Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 76: Thống khổ




Chương 76: Thống khổ

Bertram ra lệnh rút lui, hắn mang theo một nhóm cận vệ quay trở về, những kỵ binh khác của Narris cũng nghe theo mệnh lệnh theo sau vị Tử tước.

Bertram ra quyết định này khi nhận thấy phe mình bị áp đảo, cung thủ phía đối diện tập trung t·ấn c·ông đội kỵ binh trong hai lần t·ấn c·ông trước, dẫn tới khi bắt đầu chiến đấu gần người, số lượng kỵ binh Narris bị Batgot áp đảo một chút.

Ưu thế kia dần dần mở rộng, cuối cùng là Bertram buộc phải lui quân.

Các hiệp sĩ và chiến binh từ Batgot điên cuồng truy đuổi theo sau lưng họ một đoạn dài rồi mới từ bỏ việc truy kích.

Khi mà các cung thủ ở phía đối diện chuyển mục tiêu sang đây, bắn tên yểm hộ cho kỵ binh phe mình rút lui.

Fred Brindo đứng cạnh người mang cờ hiệu, hắn phất tay ra lệnh cho thuộc hạ lui về vị trí cũ, bọn hắn cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức và sẵn sàng ứng phó nhóm kỵ binh đối diện kia.

Kẻ địch có thể quay lại chiến trường bất cứ lúc nào.

Răng Sói Wilfred dẫn theo khoảng một trăm kỵ binh tách khỏi hàng ngũ, hắn chạy tới phía xa xa bên phải, không biết trong lòng đang toan tính chuyện gì.

Hai nhóm kỵ binh trải qua hai đợt t·ấn c·ông, đó là một quãng thời gian chiến đấu kéo dài.

Hiện tại bọn họ đều đã mỏi mệt.

Hai vị chỉ huy cũng suy tính nên làm gì để chiếm ưu thế, trong khi trận chiến của kỵ binh cánh trái vẫn lâm vào trong kéo dài.

Bọn hắn cần phải chuẩn bị kỹ cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo.

Phía bên trái, Josiah và Adam cầm kiếm mà chiến đấu, mỗi người đều đứng ở hàng đầu giữa các binh lính của mình, hai người thỉnh thoảng chạm mặt với nhau, hai thanh kiếm với hai màu trắng đen v·a c·hạm vài lượt rồi tách ra.

Khi Bertram còn chưa phát lệnh t·ấn c·ông, đang do dự không chắc chắn mình có thể thắng trong cuộc giao tranh này hay không, thì ở phía bên phải, Răng Sói Wilfred đã hành động trước.

Người thanh niên vung tay ra lệnh, vị hiệp sĩ trẻ tuổi dẫn đầu đám thuộc hạ của mình, một nửa trong số đó là cận vệ trẻ tuổi, bọn hắn mặc giáp da cầm giáo, trên mặt cũng toát lên vẻ hiếu chiến, theo bước người thừa kế của thành Batgot tiến lên.

Răng nanh con sói rừng Yorga lắc lư trên cổ, Wilfred nhắm thẳng về mục tiêu trước mắt mình, hắn mang theo mặt trời xanh, dẫn đầu đoàn kỵ binh khoảng một trăm người, thẳng hướng bộ binh cánh phải.



Mục tiêu của hắn là đánh tan hàng ngũ bộ binh.

“Khốn kiếp!” Bertram tức giận la hét, tiếng gầm gừ truyền ra, không còn do dự nữa mà cưỡi ngựa đi đầu tiến lên.

Nhưng khoảng cách giữa Wilfred và bộ binh so với khoảng cách giữa Bertram và Wilfred là gần hơn.

Khi vị Tử tước mới chỉ phóng ra được một nửa chặng đường, đối diện thanh niên hung mãnh kia đã đâm đầu vào trong đám bộ binh.

Không có cây thương dài, chỉ có kiếm và giáo cùng ý chí giúp sức cho kỵ binh thành Batgot đạt thành mong muốn xuyên thủng hàng ngũ này.

