Chương 70: Thường ngày
Những ngày tiếp theo ở trấn Tithega khá là yên tĩnh.
Hai đội quân, một ở bên trong và một ở bên ngoài, hai phía đều không làm ra hành động gì bất ngờ.
Những cánh cổng ở cả hai đầu trấn Tithega được đóng kín và có quân lính túc trực mọi lúc.
Trên bức tường, từng nhóm binh lính cũng thay phiên nhau canh gác, bọn họ mọi thời khắc đề chú ý đến những động tĩnh từ phía bên kia.
Lance ôm trong ngực bộ giáp của cha mình, hắn đi qua con đường giữa những cái lều vải.
Bộ giáp của Mario chịu vài vết trầy xước và bị lõm xuống ở vài chỗ, Lance mang nó đi đến tìm những người thợ rèn trong doanh trại sửa lại.
Những người thợ rèn này, một số đến từ thành Arcop, một số đến từ thành Narris, một số khác thì là những thợ rèn riêng của Tử tước.
Họ được thuê đi theo q·uân đ·ội xuất chinh, sẵn sàng sửa chữa v·ũ k·hí và giáp sắt, bọn họ chủ yếu cung cấp sự phục vụ cho các quý tộc và hiệp sĩ.
Bước chân Lance rảo bước tiếng lên, hắn dễ dàng nhận ra được mình đã đến gần nơi thợ rèn làm việc.
Khi mà từng tiếng búa vang lên bên tai, nhiệt độ không khí ấm dần lên, càng lại gần càng trở nên nóng bức, để không khí mát mẻ của buổi sáng không còn nữa.
Ở phía bên kia, giữa vài túp lều vải bày ra nhiều cái bàn gỗ, người ta dựng lên những lò lửa đang thiêu đốt, hơi nóng chính là do chúng tỏa ra.
Vài người thợ rèn đang làm việc, có một người đàn ông một tay cầm lấy búa sắt, tay kia thì cầm cái kẹp giữ chặt thanh sắt, anh ta ra sức đập nện, có lẽ anh ta muốn rèn thứ gì mới khi đang rảnh rỗi và nhàm chán.
Một số thợ rèn khác mặc tạp dề da ngồi ở những cái bàn xung quanh, có người thì đang ăn uống.
Nhìn thấy Lance mang theo bộ giáp tới, một trong số họ đứng dậy, ra hiệu Lance đặt bộ giáp lên bàn.
“Hư tổn từ trận chiến hôm trước?” Người thợ rèn hỏi.
“Vâng, một vài vết lõm trong lúc đánh nhau.” Lance hồi đáp, chỉ về vài chỗ mà mình đã tìm thấy.
Người thợ rèn tuổi trung niên gật gật đầu, hắn cúi người quan sát, mái tóc hoa râm phủ xuống che lại một phần khuôn mặt, đôi tay chai sạn của hắn ta lướt qua bề mặt giáp, chạm vào những tấm kim loại, kiểm tra nó thật kỹ.
Một lát sau, hắn ta nhấc lên chiếc búa bên cạnh, đem bộ giáp tới chỗ cái đe sắt, cẩn thận gõ nhẹ tạo hình lại cho những tấm giáp đã bị móp méo.
Từng tiếng búa vang lên, theo từng nhát búa gõ xuống, bề mặt của bộ giáp dần dần được khôi phục trở lại.
Những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán người thợ rèn khi ông ấy chăm chú tập trung làm công việc của mình.
Từng mảnh giáp một được sửa chữa và rèn giũa lại.
Bàn tay của người thợ rèn mạnh mẽ và chính xác, tạo hình thép với sự tự tin của kinh nghiệm nhiều năm.
Lance nhăn mũi, hắn không quen lắm với bầu không khí nồng nặc mùi khói than và dầu.
Sau khi xong việc với những vết lõm, người thợ rèn lấy tới viên đá mài, bình dầu và tấm vải mềm, hắn bắt đầu đánh bóng những chỗ bị trầy xước, để bộ giáp khôi phục lại bề mặt bóng loáng.
Công việc kéo dài hơn một giờ, người thợ rèn thì tập trung vào công việc, Lance thì quan sát, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn bầu trời, hắn đang suy nghĩ về trận chiến tiếp theo.
---
Phía doanh trại binh lính, Oskar đứng ở ngoài lều hoạt động tay chân, hắn cảm thấy cơ bắp mỏi nhừ sau trận chiến đã khôi phục hoàn toàn.
Sau trận chiến bọn hắn vẫn luôn đang nghỉ ngơi, công việc hiện tại chỉ là thỉnh thoảng thay phiên đi tuần tra trong thị trấn hay leo lên tường canh gác, thời gian còn lại đều ngâm mình ở trong doanh trại.
