Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 71: Lửa




Chương 71: Lửa

Nhà nguyện trấn Tithega, Arvin buông tay thả đi một con bồ câu, hắn đưa mắt nhìn theo phương hướng con bồ câu đang vỗ cánh bay tới, trong lòng than dài một tiếng, không biết liệu quyết định của mình có đúng hay không.

Sau đó Arvin rời khỏi nhà nguyện, hắn đi dọc thị trấn, tìm tới chỗ khu chợ.

Hiện tại nơi này có vẻ là nơi ồn ào náo nhiệt và tràn ngập sức sống nhất trong cả thị trấn, nó đã lấy lại một chút hơi thở sinh hoạt thường ngày mà Tithega nên có.

Những người dân trấn qua lại mua bán trên đường, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng dáng của vài người lính đi dạo chợ bỏ tiền mua sắm thức ăn, bọn họ muốn cải thiện thực đơn ngán tận cổ của mình.

Những người khác nhìn thấy vị tư tế đỏ bước qua, họ đều tỏ vẻ tôn kính và cúi đầu chào, Arvin cũng nhanh chóng đáp lại.

Hắn đi tới một sạp hàng, trước sạp một người thương nhân đang bán ra gia súc gia cầm.

Những con gà và vịt bị nhốt trong lòng, mấy con dê con thì bị buộc dây vào cổ cột ở một bên.

“Tư tế.” Thương nhân mập mạp cúi đầu chào, “Ngài muốn mua sắm sao, gà hay vịt, ta đưa cho ngài một con.” Hắn trên miệng vừa nói, đã chuẩn bị thò tay vào lồng.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Arvin đưa tay ngăn lại vị thương nhân kia, “Để ta tự lựa chọn đi.” Vị tư tế tiến lại gần những con vật kia, cẩn thận xem xét chúng, hắn không tới chỗ gia cầm mà nhìn vào bầy dê mà tìm kiếm thứ gì.

“Liền nó đi.” Arvin chỉ tay vào một con dê trong bầy.

“Ừm, ngài chọn nó sao.” Người thương nhân nhìn con dê nhỏ, cười cười quay người lại, nụ cười trên mặt có chút nhăn nhó và động tác hơi cứng ngắc.

Hắn do dự có nên đưa tặng nó cho vị tư tế hay không, nhưng một con dê con đáng giá hơn gà hay vịt rất nhiều, hắn một phần thì tiếc tiền, một phần khác sợ trở về nhà lại bị vợ mình mắng một trận.

Người thương nhân rơi vào khó xử, chưa biết xử lý như thế nào, nhưng vẫn cúi xuống tháo ra sợi dây, hắn dắt con dê quay lưng lại thì nhìn thấy vị tư tế đang lấy tiền ra.

“Ngài Arvin, này…” Hắn giơ tay mong muốn cản lại, cuối cùng vẫn không thể tiếp nhận từ một người mang chức vị thần thánh.

“Đừng, đừng để việc mua bán của ngươi thua thiệt bởi vì ta, có người đã trả tiền cho nó, ngươi đừng lo.” Arvin cười cười, hắn thấy được sự quẫn bách của vị thương nhân, dúi những đồng bạc vào trong tay cho người thương nhân mập.

Người thương nhân nghe vậy mới yên tâm nhận lấy tiền, một tay giao sợi dây cột con dê nhỏ cho Arvin.

Arvin thấy người thương nhân nhận lấy tiền mới vui vẻ cầm lấy sợi dây.



Đây là lý do hắn rất ít khi đến chợ, mình dễ dàng khiến cho những người mở sạp buôn bán lâm vào tình huống khó xử.

Con dê kêu lên vài tiếng khi bị dắt đi khỏi đám anh chị em, nó ngoái đầu và có chút kháng cự, nhưng rồi vẫn bị kéo rời khỏi bầy.

Con dê nhỏ này có bộ lông màu trắng không tì vết, khiến nó nổi bật trong bầy, màu sắc này cũng là lý do mà Arvin chọn trúng nó.

Vị tư tế đỏ dắt theo con dê nhỏ dạo bước trong thị trấn, hắn nhìn ngó những khuôn mặt khá quen thuộc với mình, trong đáy lòng bỗng bồi hồi khó chịu, nhiều ý nghĩ bốc lên từ dưới đáy lòng, hắn cắn răng đi hết đoạn đường ngắn này, cuối cùng cũng trở về nơi nhà nguyện của mình.