“Mau mau tập hợp lại, tạo thành tường chắn.”

“Mau lên tập hợp, lính dự bị, tới đây!”

Bộ binh cánh phải nhanh chóng phản ứng dưới sự chỉ huy của mấy vị đội trưởng.

Bọn hắn hoặc là ném giáo, hoặc là tập hợp những tấm khiên chắn ra phần rìa ngoài, đứng kề sát lại với nhau chuẩn bị cho cú v·a c·hạm.

Vài người khi lần đầu đối mặt với những con ngựa to lớn cùng người mặc giáp ngồi phía trên liền run rẩy không ngừng, khó mà đứng vững được.

Nhưng số lượng đồng đội đông đảo xung quanh phần nào mang cho họ chút xíu dũng khí, dũng khí để không vứt bỏ v·ũ k·hí mà bỏ chạy.

“Aaaa!!”

Oskar rút ra lưỡi kiếm, nó tách ra máu thịt rồi trở về.

Tấm khiên chắn trong tay hắn đã rơi mất, máu me dính đầy người, thấm qua lớp áo dày mà dính vào làn da, thiếu niên đạp ngã kẻ địch đ·ã c·hết, lui lại phía sau vài bước.

Hắn cũng chú ý tới đội kỵ binh đang nhào tới chỗ mình, người thiếu niên tạm thời rời khỏi chiến tuyến, nhanh chân di chuyển sang rìa cánh phải, chuẩn bị tham gia trận chiến ở mặt trận này.



“Ầm ầm.”

Những người lính đứng ở hàng đầu bị ủi bay, thân thể họ như bao tải rách rưới ném trên không trung.

“Hí!!!”

Những con ngựa chiến rít gào, chúng bị chủ nhân của mình buộc giữ vững những bước chạy thẳng tiến về phía trước, chúng cũng hiểu rõ cú v·a c·hạm cũng không tốt cho bản thân mình.

Một vài con ngựa té ngã đè lên bộ binh Weskast, đám kỵ binh thì một số lăn lộn tiếp đất an toàn, một số văng vào trong đám người, thân thể chạm đất bầm dập đau đớn, trước khi bị bao vây rồi g·iết c·hết đi.

“Giết, xuyên thủng bọn hắn!” Wilfred gào lên đầy dữ tợn trước khi v·a c·hạm vào bức tường người trước mặt

Răng Sói nhào xuống khỏi con ngựa, để mặc con ngựa của mình lộn nhào ở sau lưng.

Hắn vung kiếm muốn mở rộng lỗ hổng mình vừa tạo ra, thanh kiếm trong tay lướt qua không khí tạo thành những đường vòng cung cân đối, những kẻ cản đường thường thường phải c·hết.

“Tiến lên, g·iết sạch bọn hắn!”

Những thuộc hạ của hắn cũng theo sau, hoặc ở trên ngựa hoặc xuống ngựa chiến đấu, tiêu diệt tất cả những kẻ ở trước mắt mình.

Trong đầu của bọn hắn chỉ biết rõ một điều, tất cả những ai đi ngược chiều với mình đều phải c·hết.

Oskar chém ngã một tên cận vệ ở phía đối diện, cầm lên lá chắn của hắn ta, tấm chắn bằng gỗ này được sơn vẽ một mặt trời màu xanh ở chính giữa, nhưng Oskar không rảnh chú ý tới nó, máu trong người hắn nóng lên, như một hòn đá lớn ở giữa dòng suối, chém g·iết và cản lại bước tiến của kẻ địch.

Oskar không biết lúc nào mình đã vượt xa hơn ra khỏi hàng ngũ phe mình, hắn đứng trơ trọi giữa đám quân thù, chợt một con ngựa chạy tới cạnh bên, người cầm cờ hiệu của Batgot bị cản lại bởi dòng người, con ngựa đang loay hoay nhúc nhích thân thể.

