Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 72: Nước




Chương 72: Nước

Vật hiến tế của nghi lễ để kính dâng lên Gopothy chính là con dê nhỏ kia.

Nó tiếp tục cháy bừng trong ngọn lửa, hương thơm tỏa ra từ làn khói.

Ba vị quý tộc vẫn đang kính cẩn cầu nguyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngọn lửa như muốn tìm kiếm thứ gì.

Cặp mắt của Tử tức Adam Argall ánh lên ngọn lửa đỏ.

Vài giờ sau, con dê đã cháy sạch, nó bị ngọn lửa thiêng đốt thành tro than, chỉ còn lại có chút xương vụn lăn lộn trong ngọn lửa nóng bức.

Ba người đứng dậy, Adam đỡ lấy em gái mình, quỳ gối quá lâu khiến đôi chân của Miriam tê dại.

Đứng bên cạnh Adam là Bertram, khuôn mặt của hắn chảy đầy mồ hôi.

Tư tế đỏ Arvin đã đứng dậy, máu dính trên tay và áo ông ta đã khô ráo, nhưng chúng vẫn bốc mùi tanh tưởi, vị tư tế đứng ở lối ra, chờ đợi những người khác ra ngoài.

Miriam và Bertram cúi đầu chào rồi ra ngoài trước, Lena nhanh chóng theo sau phu nhân Miriam, bé gái vẫn im lặng thin thít từ khi nghi lễ kết thúc.

Adam đi ở tại sau cùng, hắn dừng lại trước mặt vị tư tế, “Cảm ơn ngài về nghi lễ, Tư tế Arvin.”

Arvin cúi đầu thấp xuống một chút, “Đó là bổn phận của ta, thưa ngài.”

“Ngài nhìn thấy điều gì trong ngọn lửa sao?” Arvin chú ý thấy sắc mặc người đối diện vẫn còn đỏ bừng, tinh thần hăng hái và ánh mắt sáng rỡ.

Adam hơi do dự, “Ta không chắc chắn lắm, ta cảm thấy… trận chiến tiếp theo sẽ là một chiến thắng thuộc về chúng ta, và… trận chiến này sẽ kết thúc ở đây.”

“Mong là như vậy.” Arvin quay đầu ngước nhìn ngọn lửa trên bàn thờ, đưa tiễn Adam ra ngoài.

Phía ngoài cửa, bé gái Lena theo sau phu nhân Miriam lên xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn bên trong nhà nguyện lần cuối trước khi rời đi, vừa lúc lại bắt gặp ánh mắt của vị tư tế, khiến nàng hoảng hốt chui vào trong chiếc xe.



Một đội kỵ binh hộ tống đưa mấy vị quý tộc rời đi nhà nguyện trở lại nơi ở của họ.

---

Buổi chiều, Vương Đô Icrane, cung điện hoàng gia.

Bầu không khí trong cung điện ồn ào bởi tiếng bước chân đạp lên nền đá, tiếng v·ũ k·hí và áo giáp sắt thép v·a c·hạm khi những hiệp sĩ và cận vệ nhanh chóng qua lại trong sảnh và hành lang.

Nhưng trái ngược với sự ồn ào kia, không gian lại cực kỳ tĩnh mịch thiếu vắng tiếng người nói chuyện, không có tiếng cười nói, ngay cả tiếng ho khan hay thở mạnh cũng mất tiêu.

Một chút sợ hãi làn tràn trong không khí.

Trong hành lang, người phụ nữ tóc trắng bước nhanh dẫn đầu, theo quanh cô là một đám hiệp sĩ với khiên giáp chỉnh tề bóng loáng, áo choàng màu trắng tung bay ở sau lưng, nó phập phồng bởi làn gió theo bước chân họ tiến lên.

Kiếm trên tay bọn hắn đã rút ra, tất cả sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào, đội hình duy trì trật tự rõ ràng đi theo hai bên, họ tự giác đem người phụ nữ bảo vệ ở giữa.

