Bá tước Bắc Alklen để người đưa cô đi nghỉ ngơi.
Elena rời đi với nụ cười tươi trên khuôn mặt, xóa sạch nỗi lo âu trước đó, bước chân như muốn nhún nhảy lên, nhưng nàng vẫn kiềm chế lại, trên tay nàng ôm theo một con gấu bông, món quà của chú Josiah.
Josiah nhìn thân ảnh bé nhỏ kia rời đi, trở lại trong lều ngồi xuống, tay chống đỡ vầng trán, thở dài một hơi.
Áp lực vô hình trên đôi vai dường như được lấy xuống, suy nghĩ giằng xé trong lòng cũng không còn, hắn nhìn về ngọn đèn trước mặt, trong lòng cảm tạ Gopothy.
Sáng sớm ngày tiếp theo, chiếc xe ngựa kia ra khỏi doanh trại, người cưỡi ngựa đi cạnh bên xe là Josiah, họ đi tới địa điểm đàm phán lần trước.
Elena xuống xe, đứng cạnh chú Josiah, ông ấy đưa tay nắm lấy tay nàng, nhìn về phía thị trấn, chờ đợi những người khác xuất hiện.
Phía đối diện, cổng trấn cũng mở ra, từ trong trấn một đám người cưỡi ngựa chạy tới, bọn họ rất nhanh cũng có mặt ở nơi đã định.
“Elena!”
Miriam nhảy khỏi con ngựa đang cưỡi, nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phía trước, mặc kệ bộ váy vướng víu dính đầy bụi đất, nàng dừng lại gần sát bên con gái, sau đó nhìn về phía Josiah.
“Mẹ!” Elena cũng la to lên, rồi cô bé lại ngước nhìn chú mình.
Josiah gật đầu, buông lỏng bàn tay.
Elena lao vào vòng tay của mẹ.
Hai mẹ con ôm nhau trong vui sướng, nước mắt và tiếng cười của niềm vui tỏa ra giữa hai người.
Một cái lều lớn được các binh lính từ hai phía dựng lên, đám người đều vào trong lều.
Tiếp theo họ phải bàn luận kỹ càng về hiệp ước.
Họ tranh cãi, đưa ra những lý do phản bác ý kiến người đối diện, nhiều lần ồn ào to tiếng rồi ngắt quãng giữa chừng.
Cuộc đàm phán kéo dài thật lâu.
Đến khi xế chiều, cuộc đàm phán dừng lại, mọi người trên mặt đều tỏ vẻ hài lòng với kết quả, họ ra khỏi lều, đứng tại trên đồng hoang, đưa mắt nhìn nhau một lần cuối.
Bá tước của xứ Bắc Alklen Josiah Murden, vợ chồng Bá tước xứ Nam Alklen Elena Houghton và Bertram Houghton.
Ngai Vàng công nhận tước hiệu của họ, và đã đồng ý với cách kết thúc cuộc chiến như thế này.
Josiah leo lên ngựa, hắn nhìn về phía cháu gái và chị dâu mình, cả Adam và Bertram, “Tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.” Adam Argall đáp lại.
Hai nhóm người tách ra, riêng phần mình trở về, mang theo một phần hiệp ước hòa bình đã được định ra.
Chưa biết liệu nó sẽ kéo dài được bao lâu.
Cổng trấn Tithega đóng lại, trên cửa trấn, cây cầu và những tòa nhà trong thị trấn được treo lên lá cờ hiệu mới của xứ Nam Alklen.
Phía trên thêu một con quạ đen và một con đại bàng bạc, thể hiện cho mối liên kết giữa hai gia tộc từ hai vùng đất.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!