Chương 78: Đàm phán
Cơn mưa bất chợt ngày hôm qua tạnh vào lúc nửa đêm.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, một kỵ binh mang theo cờ hiệu của Josiah Murden đến trước cổng trấn Tithega, hắn yêu cầu gặp Tử tước Adam Argall và Bertram Houghton.
Những người lính canh giữ mở cánh cổng ra để anh ta đi vào.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló rạng, nhiều chiếc xe đẩy ra khỏi cổng trấn Tithega và doanh trại q·uân đ·ội Alklen.
Những người lính cùng nhau thu dọn đống xác c·hết của lính t·ử t·rận bị bỏ qua đêm, lần này không có mùi h·ôi t·hối tanh tưởi hay sự nóng bức khó chịu.
Họ xua đuổi vài con quạ quanh quẩn chung quanh, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên trên đồng hoang.
Trong quanh vắng vẻ, chỉ có âm thanh của những bộ t·hi t·hể lạnh lẽo cứng ngắc được quăng lên xe đẩy.
Hai bên ăn ý dọn đống xác c·hết cùng nhau, tập trung tất cả thành một đống lớn ở giữa, nơi được các binh lính khác dọn dẹp sẵn mặt đất.
Nhiều người lính tập trung dọn dẹp mặt đất ẩm ướt, đẩy tới vài xe củi khô, chất chúng thành đống lớn, chuẩn bị cho việc thiêu xác.
Khi ngọn lửa vừa bốc lên, từ trong trấn và doanh trại lại toát ra hai nhóm người, bọn họ cưỡi ngựa, phóng tới phía đối diện và gặp nhau ở chính giữa tòa doanh trại và thị trấn.
Cách đó không xa, làn khói đen nhẹ nhàng bốc lên, những bộ xác c·hết lạnh lẽo đang âm ỉ cháy trong ngọn lửa hồng.
Hai bên mỗi bên có ba người, ngoài hai người lính cầm cờ hiệu, lần lượt là Tử tước Adam Argall của thành Arcop, Tử tước/Bá tước Bertram Houghton của thành Narris/xứ Alklen, Tử tước/Bá tước Josiah Murden của thành Brivey/xứ Alklen và Tử tước Fred Brindo của thành Batgot.
Bốn vị Tử tước đều không mặc giáp hay mang v·ũ k·hí, thể hiện cho kẻ đối diện thấy được thành ý của mình.
Điều đặc biệt là phía Weskast, họ không mang theo cờ hiệu cáo đỏ của Arcop hay đại bàng bạc của Narris, mà là lá cờ đỏ thêu con quạ đen của thành Rachdale.
Phía xa xa tại trên tường thành, phu nhân Miriam đứng lặng quan sát, hai tay nắm chặt, nàng chú ý tới nhóm người vừa giáp mặt bên dưới.
Đứng ở bên cạnh nàng, là các Nam tước khác của xứ Westkast, Reubeu Fossey cũng có mặt ở trong đám người.
Đối diện doanh trại Alklen, Dê Rừng Eric, Răng Sói Wilfred, cùng một loạt Nam tước của Alklen cũng đứng ở ngoài trại, cùng nhau lầm bầm trò chuyện, suy đoán kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Trên đồng hoang, hai nhóm người đang nhìn nhau, “Xin chào, Josiah.” Adam Argall là người đầu tiên lên tiếng.
“Xin chào, không ngờ chúng ta gặp lại sớm như vậy, khi trận chiến vừa mới kết thúc.” Josiah gật đầu nói.
“Không ai ngờ được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, trước khi trận chiến này kết thúc, ai lại nghĩ tới đây sẽ là kết cuộc của nó.” Fred Brindo nói, vị Tử tước đến từ Helmelo là người ít liên quan nhất trong cuộc c·hiến t·ranh này.
“Ngươi và người của ngươi chiến đấu rất khá, kỵ binh của Batgot thật đáng gờm.” Bertram nhìn Fred, lời nói mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Ha ha ha, quá chê cười rồi.” Fred cười, không để lời nói của Bertram trong lòng, hắn hiển nhiên hiểu rõ vì sao Bertram lại nói như vậy.
Bertram không để ý tới Fred nữa, hắn quay sang Josiah nói, “Có lẽ số phận đã đã đưa chúng ta đến đây, cùng đứng ở nơi này, để đàm phán hòa bình và kết thúc cuộc c·hiến t·ranh này.”
“Vậy sao, là do số phận?” Josiah lầm bầm trong miệng, đưa mắt liếc nhìn lá cờ từng đại diện cho anh trai mình.
“Josiah.” Adam nói to, lôi kéo lại sự chú ý của Josiah.
Chờ Josiah đưa mắt nhìn về phía mình, Adam tiếp tục nói, “Vậy cả hai bên đều đồng ý rằng cuộc chiến này sẽ ngừng lại ở đây?”
“Mặc dù khá bất ngờ, nhưng ta đồng ý chấm dứt cuộc xung đột này.” Josiah nói.
“Được rồi, vậy thì ta để ngươi và Bertram trao đổi về các điều kiện trong hiệp ước hòa bình.” Adam nói xong liền điều khiển ngựa lui lại một chút, nhường chỗ cho Bertram và Josiah.
Phía bên kia Fred cũng lùi lại, hắn chỉ được mời đến hỗ trợ trong trận chiến, bản thân thì không có dính líu gì tới quyền thừa kế của gia tộc Murden.
Bertram và Josiah nhìn nhau.
