Chương 7: Khách từ phương nam
Phu nhân Miriam dắt tay con gái mình đi lên trên phòng ngủ của cô bé, mở cửa phòng đi vào.
Cô ngồi xuống, hai tay nắm bàn tay nhỏ nhắn của Elena, nhỏ nhẹ nói với con gái mình:
“Elena, đừng để chú Josiah lừa, hắn ta đến là để đuổi chúng ta ra khỏi nhà của mình, con phải đứng ở bên cạnh của mẹ.”
“Nhưng mà… mẹ, chú Josiah chú ấy trước giờ vẫn đối xử với con rất tốt, mùa đông năm ngoái chú ấy còn đem đến cho con một chiếc áo khoác làm từ lông sói, cùng với rất nhiều những món quà khác nữa.”
Bé gái ngậm ngừng đáp lại mẹ mình, nhỏ giọng nói, như sợ mẹ quát mắng.
“Đó là quá khứ, hiện tại cha của con, và là chồng của mẹ đã không còn nữa, Josiah muốn chiếm lấy thứ thuộc về con, quyền thừa kế mà con được hưởng, hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì để đoạt lấy Rachdale, giành lấy quyền quản lý Alklen.”
Nói về chồng mình, Miriam nhịn không được hai mắt đỏ lên, khóe mắt chảy xuống nước mắt, cô vội vàng lau đi nước mắt, không muốn để con gái mình nhìn thấy.
“Mẹ, con biết rồi.”
“Con là con gái ngoan của mẹ.”
“Mẹ, con muốn ngủ, con buồn ngủ quá.”
Elena xoa xoa hai mắt, cô bé bị mẹ gọi dậy vào lúc nửa đêm, biết cha q·ua đ·ời lại buồn bã khóc lóc hồi lâu, hai hàng lông mi vẫn còn ẩm ướt, bé gái bảy tuổi lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
“Đến đây, mẹ sẽ ru con ngủ.”
Phu nhân Miriam đưa con gái đến bên giường, giúp cô bé cởi xuống dưới chân giày vải, để con gái tự leo lên giường, đắp chăn phủ qua bụng cô bé.
Sau đó, cô kéo một cái ghế ở bên cạnh đến sát giường, ngồi bên nhìn con gái bằng ánh mắt yêu thương, trong miệng khe khẽ vang lên một giai điệu của vùng quê mình.
“Nhắm mắt lại em ơi, ngày tàn, đêm bắt đầu … những ngôi sao trên cao tỏa sáng em, hãy ngủ thật ngon, giấc mơ của em sẽ thành hiện thực…”
Bé gái đã quá mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, tiếng hô hấp chậm rãi đều đều vang lên, giọng hát ru vẫn từ từ tiếp tục.
“… nhắm mắt lại, để ánh trăng nhảy múa, ngủ thật say, đến khi bình minh lên…”
Miriam ngồi đó, im lặng ngắm nhìn con gái, hồi ức về chồng mình, lại suy nghĩ về cậu em chồng Josiah, nghĩ về những chuyện có thể sẽ xảy ra trong thời gian sắp tới đây.
Một hồi lâu sau, một tiếng gõ cửa nhẹ làm cô giật mình, Miriam quay người hướng về phía cửa ra vào mở miệng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Phu nhân, bà có khách.” Người hầu đứng ở cửa trả lời.
“Là ai?”
“Một vị khách từ phương nam thưa bà.”
Miriam nghe thấy vậy, quay đầu nhìn con gái mình một chút, kéo tấm mềm lên che lại đôi tay bé nhỏ của nó, trong lòng dường như hạ quyết tâm gì, đứng lên đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, một người thanh niên đang đứng chờ ở đầu hành lang, một vài binh lính ngăn anh ta tiến vào, người hầu thì đang chờ đợi ở cạnh cửa.
Phu nhân Miriam đi ra ngoài, nhìn thấy người khách, gật đầu hướng anh ta chào hỏi:
“Tử tước, ngài đến rồi.”
Rồi cô bảo mấy người binh lính, “Để cho ngài ấy đi qua.”
Mấy tên binh lính tránh ra con đường nhỏ, người thanh niên nghiêng người đi qua, nhưng cận vệ của anh bị ngăn ở bên ngoài, anh ta không để ý đến họ mà bước nhanh đi đến gần Miriam.
“Phu nhân, vừa nhận được tin từ cô, ta đã đi đường nhanh nhất có thể, thật lấy làm tiếc về chồng cô.” Người thanh niên cúi chào nói.
“Theo ta, chúng ta cần bàn bạc về rất nhiều chuyện.”
Miriam lấy xuống một ngọn nến trên giá cầm trong tay, kêu lên người thanh niên, cô đi trước dẫn đường, tiến lên một tầng lầu cao hơn.
Hai người đi đến một căn phòng ở lầu trên, căn phòng trống không, không có bất kỳ một đồ vật gì đặt ở trong này.
Miriam đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nến đặt trên giá cắm nến, quay người nhìn người thanh niên.
“Bertram, cậu đã biết lý do vì sao ta đưa tin gọi cậu đến đây, vậy quyết định của cậu là gì?”
“Việc ta khởi hành vội vã trong đêm cưỡi ngựa hơn một trăm cây số đến đây còn chưa cho cô thấy quyết định của ta sao Miriam?”
“Vậy là cậu đã có quyết định của mình.”
“Đúng vậy.” Bertram khẳng định đáp lại.
