Chương 75: Cái chết
Mario tiếp tục dùng ‘Người Cắt Cỏ’ chém đứt thêm một gốc rạ trên cánh đồng này, cái đầu của tên kỵ binh Alklen lăn lộn vài vòng trên đất rồi ngừng lại, hai mắt vẫn còn hoảng sợ trợn to.
“Hừ hừ…” Vị hiệp sĩ thở dài vài hơi nặng nề, hơi nóng phun ra đọng lại một chút bên trong lớp mũ giáp.
Hắn chú ý tới mình hiện tại đang đứng ở phía ngoài cùng nhất bên phải, vị hiệp sĩ đang muốn quay lại trong chiến trường chính để tìm kiếm đối thủ tiếp theo của mình.
Lúc này lại có một tên hiệp sĩ mặc giáp kín toàn thân nhưng đi bộ tiến tới, trên tay tên kia cầm khiên và kiếm, hắn vung kiếm dây dưa với Mario, không biết rằng con ngựa của hắn đ·ã c·hết hay thất lạc ở nơi nào.
Mario cưỡi ngựa vờn quanh hắn, vung kiếm t·ấn c·ông, lưỡi kiếm ‘Người Cắt Cỏ’ v·a c·hạm với tấm khiên, tên hiệp sĩ kia vẫn đứng vững, Mario lại một lần nữa băng qua mặt rồi cưỡi ngựa vòng lại, hắn đánh bay tấm khiên khỏi tay đối thủ.
Tên kia mất đi khiên chắn nhưng cũng không lùi bước, mà đứng thẳng trên đất, hắn thay đổi từ một tay cầm kiếm thành hai tay cầm kiếm.
Không chịu thua tháo chạy.
Hẳn là hắn cũng hiểu rõ nếu lúc này mình quay người bỏ chạy thì chỉ có một kết cuộc duy nhất, khiến mình c·hết càng nhanh hơn mà thôi.
Nhưng quyết tâm của hiệp sĩ xứ Alklen không giúp hắn kéo dài mạng sống thêm được bao lâu.
Khi Sóc mang theo chủ nhân mình như một cái bóng trắng phi nhanh một lần nữa lao vụt qua tên kia, mũi kiếm của Mario đâm vào lớp áo giáp, mượn sức nặng của thanh kiếm ‘Người Cắt Cỏ’ cùng lực lượng của hiệp sĩ Mario và tốc độ của Sóc.
Thanh kiếm tiếp tục đâm xuyên thân thể người kia, mũi kiếm trồi ra ở mặt bên kia của áo giáp, phía trên nó nhỏ xuống từng giọt máu tươi.
Tên hiệp sĩ kia như tấm ván bị đóng đinh vào trụ gỗ, hai tay hắn buông thõng xuống, thanh kiếm rời tay rơi xuống đất.
Mario lại thở dài một hơi, nghiêng lại thanh kiếm của mình, nhưng cái xác vẫn chưa tuột khỏi lưỡi kiếm.
Vị hiệp sĩ nhấc lên chân phải, đạp vào đầu tên đối thủ đ·ã c·hết, dùng sức đẩy cái xác ra khỏi thanh kiếm của mình.
‘Bịch’ một tiếng, cái xác rơi xuống đất và bụi đất bốc lên.
Mario lúc này nghe thấy một tiếng la hắn cảm thấy rất quen thuộc, chưa kịp rõ ràng tình hình thì ‘ầm’ vang một tiếng, hắn cảm thấy trời đất điên đảo.
Sóc ngã lật, một mũi thương đâm trúng người nó từ phía bên trái, Mario đã không kịp phản ứng lại, tầm nhìn của hắn bị che khuất bởi cái mũ giáp khi đang cúi người, âm thanh từ tiếng vó ngựa của tên kỵ binh kia lại bị tiếng ồn ào gào thét của chiến trường che phủ lại.
Mãi cho đến khi mặt ngửa lên trời rồi té lật trên đất, khi cảm nhận được một thân thể mang theo hơi nóng và trọng lượng nặng nề đè lên người mình, Mario mới biết rằng mình b·ị đ·ánh lén từ phía bên trái.
Một cơn đau đang lan tràn ra toàn thân.
Tiếng la của Lance không giúp gì được cha mình.
Khi hắn nhìn thấy cha mình thì tên kỵ binh kia đã tiếp cận gần sát bên ông, người cận vệ thiếu niên trợn to mắt, hai con mắt kia tràn ngập tơ máu, hắn không quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
Hiện tại trước mắt chỉ còn lại hai thứ, cha mình và tên kỵ binh kia.
Chân của Lance thúc mạnh vào bụng Lốc Xoáy, hắn cưỡi con ngựa chiến của mình xông thẳng tới phía trước, khiên đã bị vứt bỏ, người thiếu niên ném ở phía sau lưng, cầm nắm mũi giáo trong tay chờ đợi thời cơ.
Mario choáng váng khi chịu đòn công kích, hắn không b·ị t·hương trực tiếp mà gián tiếp tổn thương khi bị Sóc đè lên người.
Chân phải của hắn đau đớn, chắc chắn nó đã bị gãy làm đôi, đôi mắt to tròn nhìn qua khe hở của mũ giáp, lướt qua làn bụi, nhìn quanh thân thể mình.
Cơn đau làm đầu óc vị hiệp sĩ căng cứng, hơn nữa hắn còn cảm nhận được từng dòng máu nóng từ trên thân thể của Sóc chảy xuống, cơ thể con ngựa vùng Honde chập chùng.
Nó vẫn còn thở, nhưng hơi thở kia càng ngày càng yếu, Mario đưa mắt đối mặt với nó, nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt kia, vị hiệp sĩ từng mạnh mẽ dường như tê dại.