Josiah trước hết mở miệng nói, “Ngươi có thể giữ lại Torsen và Tithega, hai trấn này sẽ quy về lãnh thổ Nam Alklen.”
Bertram phản bác, “Không, tất cả những vùng đất ở phía nam sông Venset, tại phía tây giáp với lãnh thổ của Tử tước Gregsters, phía đông giáp với xứ Helmelo, đều phải quy về Nam Alklen, như thế mới gần như chia đôi lãnh địa cũ của ngài Myers Murden.”
Josiah không phản bác, nhưng im lặng không nói.
“Nên nhớ ngươi đã có Rachdale, tòa thành lớn nhất của Alklen.” Bertram nhắc nhở Josiah thêm một điều nữa.
Josiah nhíu mày rồi gật đầu, “Được rồi, toàn bộ lãnh thổ còn lại, thuộc về Bắc Alklen.”
“Ta không có ý kiến.” Bertram nói.
Lãnh thổ là thứ quan trọng nhất trong trận chiến này.
Theo như hiệp ước mà bọn hắn sắp định ra, xứ Alklen, ban đầu vốn đã là vùng đất nhỏ nhất của vương quốc Aswia, lại sắp bị chia làm đôi, nếu không muốn nói là chia ba, bởi vì lãnh địa của Tử tước Gregsters thành Methos cũng gần bằng hai vùng đất mà Josiah và Bertram chuẩn bị tiếp nhận lấy.
“Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng về lãnh thổ sau, giờ ta muốn nói về vợ của ta, cháu gái của ngài, Elena Murden, khi nào ngài sẽ giao trả nàng ấy cho ta.” Bertram nói, “Chỉ khi nào Elena được trả tự do, hiệp ước này mới có thể thực sự thỏa đàm, nếu không thì nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô nghĩa.”
“Vợ ngươi? Ngươi gặp mặt nó mấy lần rồi? Ta đương nhiên sẽ không làm hại cháu gái mình.” Josiah lạnh giọng, đưa mắt nhìn chằm chằm Bertram, “Elena đang ở Brivey, ta đã gửi thư báo, người của ta sẽ đưa con bé tới đây sớm thôi.”
“Mong là như vậy.” Bertram gật nhẹ đầu.
“Ta luôn luôn giữ lời của mình.” Josiah nói, “Hôm nay tới đây thôi, khi nào cháu gái ta tới, chúng ta sẽ thảo luận tiếp.” Nói xong, Josiah gật đầu chào hỏi, liếc qua Adam một chút rồi quay ngựa.
“Tạm biệt.” Adam gật đầu chào, cùng Bertram cưỡi ngựa trở về trấn Tithega.
Nếu như hiệp ước này được thỏa đàm, thì vương quốc Aswia lại có thêm một vùng đất, thêm ra một vị Bá tước, dù rằng lãnh thổ của hai Bá tước mới chỉ nhỉnh hơn các Tử tước trong vương quốc đôi chút.
Miriam nhìn thấy anh trai mình dẫn đầu trở về, khi Adam đến gần, Miriam nhìn thấy anh trai gật đầu với mình, trên mặt người đàn ông có nụ cười, lòng Miriam bỗng nhẹ nhàng thoải mái.
Dù cho qua hơn ba tháng c·hiến t·ranh, thứ nàng giành lại được cho con gái mình chỉ có một phần ba của Alklen, nhưng niềm vui khi biết con gái mình an toàn và sắp trở về trong vòng tay mình, tình yêu của người mẹ dâng trào trong lòng, nó khiến nàng không quan tâm quá nhiều về những thứ khác nữa.
Lena lần đầu thấy được phu nhân Miriam vui vẻ như vậy, trong mắt rướm nước mắt nhưng vẻ mặt sẽ không gạt người, kia là niềm vui sướng đang ấp ủ chờ bộc phát, người hầu gái nhỏ cũng vui lây, nụ cười tươi hiện trên khuôn mặt nhỏ.
Fred Brindo tách khỏi Josiah rồi cưỡi ngựa một mình về doanh trại của Batgot, thấy được con trai đang đứng ở cổng trại, vị Tử tước xuống khỏi ngựa.
Những người khác nhìn thấy Tử tước đến gần, liền cúi chào rồi vội vàng tản ra đi nơi khác, để lại một mình Răng Sói Wilfred đứng nguyên tại chỗ.
“Sao rồi cha?” Wilfred hỏi thăm, “Ngưng chiến sao?” Hắn không chờ đợi nổi hỏi tiếp.
“Làm sao, thất vọng rồi?” Fred cười thành tiếng, vỗ vai con trai, hắn thấy được khát khao chưa được thỏa mãn của người thanh niên.
“Chỉ là không nghĩ tới nó kết thúc sớm như vậy, hơn mười năm mới xuất hiện một trận chiến ra dáng, không nghĩ tới chỉ kéo dài ba tháng.” Trong giọng nói của Wilfred không giấu được tiếc nuối.
“Sẽ có cơ hội cho con, thế giới này không hòa bình mãi được, nếu không còn cần hiệp sĩ và binh lính làm gì.” Fred an ủi con trai mình.
“Con nghĩ mình nên thử rời xa nhà.” Wilfred trầm ngâm rồi nói, “Tìm kiếm một nơi nhiều thử thách và cơ hội thăng tiến.”
“Đi đâu?”
Wilfred cười nói ra đáp án, “Thành phố lớn nhất Aswia, Icrane xứ Melitos.”