Người thiếu niên chớp lấy cơ hội, vung kiếm chém vào sườn tên kia, lưỡi kiếm cắt qua lớp giáp da mỏng, máu tươi trào ra để người cầm cờ mất hết sức lực, mấy ngón tay buông lỏng và lá cờ rủ xuống, sắp sửa rời khỏi tay hắn.

Oskar vừa vung kiếm chém xong, thì ‘vù’ một cái, có thứ gì đang nhanh chóng tới gần.

Tiếng gió vang lên bên tai, người thiếu niên quay đầu muốn cúi người né đi.

Nhưng không kịp nữa, ầm, đầu hắn cùng một cái đầu chùy v·a c·hạm, máu tươi văng ra, Oskar té xuống đất.



Lúc này, lá cờ hiệu kia rơi xuống, phủ lên thân thể người thiếu niên.

Ánh sáng chợt biến mất, dòng máu đỏ tươi trào ra nhuộm màu cho lá cờ màu xanh vàng.

Tên hiệp sĩ không quan tâm tới tên nhóc vừa bị mình đập c·hết, hắn hét to nhào vào trong đám người, như một kẻ điên đang lên cơn, sau khi đ·ánh c·hết thêm hai người nữa, hắn bị số lượng bộ binh gấp nhiều lần bao vây lại, một mũi giáo đâm xuyên phần giáp ở cổ, kết liễu tính mạng hắn.

Bertram cùng kỵ binh cánh phải của phe Weskast chưa tới nơi, vẫn để mặc cho Răng Sói Wilfred cùng đám kỵ binh kia tạo thành thế giáp công với bộ binh cánh phải, dù rằng mũi tiến công này rất nhanh bị chặn đứng và cánh phải của Weskast vẫn đứng vững.

Lý do Bertram mà chưa tới được, là bởi vì đám kỵ binh vây quanh người hắn lúc này.

Khi hắn vừa xuất phát, thì đối diện Fred Brindo cũng tung ra số kỵ binh còn lại của mình, hai vị Tử tước dây dưa với nhau ở đây, lần nữa lâm vào giằng co, từng cặp từng cặp chiến đấu với nhau.

Lần này lực lượng hai phe ngang bằng, và Bertram còn nhỉnh hơn một chút, bởi vì Fred thiếu mất khoảng một trăm người mà Răng Sói dẫn đi.

Hai bên dường như đều đã tung hết lực lượng của mình cho trận chiến lần này.

Ở chỗ cổng trấn Tithega, Lance đỡ cha mình từ từ xuống khỏi ngựa, một tên người hầu cũng ở bên cạnh giúp đỡ, vị hiệp sĩ được nâng đỡ nằm ngay ngắn trên mặt đất, chờ đợi người chữa trị tới.

Lance cùng tên người hầu kia tranh thủ tháo xuống từng mảnh giáp sắt trên thân Mario, từng miếng sắt nặng nề bị gỡ bỏ, lộ ra thân hình cường tráng của vị hiệp sĩ.

Giáp xích ở phía trong cùng miếng giáp chân, miếng che cẳng chân cũng được tháo xuống.

Dù hai người cố gắng làm nhẹ, nhưng cơn đau vẫn ập tới khiến Mario cắn chặt răng, khuôn mặt hắn lấm thấm mồ hôi.

Arvin nhìn xem đống tro tàn trước cổng rồi nhìn về phía Mario cùng Lance.

Vị tư tế đỏ kéo tay áo lên, bước lại gần ngồi xuống cạnh Mario.

Vị tư tế dùng dao cắt ra ống quần chân phải, để lộ ra da thịt của Mario, nó tràn ngập vết bầm màu đỏ đen do mạch máu vỡ nát.

Arvin nhìn cái chân đã biến dạng này, thở dài, hướng Mario lắc đầu.

“Khốn kiếp!” Mario gầm gừ đầy giận dữ, trong tiếng gầm kia lại xen lẫn một tia thống khổ.