Chương 77: Hồi cuối
Một đống suy nghĩ hỗn loạn lăn lộn ở sâu trong óc, Mario nhắm mắt lại, để mặc vị tư tế xử lý v·ết t·hương cho mình.
Arvin nắn chỉnh những chỗ xương gãy, trong khi Mario vẫn cắn chặt răng, Lance thì khuôn mặt xanh xám đứng cạnh bên quan sát, người thiếu niên lúc này cũng đã rõ ràng về số phận của cha mình.
“Bĩnh tĩnh, sẽ nhanh thôi.” Arvin mở miệng nói, hắn cũng không ngẩng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn làm việc, đặt nẹp vào trong chân, dùng vải trắng quấn chặt cố định lại, để cho chỗ xương gãy không bị chệch đi.
Cái chân phải của hiệp sĩ Mario bị quấn đầy vải trắng, Arvin lau mồ hôi trên trán, ngước lên gật đầu ra hiệu cho Lance là mọi chuyện đã xong xuôi, rồi hắn đứng dậy đi tới một bên khác, chăm sóc cho những người b·ị t·hương mới được đưa về.
“Cha, xong rồi, chúng ta trở về thôi.” Tay của Lance đặt trên vai cha mình, nhỏ giọng nói.
Mario mở mắt ra, cả người như mất hết sức sống, gật nhẹ đầu.
Lance cùng người hầu nhỏ tuổi kia mỗi người một bên đỡ Mario đứng dậy, vị hiệp sĩ hít sâu một hơi, mở to mắt ra nhìn chiến trường sau lưng một lần cuối cùng.
Hai bên vẫn đang điên cuồng chém g·iết nhau, không ngừng có người b·ị t·hương được đưa trở lại phía sau.
“Đi thôi.” Mario nói, Lance đỡ lấy cha nhích từng bước nhỏ, đi qua cổng trấn, trở về trong doanh trại.
Hai bóng người chậm rãi di chuyển trên con đường vắng vẻ.
Bên ngoài thị trấn, chiến trường là một thế giới khác, đó là một khung cảnh hỗn loạn của gươm đao, những mũi tên bay qua đỉnh đầu và tiếng vó ngựa ầm ầm không ngừng nghỉ.
Những người đàn ông la hét, gào thét và càu nhàu khi họ chiến đấu điên cuồng để giành lấy chiến thắng.
Mùi máu và mồ hôi nồng nặc trong không khí.
Giữa trận chiến điên cuồng này, một người thanh niên đang chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, hắn giơ cao thanh kiếm của mình, đôi mắt tập trung vào kẻ thù trước mắt.
Gilbert vung kiếm chém ngã một tên kỵ binh xuống ngựa, người đội trưởng cao lớn, khỏe mạnh với bờ vai rộng và quyết tâm mãnh liệt giấu trong lòng.
Đám kỵ binh thành Batgot dần dần rút lui, vừa lui bước vừa mang theo đồng đội b·ị t·hương rút về phía sau bộ binh.
“Dừng lại, đừng đuổi theo.” Gilbert kéo lại Don, hét to vào mặt đội viên của mình, lôi hắn ngược về hàng ngũ phe mình.
Một lá cờ hiệu hình cáo bay cao trên đỉnh đầu.
Đám lính tập trung quanh người đội trưởng của mình, Jasper và Maxwell cũng có mặt trong số bọn hắn.
“Oskar đâu?” Jasper quay qua quay lại tìm kiếm, rồi vỗ vai gọi Maxwell, hai người lại tìm kiếm hồi lâu nhưng không thấy hình bóng của người đồng đội nhỏ tuổi của mình.
Jasper nghĩ tới kết quả xấu nhất, khuôn mặt tái mét đi, đưa mắt liếc tới đống xác c·hết chồng chất nơi chiến tuyến.