“Aaaaa!!!” Tiếng hét truyền ra, hòa lẫn với âm thanh của chiến trường.
Đây là hiệp sĩ bi ca.
Tên kỵ binh kia hơi bất mãn với đòn công kích đầu tiên của mình, ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
Hắn hơi bực mình vì không thể kết liễu tên kia trong một đòn đánh.
Hắn vứt xuống cây thương gãy trong, nhảy xuống ngựa, từ trên yên ngựa lấy xuống một lưỡi rìu chiến, từ từ đi tới chuẩn bị kết liễu đối thủ.
Chợt, hắn cảm nhận được một làn gió, có tiếng vó ngựa vang lên, không phải ở đâu xa, mà là ngay sau lưng mình.
Hắn quay lại, nhận ra không phải làn gió nhẹ của buổi sáng sớm mùa đông, nhưng lại là một c·ơn l·ốc x·oáy mang theo giận dữ.
Một tên cận vệ?
Ý nghĩ kia lóe lên trong đầu của hắn, rồi dập tắt.
Bởi vì ngay giữa mũ giáp, mũi giáo của Lance đã chuẩn xác cắm vào trong, vị hiệp sĩ bật ngửa ra sau nằm trên đất, trên giáp ngực của hắn, một chiếc sừng dê xoắc ốc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Lance không có chút nào vui sướng với thành tích vừa rồi, hắn vừa lấy thân phận một cận vệ g·iết c·hết một tên hiệp sĩ.
Hắn ghì cương ngựa ngay trước chỗ cha mình nằm, chân trái vòng qua yên ngựa, mau chóng nhảy xuống đất.
Lance chạy tới bên cha mình, quỳ gồi cạnh bên ông, hai tay giơ lên nhưng không biết từ nơi nào bắt đầu.
“Cha…” Giọng của người thiếu niên luôn luôn tươi sáng, kẻ luôn nghĩ viển vông kia bỗng có chút run rẩy.
“Lance? Cha không sao.” Mario giờ đã biết được tiếng la trước đó là của ai, vị hiệp sĩ cố nói chuyện với con trai mình một cách bình tĩnh.
“Sóc, nó sao rồi?” Thứ tiếp theo mà Mario lo lắng là ngựa chiến của mình, “Con trai, mau xem nó b·ị t·hương có nặng không? Mau cầm máu cho nó!” Anh ta nói tiếp.
Lance trầm mặc một hồi, hai cha con gom ở một góc của chiến trường, tạm thời không có ai để ý tới bên này, đám cận vệ phía sau đã gia nhập vào trong trận chiến.
“Lance, sao rồi?” Mario không muốn tiếp nhận sự thật mình vừa chối bỏ.
“Cha, nó c·hết rồi.” Lance xác nhận ý nghĩ đang loanh quanh trong đầu óc của Mario, vị hiệp sĩ dường như cũng biết rằng thú cưỡi của mình đ·ã c·hết đi, khi mà thân thể nó không còn chập chùng hít thở, khi mà đôi mắt kia trợn to không chớp nhìn hắn.
Mario im lặng, Lance cũng lặng im trong giây lát.
Lốc Xoáy nhìn xem bạn thân của mình, hai chân trước của nó chà chà đạp đạp mặt đất, con ngựa có vẻ nóng vội và mất bình tĩnh, hơi nóng phụt ra từ lỗ mũi.
Nhưng rồi người thiếu niên nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn chạy tới bên Lốc Xoáy, lấy ra một sợi dây thừng trong túi yên ngựa.
Cầm một đầu buộc vào trên yên ngựa, một đầu khác buộc vào yên của Sóc, hắn dẫn Lốc Xoáy đi qua phía trái ngược đến khi sợi dây hơi căng, sau đó lại chạy tới bên người cha mình.
“Chờ một chút, sẽ không sao đâu cha?” Lance nói, trong khi Mario vẫn lặng im.
Hai tay Lance vòng qua nách của cha mình, bàn tay cảm nhận được sức nặng của thân thể và bộ giáp sắt, hắn nhìn về Lốc Xoáy, la lớn tiếng, để tiếng la của mình thật rõ ràng trong bầu không khí ồn ào này, “Kéo đi Lốc Xoáy, kéo đi!”
Con ngựa màu nâu nghe tới tiếng kêu của chủ nhân, bước chân nó tiến tới, sợi dây căng lên, Lốc Xoáy níu lấy cái xác nặng nề hàng trăm kg của Sóc nhích lên khỏi mặt đất, Lance tranh thủ lôi cha mình ra, hiệp sĩ Mario đau đớn kêu lên một tiếng.
“Huýt.”
Lance cởi ra sợi dây buộc, đưa tay lên miệng huýt sáo gọi ngựa của mình về, hắn nhìn Sóc một lần cuối cùng rồi tranh thủ đỡ cha mình nằm úp trên lưng ngựa.
Sau đó Lance cũng leo lên ngựa, hắn cẩn thận dè dặt tránh xa đám người đang chiến đấu và phi ngựa chạy về.
Mario đưa mắt lướt qua xác ngựa rồi nhắm mắt lại, cơn đau lần nữa kéo tới khi con ngựa phi nhanh, nhịp điệu chập chùng không còn mang tới vui sướng, làn gió mát mẻ và cảm giác tự do.
Mà lần này lại là cơn đau kéo dài và nỗi buồn khó tả.
Lance giảm tốc độ khi chạy đến nơi an toàn, tiếp tục cưỡi ngựa đưa cha mình chạy tới chỗ cổng trấn.
Phía bên kia của chiến trường, Tử tước Bertram nhìn quanh người một lượt, trong lòng có quyết định, la to, “Rút lui.”
---
Cảm ơn Nấm đề cử!