Chương 73: Giết
Sáng hôm sau, đã một tuần kể từ trận chiến lần trước, tiếng chiêng vang lên trong doanh trại q·uân đ·ội Weskast, đánh thức bọn họ ở bên trong bức tường của trấn Tithega.
Oskar và Maxwell bừng tỉnh.
“Dậy nào Jas.” Oskar vỗ vỗ nằm kế bên mình Jasper, đánh thức hắn ta.
“Chuyện gì?” Jasper dụi dụi mắt, ngáp dài rồi ngồi dậy.
“Tập hợp.” Maxwell nói, lúc này Jasper mới nghe tới có tiếng chiêng đang vang lên.
Bọn họ chui ra khỏi lều, trời còn chưa sáng, sương còn chưa tan hết.
Đống lửa trại trước lều đã lụi tàn, chỉ còn lại có tro than lạnh lẽo.
Đội trưởng Gilbert đi tới, chưa đợi họ mở miệng, người thanh niên trước một bước nói ra đáp án, “Ăn uống đi, chúng ta sẽ dàn trận vào buổi sáng.” Thông báo xong cho bọn họ, người đội trưởng lại đi đến những lều khác.
Mấy người nhìn nhau, trước khi ngủ đâu ai ngờ sẽ ra chiến trường vào sáng nay.
Oskar gom củi, nhóm lại đống lửa trại, làn khói bốc lên từ trong doanh trại q·uân đ·ội Weskast.
Sự yên tĩnh của buổi sáng sớm b·ị đ·ánh vỡ, binh lính trong trại ra ra vào vào, bận rộn chuẩn bị cho bữa sáng, bọn họ lấp đầy bụng mình và chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Maxwell nấu cháo với đậu, ba người cầm lấy chén múc cháo rồi mau chóng ăn xong, sau đó cả nồi và chén cũng không rửa mà gom lại một chỗ để ở trong góc.
Oskar lấy ra áo giáp da mặc lên người, kiểm tra lại một lượt trang bị của mình.
Doanh trại phía trong, Lance đã giúp cha mình mặc vào áo giáp, hiệp sĩ Mario đang hoạt động tay chân ở trước lều.
Lance chải vuốt lại hai con ngựa một lần cuối, buộc chặt yên ngựa rồi dắt Sóc đi tới trước mặt cha mình.
Chờ Mario lên ngựa, hắn mang tới khiên và thương, cây thương này mới vừa nhận lấy sau trận chiến lần trước, thay thế mũi thương cũ đã gãy mất kia.
“Ta đi trước.” Mario nói với con trai mình một tiếng rồi phóng ngựa ra ngoài trước, hắn phải đi tập hợp cùng những hiệp sĩ khác.
Lance vuốt ve con ngựa của mình, “Tao quyết định rồi, từ giờ gọi mày là Lốc Xoáy.”
Lốc Xoáy hí dài một hơi, có vẻ hài lòng với cái tên này.
Lance cười cười, cầm lên khiên và giáo, leo lên trên lưng Lốc Xoáy.
Khi trời sáng hẳn, cánh cổng trấn mở ra, những đội kỵ binh phóng ra ngoài trước tiên, theo sau bọn họ là bộ binh và cung thủ.
Từng đội từng đội một, họ dàn trận ở trước trấn Tithega.
Phía đối diện cũng nhận ra động tĩnh bên này, chúng vội vàng chuẩn bị ứng đối, ồn ào náo loạn khắp cả doanh trại.
Khi q·uân đ·ội dàn trận xong, Adam phất tay ra lệnh, bộ binh tiến từng bước từng bước một tiến lên.
Họ đi từ từ, gây áp lực tâm lý đè ép về phía đối diện.
Khi họ tiến tới, doanh trại Alklen cũng lũ lượt tràn ra một đống lớn binh lính, bọn hắn đứng tản mát trên đồng cỏ.
Trong tay mỗi người còn cầm nắm theo đồ ăn nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Dần dần, q·uân đ·ội Alklen cũng chuẩn bị sẵn sàng, hàng ngũ bọn hắn thẳng lối hơn, đứng trong đội hình đối mặt phía bên này.
Kỵ binh của Weskast hôm nay chia làm hai đội đặt ở hai cánh, Adam tự mình dẫn đầu đội kỵ binh ở cánh trái, còn cánh phải giao cho Bertram chỉ huy.
Josiah cũng làm ra ứng đối, tương tự cũng đặt kỵ binh ở hai cánh, hắn tự mình chỉ huy kỵ binh Alklen ở cánh phải, còn cánh trái giao cho anh họ của mình Fred Brindo chỉ huy đội kỵ binh thành Batgot.
Đội kỵ binh của cả hai bên đều hỗn hợp bởi hiệp sĩ, cận vệ và kỵ binh thông thường, một nửa bọn họ mang theo giáp sắt, số còn lại là kỵ binh hạng nhẹ mặc giáp da.
Oskar hôm nay vẫn đứng ở cánh phải như lần trước, hắn đứng gần với hàng đầu tiên, người thiếu niên ngụm lớn hít thở không khí buổi sáng, không khí mát lành phần nào trở nên vẩn đục bởi đám người đông đúc.
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đối diện, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Hai đội quân hiện tại còn ở cách nhau khá xa, ngoài tầm bắn của cung thủ.
Cung thủ xứ Weskast theo sau hàng ngũ bộ binh phe mình.
Quân đội Alklen dàn trận và chờ đợi cơn bão tới, còn q·uân đ·ội Weskast thì vẫn tuân theo hiệu lệnh trống, theo nhịp trống mà tiến bước tiếp cận kẻ địch.