Kỵ binh ở hai cánh đều đã tách ra, Adam Argall nhìn lên bầu trời, những đám mây đen đang từ đằng xa kéo tới, trời muốn đổ mưa to.
Vị Tử tước không muốn để người của mình chiến đấu trong thời tiết xấu, hắn ra lệnh rút lui, ‘Có lẽ không phải trận chiến này’ Adam thầm nghĩ.
Tiếng trống hiệu lệnh vang lên, bộ binh Weskast tuần tự lui ra sau mà rút về gần bức tường gỗ.
Những giọt mưa tí tách rơi xuống, khi q·uân đ·ội hai phía rời khỏi bãi chiến trường, để lại một đống xác c·hết không người thu dọn.
Trận chiến kéo dài trong khoảng hai giờ, và rồi kết thúc đột ngột vì thời tiết, Weskast hơi chiếm ưu thế ở cánh trái, nhưng bộ binh cánh phải bị giáng một đòn bất ngờ, bọn hắn đã bỏ xuống một loạt t·hi t·hể mới ngăn lại được đội kỵ binh kia.
“Trở về thôi.” Fred Brindo cưỡi ngựa chạy ngang qua con trai mình, hắn bỏ lại một câu nói rồi rời đi với đoàn kỵ binh.
“Vâng.” Răng Sói đáp lại, hắn đứng trên mặt đất nhìn về phía bãi chiến trường một hồi rồi cũng quay đầu trở lại.
“Mang theo những người b·ị t·hương, trở về thôi.” Răng Sói ra lệnh, để bộ binh kéo theo những người b·ị t·hương trở về, hắn leo lên con ngựa của một tên thuộc hạ, dẫn đầu trở về trong doanh trại.
Một tên cận vệ từ Batgot đi chậm trên chiến trường, chợt nhìn thấy lá cờ hiệu của gia tộc Brindo thành Batgot, hắn chạy tới cầm nó lên thì nhìn thấy dưới lá cờ nằm một người thiếu niên mặc giáp da, trong tay tên kia còn cầm chặt tấm khiên.
Ngực của người thiếu niên còn chập chùng lên xuống, hô hấp đều đặn, mặc dù trên đầu chảy đầy máu, có lẽ là bị người dùng v·ũ k·hí nặng đánh trúng.
Tên cận vệ cúi người, xé một mảnh vải đè vào v·ết t·hương cầm máu.
Người thiếu niên cảm nhận được rên rỉ một tiếng.
“Mau tới đây, đưa hắn trở về trại của chúng ta.” Hắn hét lên nói với mấy người khác, họ tranh thủ khiêng lên người thiếu niên, đặt lên xe đẩy cùng những người khác mà đưa về doanh trại của mình.
Những dấu chân in sâu trên nền đất, nền đất mềm nhũng không chỉ do máu mà còn bởi vì cơn mưa đột ngột kia.
Sấm chớp ầm ầm vang lên trong tầng mây, cơn mưa mùa đông đổ xuống, càng ngày càng nặng hạt, nó xua tan đi bầu không khí nóng bức, làm lặng đi tiếng ồn ào náo động, làm mát những cái đầu nóng hổi của binh lính hai bên, che phủ bãi chiến trường với bức màn mưa kín kẽ.
Dòng máu trên thân người t·ử t·rận bị nước mưa cọ rửa, chảy tràn ra trên mặt đất.
Mặt mũi dơ bẩn dính đầy bụi đất của những người lính c·hết trận kia cũng được xối sạch, khuôn mặt họ trắng bệch, lạnh lẽo vì mất máu và nhiệt độ của nước mưa mang đến.
Bãi chiến trường nóng hổi náo nhiệt vừa rồi, chợt biến thành lạnh tanh ẩm ướt.
Cánh cổng trấn Tithega đóng kín lại, các hiệp sĩ và binh lính đa phần trở về lều của mình.