Hôm này nhà nguyện không có một ai, tuy thiếu vắng bóng người nhưng những bức tường đá cũng không lạnh lẽo, chúng vẫn luôn được sưởi ấm bởi ngọn lửa vẫn đang cháy bừng kia.

Tường thì nóng nhưng lòng người chợt lạnh, Arvin bước chân vào trong.

Làn khói bốc lên chui qua một khe hở mà bay ra khỏi nhà nguyện, những khe hở kia đã trải qua thiết kế và tính toán kỹ trước khi xây dựng, đảm bảo không để nước mưa từ ngoài rơi vào trong làm tổn hại đến ngọn lửa bên dưới, lại để làn khói từ bàn thờ thuận lợi lưu thông ra ngoài.

Arvin buộc con dê vào một cây cột ở bên tường, con vật nhỏ kia có chút sợ sệt khi vừa đến một nơi xa lạ, đôi tai nhỏ nhắn của của nó run lên, chúng co giật khi lắng nghe những âm thanh lạ lẫm từ xung quanh, tiếng lách tách toát ra từ ngọn lửa, cái mũi cũng co rúm hít thở hơi ấm, có chút thoải mái.

Nó chậm rãi cảm nhận mỗi một yếu tố ở nơi mình vừa đặt chân tới.

Arvin nhìn nó một chút, rồi hắn đi ra phòng sau, cởi ra thắt lưng và áo choàng, lấy nước tắm rửa sạch sẽ thân thể.

Sau khi tắm xong, người tư tế thay một cái áo choàng mới, sạch sẽ không dính một hạt bụi, một lần nữa buộc lại dây thắt lưng đỏ vào bên hông rồi bước trở lại phòng thờ.

Khi Arvin đi ra ngoài, trong nhà nguyện lúc này đột ngột xuất hiện vài người, ngoài cửa cũng đứng một đội lính canh giữ.

Arvin cúi đầu chào, quan sát những người đứng ở trước mặt mình.

“Tư tế, ông đều chuẩn bị xong hết rồi sao?” Adam lên tiếng hỏi.

“Vâng, thưa ngài.” Arvin đáp lại, hắn lần nữa nhìn về phía con dê nhỏ.

Trong đám người, một bé gái tóc vàng thắt bím tiến tới gần, nàng đang quan sát con vật nhỏ kia, nàng nhìn về bộ lông mềm mại như những đám mây của con dê nhỏ, đôi tay nhỏ của nàng co rúm nhúc nhích như muốn đưa tới chạm vào nó một chút.

Đôi mắt to hình bầu dục có màu nâu sáng, tràn đầy tò mò và ngây thơ của con dê đáp lại ánh mắt của cô bé.



Con dê nhỏ có vẻ ngây thơ và dễ bị tổn thương.

Arvin đi tới bên con dê, Lena nhìn thấy vị tư tế đi tới, bé gái hơi sợ hãi lui lại phía sau phu nhân Miriam.

Arvin nhìn cô bé một chút, hắn cúi người tháo ra sợi dây buộc rồi kéo lấy con dê đi về phía bàn thờ.

Con dê nhỏ dường như nhận ra điều gì, bỗng dưng không còn vẻ ngoan ngoãn vâng theo mà bắt đầu vùng vẫy khi bị người tư tế kéo đi.

Nó ra sức vùng vẫy, đôi chân nhỏ bé v·a c·hạm với mặt đá phát ra tiếng ‘lạch cạch’ vị tư tế đỏ hơi bất ngờ, hắn không ngờ tới ẩn giấu dưới bộ lông tinh khiết xinh đẹp đầy vẻ ngây thơ yếu đuối kia, lại là cơ bắp cường tráng và tinh thần kiên cường.

Hắn đưa mắt nhìn về phía vị Tử tước, ra hiệu mình cần giúp đỡ.

Adam vẫy tay, hiệp sĩ Angus đang đứng bên cạnh liền tiến tới, cúi người ôm lấy con vật nhỏ, cơ bắp của vị hiệp sĩ cường tráng gấp nhiều lần Arvin, sức mạnh từ đôi tay kia kìm giữ con dê, để nó tuyệt vọng rồi bị nhấc lên, đem tới gần bàn thờ lửa.

“Đè nó ở đó.” Arvin chỉ vào một chỗ trên bàn thờ.

Angus gật đầu, hắn đem con dê nhỏ tới, đè giữ không cho nó nhúc nhích dù chỉ một chút.

Lena nhỏ nhưng đầu óc rất linh hoạt, nàng dường như nhận ra điều gì, hai tay bấu chặt lấy bộ váy mới của mình.