Những nơi họ đi qua đám người hầu run sợ lui tránh sang hai bên, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng, họ sợ l·ây n·hiễm phải cơn thịnh nộ đang ấp ủ và sắp muốn tuôn trào.

Khuôn mặt người phụ nữ mang theo tức giận và hoảng hốt, hai tay kéo lấy váy dài, răng cắn chặt, bước đi tung bay.

Ngoặt qua một ngã rẽ, phía trước mặt của họ xuất hiện một đám người khác, những hiệp sĩ kia vây quanh thành một vòng, trên những thanh kiếm dài đang chảy xuống giọt giọt máu tươi.

Khi người phụ nữ đi tới, họ cúi đầu dạt ra hai bên, để lộ ra một người nằm trên đất.

Nằm dưới nền đất lạnh lẽo, người kia trên thân cũng mặc giáp sắt, trong tay cầm một cây dao găm dính đầy máu, trên thân hắn ta chịu một loạt v·ết t·hương kinh khủng, cổ b·ị c·hém nhiều nhát khiến đầu gần đứt lìa khỏi thân thể, chỉ còn dính lại một phần nhỏ.

Bộ giáp xinh đẹp đã móp méo, trầy xước, áo choàng trắng bị nhuộm thành đỏ, mái tóc gọn gàng đã rối tung xõa trên mặt, cặp mắt trợn tròn vẫn chưa nhắm lại.

Người phụ nữ nhìn khuôn mặt kia, vẻ giận dữ không che giấu được nữa, “Jacob Epps.” Cô ta đọc lên tên của người kia, “Dominic.” Một cái tên khác bị cô phun ra khỏi miệng.

Cô liếc sang đội trưởng đội cận vệ của mình.



“Hoàng hậu.”

Người kia đáp một tiếng rồi cúi đầu quay người rời đi, hắn không cần hỏi cũng biết mệnh lệnh được đưa ra là gì.

Hoàng hậu tóc trắng bỏ qua t·hi t·hể tên hiệp sĩ trên đất, giơ chân bước ngang qua cái xác, mặc kệ cho máu tươi dính lên cái váy trắng tinh của cô.

Vượt qua hai cánh cửa cao lớn, thẳng vào phòng là một cái giường lớn đặt chính giữa phòng, máu vẫn còn đang nhỏ giọt xuống từ trên giường, loang ra đầy mặt đất.

Bước chân cô hơi chùn lại, nhưng rồi lấy hết can đảm đi tới, nhìn xem cảnh tượng trên giường.

Gối, chăn mền, quần áo, đều là máu tươi.

“AAAAAA!!!”

Thảm trạng của chồng làm vị Hoàng hậu hét to lên, tiếng hét vang vọng trong căn phòng, trào ra những hành lang, xuyên qua những bức tường đá của cung điện.

Chúng mang theo cơn thịnh nộ của cô.

Một giờ sau, cơn thịnh nộ này diễn biến thành một loạt các hành động, cả Vương Đô Icrane r·ối l·oạn, từ những nơi gần cung điện hoàng gia đến trên đường cái lớn, nhiều cái xác bị bỏ lại.

Những người nằm xuống không phải bình dân hay tay không tất sắt người bình thường, mà họ cũng ăn mặc, cầm theo v·ũ k·hí, trang trọng chỉnh tề giống với những người vây g·iết bọn hắn.

Bọn hắn mặc trên thân giáp sắt, tay cầm kiếm dài, lúc này lại nằm vật vã trên đường phố, té vào rãnh nước bẩn, nằm trên sạp hàng của người bán rau, máu me đầy người, phần lớn đã tắt thở c·hết đi.

Nhưng không ai trong bọn hắn trốn chạy, bọn hắn đối mặt với số lượng kẻ địch đông đảo hơn mình rất nhiều, nhưng đều liều mình chiến đấu vì sự trung thành.

Những cái xác của bọn hắn và đối thủ trải dài trên đường, cảnh tượng mà dân chúng của Vương Đô có lẽ sẽ không bao giờ quên được, con đường máu trải dài tận tới bến cảng phía bắc.