Trong doanh trại không có đống lửa trại mừng họ về như mọi khi, chúng đã bị dập tắt từ lúc nào, binh lính co rúc thân thể trong lều của mình, bụng đói kêu vang, thân thể lạnh cóng, chỉ mong đợi cơn mưa mau kết thúc.
Trong một túp lều vải, Maxwell và Jasper mặt dính đầy nước mưa, rũ rượi và mệt mỏi, Jasper nhắm mắt lại hồi lâu, sau đó mở mắt ra nhìn khoảng không trống trải trong lều.
Bốn người hiện tại chỉ còn hai.
“Khốn kiếp. **** nó!” Maxwell chửi thề, cơn bực tức dâng lên trong lòng.
Túp lều thường ngày có vẻ thân thuộc, hiện tại lạnh lẽo và trống vắng, hai người lính co ro lại bên cạnh nhau, Jasper lấy khăn vải lau chùi v·ết m·áu trên người, chấp nhận sự thật rằng Oskar sẽ không ở đây nữa.
---
Phía trong doanh trại kỵ binh Batgot, nơi thương binh được chăm sóc, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng, thỉnh thoảng có người thét to đau đớn, một số thì lăn lộn qua lại trên đất.
Wilfred đứng ở ngoài lều lớn, thấy một người kéo ra màn vải bước ra, người kia đang lau đi máu tươi dính trên tay.
“Thầy thuốc, họ ổn không?” Hắn lên tiếng hỏi thăm.
“Sói… những người b·ị t·hương nặng thì đều c·hết rồi, còn khoảng ba mươi người mang v·ết t·hương nhẹ, một vài người trong số họ vẫn còn hôn mê.” Người thầy thuốc cúi đầu chào, nói ra tình hình của thương binh.
Wilfred gật đầu, nhìn về phía màn mưa, bỗng hắn thấy được một bóng dáng tách ra bức màn mưa cưỡi ngựa vào trong trại.
Người kia dừng lại trước mặt bọn họ, Wilfred bước ra, nước mưa tạt vào trên thân thể của hắn.
“Loshek, Loshek…” Hắn nhìn lưỡi rìu màu trắng trước mặt mình, vẻ bất ngờ hiện trên mặt, lặp đi lặp lại nói.
---
Phía nam sông Venset, một con ngựa đang phi nhanh, bỏ mặc cho cơn mưa ầm ầm rơi xuống, trên người hắn khoác áo rơm che chắn được một phần nào nước mưa, nhưng cũng ngăn không được nó rỉ qua khe hở thấm vào người.
Lá cờ hiệu thấm ướt ủ rũ trên cán, không tung bay như mọi khi, người kỵ binh vẫn cưỡi con ngựa của mình tiến lên, dường như sợ chậm trễ điều gì.
Vó ngựa ‘lộc cộc’ v·a c·hạm với nền đá của cây cầu, người kỵ binh rất nhanh vượt qua hơn hai trăm mét cầu đá, khựng lại bởi cánh cổng đóng kín ngăn chặn trước mặt.
Trên cổng, một vài người lính ló đầu ra khỏi chỗ tránh mưa mà quan sát kẻ vừa tới.
Họ không hiểu vì sao lại có người mạo hiểm mạng sống của mình chạy vội trong cơn mưa to này.
“Nhìn kìa, là cờ hiệu của Tử tước Houghton.” Một người nhìn thấy hình ảnh trên lá cờ, chỉ tay nói với đồng bạn của mình, “Chẳng lẽ có tin tức từ thành Narris.” Hắn nói tiếp.
Một vị hiệp sĩ bước ra, đưa bàn tay cản lại nước mưa, đầu hắn ta không đội mũ giáp.
Những giọt nước mưa ào ào văng trên mặt mũi, hắn ta mở mắt to cố gắng nhìn rõ lá cờ, đến khi nhìn rõ ràng hình ảnh phía trên, vị hiệp sĩ sửng sốt một chút, lầm bầm nói, “Không phải Narris, là…”
“Moncoba.”