Arvin tháo ra sợi dây buộc, ném xuống nền đá, rồi quay ra một bên cầm lấy một con dao sắc bén.

Lưỡi dao lấp lánh lóe lên dưới ánh lửa sáng ngời.

Adam, Miriam và Bertram tiến lại gần, đứng vây quanh bàn thờ.

Con dê nhỏ kêu lên sợ hãi trong vòng tay của Angus, vị hiệp sĩ vẫn giữ chặt không cho nó nhúc nhích.

Chỉ có những tiếng kêu tuyệt vọng thoát ra khỏi cổ họng của nó.

Arvin một tay cầm lấy dao, tay kia đặt lên đầu con dê nhỏ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn và sợ hãi của nó, mở miệng nói ra: “Gopothy vĩ đại, ngài cai quản ngọn lửa, chúng tôi xin dâng lên ngài sự hy sinh khiêm tốn nhỏ bé này.”

Lena run lẩy bẩy đứng sau lưng phu nhân Miriam, đôi mắt mở to quan sát sự việc diễn ra.



Adam, Bertram và Miriam thì có vẻ bình tĩnh, dường như đây không phải lần đầu tiên ba người chứng kiến một lễ hiến tế.

Ba cặp mắt chiếu rọi ra ánh lửa sáng ngời và hình ảnh của người tư tế cùng con dê.

Trái tim Arvin đập thình thịch, hắn hiếm khi thực hiện việc hiến tế, và con dê nhỏ này là vật hiến tế lớn nhất mà hắn ta từng sử dụng trong một nghi lễ.

Arvin nhắm mắt lại, lẩm bẩm cầu nguyện một mình, bàn tay nắm chặt cán dao đổ mồ hôi, tay kia chạm nhẹ cổ con dê nhỏ.

Rồi bàn tay cầm dao giơ cao lên.

Cặp mắt hắn mở ra, lưỡi dao nhanh chóng hạ xuống, thành thạo cắt đứt cổ con dê nhỏ, máu tươi bắn ra thấm ướt bàn thờ bằng đá, đồng thời nó cũng nhuộm đỏ bộ lông trắng tinh khiết của con dê, bộ áo choàng trắng của vị tư tế, hai tay của hắn ta và vị hiệp sĩ.

Con dê quằn quại một chút rồi không nhúc nhích nữa, dòng máu tuôn ra tràn lên bàn thờ.

Bàn thờ lửa nhìn có vẻ ngang bằng, nhưng có nhiều rãnh được khắc lên trên để dòng máu chảy về phía ngọn lửa, một phần thì dàn trải trên cả bàn thờ, làm nó trở nên đỏ bừng.

Lena chảy xuống nước mắt, nàng cắn chặt môi, cố kìm nén để không khóc thành tiếng.

Chờ máu chảy hết, Arvin thả xuống con dao rồi đưa hai tay tới.

Angus thấy vậy buông ra con dê nhỏ, lui ra một bên, những giọt máu chảy dọc xuống từ hai bàn tay của vị hiệp sĩ, máu dính vào nền đá phía dưới, để vị tư tế nhíu mày.

Arvin ôm lấy xác con dê, hai tay ông ta chùn xuống, vị tư tế dùng sức ném nó vào trong ngọn lửa đang cháy bừng, ngọn lửa kia như có thêm nguyên liệu, càng b·ốc c·háy dữ dội hơn.

Arvin nhìn cái xác b·ốc c·háy một lát, lại nhìn đôi bàn tay dính đầy máu tươi của mình, ánh lửa hừng hực chiếu đỏ bừng khuôn mặt của vị tư tế.

Hắn quay người lại nhìn ba người vẫn luôn đứng sau lưng mình, ba người kia đang cúi thấp đầu, họ lắng tai chờ đợi lời cầu nguyện với vẻ mặt thành kính.

Arvin dơ lên tay phải của mình, “Cầu mong phước lành của Gopothy sẽ đến với tất cả các ngươi. Cầu mong ánh sáng của ngài chiếu sáng cho các ngươi và sức mạnh của ngài luôn bảo vệ các ngươi.”

Ba người cúi đầu sâu hơn, sau đó lại gần bàn thờ lửa, quỳ gối mà cầu nguyện.

Arvin như trút hết sức lực, hắn đi tới bên bức tường, chống đỡ vách tường từ từ ngồi xuống rồi tựa lưng vào tường, vị tư tế nhìn vào ngọn lửa thiêng đang cháy, lại nhìn vào làn khói bốc lên trần nhà nguyện, thở dài một hơi.

---

Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!