Kia là lối thoát mà hoàng tử Dominic, người mà bọn hắn thề trung thành phụng sự, lựa chọn để thoát thân.

Dominic được bao quanh bởi người của mình, hắn đã chém g·iết một đường mới ra khỏi thành được, may mắn là một trong những đội trưởng giữ cổng thành hôm nay là người trung thành với hắn.

Nhưng nơi cổng thành lúc này cũng đã biến thành một vũng máu lớn, trên đất chất đống lấy xác của các hiệp sĩ, nhiều đội lính vượt qua cổng thành mà truy đuổi tới bên ngoài.

Dominic đạp bước trên bến tàu, thở dốc nhìn về phía sau mình, giờ phút này chỉ còn lại vài người còn theo ở sau lưng, đa số thuộc hạ của hắn ta đều đ·ã c·hết đi.

Vị hoàng tử leo lên thuyền, thuộc hạ của hắn ta cũng theo lên, nhưng họ không cắt đuôi được kẻ địch, lượng lớn kẻ địch trèo lên thuyền khi nó đang rời khỏi bến tàu.

Chiếc thuyền mang theo lượng lớn người đi ra giữa dòng sông.

Tiếng chém g·iết trên thuyền vang lên dữ dội, số lượng áp đảo của kẻ địch dồn họ vào góc, vị hoàng tử cười đầy đắng chát, hắn nhìn trời rồi chấp nhận số phận mà mình phải chịu, nắm chặt thanh kiếm trên tay.

Hắn sẽ c·hết trên con thuyền này, Hoàng tử Đen, người thừa kế của Aswia.

Không biết kẻ nào đánh vỡ ngọn đèn làm lửa bốc lên, ngọn lửa cháy phừng phực, không có kẻ nào tranh thủ d·ập l·ửa cho đến lúc quá muộn, ngọn lửa dìm ngập vị hoàng tử cùng vài tên thuộc hạ còn sót lại, nó cũng không bỏ qua đám lính t·ruy s·át họ cùng con thuyền.

Tất cả đều đắm chìm trong ngọn lửa.

Bên bến tàu, một loạt binh lính, cận vệ và hiệp sĩ đứng ở trên cầu tàu, bọn hắn nhìn xem con thuyền đang trôi giữa dòng sông Vohren, họ nhìn thấy nó đột nhiên b·ốc c·háy, ngọn lửa kia càng cháy càng dữ dội, những lá buồm bắt lửa, những cột buồm đổ sụp.

Đội trưởng đội cận vệ đứng đó nhìn xem con thuyền cháy, hắn chờ đợi đến khi nó tan thành từng mảnh rồi chìm xuống, những mảnh vỡ cuối cùng bị dòng sông cuốn trôi đi.

Sau đó hắn mới dẫn người quay trở về cung điện.

Dòng sông Vohren cắn nuốt con thuyền kia, c·hôn v·ùi nó trong dòng nước, sau đó lại êm ả trở lại, mặt nước bình tĩnh êm dịu, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Trên tường thành, những dải vải trắng dài phủ xuống, bay phấp phới trong gió, thông báo tin dữ cho dân chúng.

Trên những bậc thang của đền thờ, một vị tư tế đỏ đứng lặng người quan sát cảnh tượng phía ngoài thành, hắn lẩm bẩm trong miệng, “Những đ·ám c·háy lớn nhất thường được bùng lên từ những ngọn lửa nhỏ nhất.”

Nhìn kỹ có thể nhận thấy ông ấy mặc trang phục hơi khác so với những vị tư tế bình thường.

Lúc này, một tư tế từ trong đền thờ đi ra, đến bên cạnh ông, “Đại tư tế, thư từ Alklen.” Người kia lấy ra một con chim bồ câu.

“Ồ, Arvin, trấn Tithega.” Đại tư tế lấy ra tờ giấy, chầm chậm đọc nội dung ghi bên trong.