Họ đi và đi, khoảng cách càng ngày càng kéo gần lại, khi họ xâm nhập vào tầm bắn, phía đối diện vang lên hiệu lệnh.
“Chuẩn bị.”
Cung thủ xứ Alklen ra khỏi hàng, đứng trước bộ binh, thuần thục kéo cung cài tên mà bắn.
“Bắn! Bắn!”
Theo người đội trưởng phất tay, cung thủ buông lỏng ngón tay, mũi tên bay v·út trên không trung, đuôi mũi tên lay động trong gió sớm, uốn éo nhưng vẫn giữ quỹ đạo rõ ràng.
Những mũi tên bay vòng lên không trung rồi cắm đầu nhào xuống, hướng về đám người đang di chuyển phía dưới.
“Khiên, khiên, mưa rơi.”
Oskar cũng chú ý những chấm đen nhỏ xuất hiện, khi chúng càng ngày càng to, đám người la hét nhắc nhở lẫn nhau, giơ lên khiên mà đón đỡ lấy.
Bước chân của bộ binh Weskast hơi khựng lại một nhịp, họ giơ khiên lên, đỡ lấy những mũi tên từ không trung, tiếng ‘phập phập’ vang lên không ngừng, thỉnh thoảng một tiếng hét vang lên rồi im bặt, báo hiệu một sinh mạng bị chấm dứt.
Oskar giơ cao tấm khiên, cố gắng để nó che phủ thân thể mình nhiều nhất có thể, chờ cơn mưa tạnh đi, không còn tên rơi xuống, tiếng la của đội trưởng vang lên bên tai, tiếp tục thúc giục họ tiến lên.
Bộ binh tiếp tục tiến bước, để lại sau lưng là một số bộ t·hi t·hể trúng tên không còn nhúc nhích nữa.
Trải qua vài làn mưa tên, khi mà Oskar và đồng đội đã quen thuộc với nó, thì khoảng cách của bọn hắn và đám lính đối diện cũng đã gần sát lại với nhau.
Chỉ còn vài chục mét khoảng cách nữa là hai bên sẽ giáp mặt.
Cung thủ Weskast khi bước vào tầm bắn cũng đã ngừng lại ở phía sau, họ đang bắn tên yểm trợ cho phe mình tiếp cận kẻ địch.
Bước chân của bộ binh vẫn đều nhịp vang lên, khi khoảng cách còn chừng mười mét, không cần ai nhắc nhở, những người trong mấy hàng đầu tăng nhanh tốc độ, từ bước chậm chuyển sang nhanh rồi tới vung chân chạy, tất cả nhào về phía trước.
Bộ binh Weskast như những con sóng đập vào bờ cát, những tấm khiên, mũi giáo v·a c·hạm, mang theo vài sinh mạng theo làn sóng, cũng để lại vài mạng sống trên bờ cát.
Khiên và khiên chạm với nhau rồi tách ra, hàng ngũ Alklen vẫn giữ vững, bọn hắn khá kiên cường và có nhiều kinh nghiệm sau khi trải qua trận chiến lần trước.
Oskar nhào tới, hắn đứng ở hàng đầu, khi v·a c·hạm với kẻ địch, mũi giáo của hắn nhanh chóng lọt qua khe hở, đâm b·ị t·hương một kẻ đứng đối diện.
Tên kia khá lanh lẹ, kịp lui bước nên v·ết t·hương không sâu, hắn ôm lấy v·ết t·hương lủi vào trong đám người.
Đối diện vài mũi giáo đánh trả, Oskar giơ khiên lên đỡ đòn, hai bên lâm vào thế giằng co.
Chiến tuyến ở giữa hai đội bộ binh hình thành, bọn hắn lâm vào tình thế đánh lâu dài.
Bọn hắn ăn miếng trả miếng bằng mũi giáo và lưỡi kiếm, thời khắc quan sát tìm kiếm khe hở và yếu điểm để mà kết liễu tính mạng kẻ thù, trong khi cũng bảo vệ thân thể mình an toàn không bị tác động tới.
Đầu óc của Oskar đang khá tỉnh táo, hắn chậm rãi trao đổi đòn đánh với phía đối diện, thỉnh thoảng mũi giáo trong tay thật nhanh đâm tới, làm b·ị t·hương hoặc g·iết c·hết kẻ địch.
Bầu không khí chiến trường quen thuộc lại ùa về, làn mưa tên, tiếng ồn ào la hét, tiếng sắt thép v·a c·hạm, tiếng rên rỉ đau đớn.
Jasper đứng bên cạnh Oskar, hắn cũng giữ cái đầu lạnh khi trận chiến vừa bắt đầu, đồng thời cũng giữ vững vị trí của mình.
Hắn la hét hù dọa phía đối diện, chỉ tới khi một tên lính Alklen hăng máu nhào ra khỏi đội ngũ, hắn mới tiến tới cùng vài người khác bao vây lại, dùng số lượng mà ép c·hết tên kia.
Maxwell hơi rơi lại phía sau Jasper và Oskar, hắn chỉ thỉnh thoảng nhào tới lấp vào khoảng trống rồi lại lui về, đa số thời gian là tự bảo vệ mình chứ không liều lĩnh g·iết địch.
Oskar giữ chặt cây giáo trong tay, đoạn giữa cây giáo bị hắn dùng dây vải quấn lại, tránh trơn trượt vì bàn tay đổ mồ hôi.
Bộ binh của hai đội quân quần nhau giữa đồng hoang, kỵ binh phía sau theo tới nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, bọn họ vẫn chưa gia nhập vào chiến trường.
Cho tới khi Oskar nghe loáng thoáng tiếng hét vang lên từ phía bên phải mình.
“Giết!”
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!