“Cậu nên biết là chồng ta còn có một người em trai.”
“Tử tước Josiah thành Brivey, ta đã nghe về ngài ấy, ta không sợ tất cả những gì có thể xảy ra, cô không muốn Rachdale thuộc về ông ta mà phải không?” Người thanh niên nói, giọng nói bĩnh tĩnh.
“Josiah sẽ không bao giờ được nhúng chàm Rachdale, hắn nên trở về Brivey, tiếp tục làm một tên Tử tước, mà không nên ngấp nghé vị trí Bá tước.”
Miriam trong giọng nói tràn đầy sự cứng rắn, những cơn gió đêm thổi vào từ cửa sổ, thân hình của cô vẫn vững vàng đứng giữa phòng.
“Có lẽ sẽ có rất nhiều máu đổ ra cho vị trí này, nhưng tôi sẽ không làm cô thất vọng, Miriam.”
“Tốt nhất là như vậy, vì kẻ thua cuộc sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp đâu, cậu sẽ chứng minh quyết tâm của mình không chỉ trong lời nói mà còn qua hành động của mình.”
“Ta sẽ làm như vậy.” Bertram khẳng định.
“Được rồi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về các vấn đề khác sau, ta sẽ để người chuẩn bị cho cậu nơi ở, đừng để ai phát hiện cậu ở đây, khi nào mọi chuyện sẵn sàng, cậu sẽ được thông báo.”
“Vâng, tôi rất mong chờ về sự liên kết giữa gia tộc Houghton và Murden, thưa phu nhân.”
Bertram cúi người chào, quay đầu muốn đi ra khỏi phòng, nhưng chợt ngừng lại bước chân, hỏi:
“Có thật là ngài Myers không mong muốn Josiah thừa kế danh hiệu và đất đai của ngài ấy.”
Hắn đưa mắt nhìn kỹ Miriam.
Miriam rất bình tĩnh đáp lại: “Đúng là như vậy.”
…
Sáng sớm, thành Moncoba.
Một con ngựa lao vụt qua đường cái trong thành, không để ý đám dân thành la ó, hắn ra roi quất ngựa, phóng nhanh đến lâu đài Moncoba.
Phóng tới cửa lâu đài, hắn không thể không dừng lại. Bởi vì phía trước, một đám bộ binh đang dàn hàng đem mũi giáo chỉ thẳng về phía hắn, một người mặc giáp tiến lên quát hỏi:
“Ngươi là ai, ai cho phép ngươi phóng ngựa thẳng tới cửa lâu đài, mau xuống ngựa.”
Nhìn thấy mấy tên cung thủ đứng phía sau đã chuẩn bị giương cung cài tên, Aras vội vàng nhảy xuống ngựa, tay luống cuống đưa vào trong ngực, lôi ra một tấm vải nhỏ.
Nói là một tấm vải nhỏ, nhưng mở ra nó cũng dài gần một mét, phía trên thêu một con chim đại bàng màu bạc, giương cánh tung bay.
“Ta đến từ thành Narris, người đưa tin của Tử tước Bertram, mau cho ta vào.”
Aras giơ cao trong tay lá cờ nhỏ, cho đám binh lính nhìn thấy, sợ chậm một chút thì mình b·ị b·ắn xuyên thành con nhím.
Lionel nhìn thấy lá cờ nhỏ, liền nhận ra đó là một lá cờ đại diện, nhìn phía trên thêu huy hiệu, hắn liền đưa tay ra hiệu thuộc hạ của mình hạ xuống v·ũ k·hí, lui lại.
Lionel cầm lấy lá cờ nhìn kỹ, rồi đưa trả cho Aras.
“Theo ta.” Hắn nói
Họ đi qua vài đầu hành lang, đi tới trong một căn phòng lớn, giữa phòng, một người đàn ông lớn tuổi đang dùng bữa sáng, nhìn thấy Lionel dẫn người đi tới, ông ngừng lại bữa ăn, bỏ xuống dao nĩa, hỏi:
“Có chuyện gì vậy, Lionel?”
“Thưa ngài, cậu ta nói có tin tức từ ngài Bertram cần truyền tới cho ngài.”
“Đưa qua đây đi.” Ông lão trả lời
Lionel cầm lấy một tờ giấy từ chỗ Aras, đưa đến cho ông lão, ông ta cầm lấy nhìn xem nội dung.
Rất nhanh nội dung liền được lướt qua xong, ông ngẩng đầu nhìn Aras:
“Lá thư này là từ phương bắc gửi tới?”
“Vâng thưa ngài, nó…”
Chưa đợi chàng thanh niên trả lời xong, ông lại cắt ngang, tiếp tục hỏi:
“Bertram đâu?”
“Ngài ấy đã khởi hành thưa ngài, ngay trong đêm.” Aras ngay lập tức đáp lại.
Ông lão đẩy ra đĩa ăn, giấy viết thư bị thả ngập chìm trong tô súp ở bên cạnh, ông đứng dậy đi loay quoanh vài bước, trong miệng hậm hực nói:
“Vội vàng như vậy, ta không biết là nên nói hắn ngu ngốc hay là thông minh, ngươi nói thử xem?”
“Tôi không biết thưa ngài.”
Aras đầy đầu mồ hôi hồi nói, chỉ sợ nói sai một chữ.
“Được rồi, kẻ ngu có kẻ ngu phúc, mong là nó đừng bị con cáo kia lừa xong ăn sạch là được rồi, lại còn đem thêm phiền phức đến cho ta.”