Hắn cầm lấy thanh kiếm của mình, nó vừa được mài sắc lại một lần nữa, hắn tự hỏi không biết nó có thể cùng mình trải qua bao nhiêu trận chiến trước khi hư hỏng hoàn toàn.
Thanh kiếm được Oskar nắm chặt trong tay, từng đường kiếm vung lướt qua không khí, mang theo tiếng gió nhè nhẹ.
Theo từng trận chiến hắn trải qua, theo từng kẻ địch ngã xuống dưới lưỡi kiếm này, thanh kiếm đã càng ngày càng quen thuộc với hắn.
Động tác của hắn càng ngày càng nhanh hơn, những cú chém càng chuẩn xác hơn.
Trong trận chiến diễn ra hai ngày trước, hắn khá nổi bật trên chiến trường với vai trò một người bộ binh.
Khá nhiều kẻ địch c·hết dưới lưỡi kiếm này, và đặc biệt là không có kẻ nào có thể để lại v·ết t·hương nặng nề nào trên người hắn.
Sau khi Urry mất đi, không khí trong túp lều có vẻ tĩnh mịch hơn, tiếng nói chuyện giảm đi nhiều, dù rằng khi còn sống, Urry cũng không phải là người hay nói nhiều, mà lại là những người khác.
Sinh hoạt hàng ngày trong doanh trại quay trở về quỹ tích ban đầu, bọn họ ăn uống nghỉ ngơi, ngay cả tập luyện cũng giảm đi.
Hiện tại việc tập luyện là chuyện của cá nhân, ai muốn rèn luyện và mài giũa kỹ năng của mình thường cầm v·ũ k·hí một mình luyện tập ở trước lều.
Buổi sáng, bọn hắn lại ăn bánh mì cùng cháo, món ăn quen thuộc và chán ngán.
Oskar phụ trách nấu bữa sáng, hắn nhìn thấy túi đựng yến mạch đã sạch sẽ thấy đáy, những hạt cuối cùng đã bị bọn hắn ăn vào trong bụng.
Bánh mì, đậu và hạt dẻ cũng không khá hơn bao nhiêu, chúng đều đã hết sạch, hắn lúc này mới nhận ra mình đã trải qua hơn ba tháng, hành trình từ Orman đến Arcop, rồi từ Arcop đến Tithega.
Dường như cấp trên cũng biết điều này, khi bọn hắn vừa ăn sáng xong, đội trưởng Gilbert mang tới một tin tức, không lâu sau đó Tử tước sẽ để người vận chuyển lương thực tới, cung cấp cho bọn hắn miễn phí.
Ngoài ra vị đội trưởng không nói gì về hợp đồng mới hay tiền lương.
Oskar vừa kết thúc buổi tập và đút kiếm vào vỏ, hắn cầm lên túi nước uống một ngụm, bên tai liền vang lên tiếng kêu.
“Oskar, Jasper, Urry.” Đội trưởng Gilbert la lên, sau đó lại kêu thêm những người khác.
Cả đội vừa được lấp đầy 20 người, hiện tại còn lại 17, ngoài Urry còn có hai người khác c·hết đi trong trận chiến lần trước.
Khác với Urry, bọn hắn c·hết từ sớm, khi cuộc giao tranh vừa bắt đầu.
Jasper và Maxwell chui ra khỏi lều, đưa mắt nhìn hỏi thăm Oskar.
“Có lẽ tới phiên chúng ta đi canh gác.” Oskar nói là suy đoán của mình.
Đúng như hắn dự đoán, Gilbert thông báo cho bọn họ về phiên gác hôm nay, từ bây giờ tới trưa, bọn họ sẽ phụ trách canh gác một mảnh của bức tường gỗ.
Oskar mặc vào giáp da, cầm lên giáo và khiên gỗ, cùng những người khác đi ra khỏi doanh trại, từ từ đi về phía bức tường.
Gilbert dẫn đầu, người đội trưởng chào hỏi vị hiệp sĩ đang canh gác ở cổng, chờ một đội lính từ trên tường đi xuống, hắn liền dẫn theo người của mình leo lên.
Bọn họ đi lên một cầu thang bằng gỗ, lối lên xuống duy nhất, công việc đào hào đắp đất bị hoãn lại do trận chiến, nên hiện tại chỉ có một lối đi này.
Oskar bước lên những tấm ván gỗ, leo lên trên bức tường, hắn đi qua phía bên trái, đội của hắn dàn trải trên bức tường, khoảng chừng 20 mét đứng một người.
Những người lính đứng ở trên bức tường gỗ cao, đôi mắt nhìn về phía bên ngoài, họ quan sát phía bên ngoài thị trấn, nhìn tới bãi chiến trường lần trước, cũng nhìn qua chỗ doanh trại quân địch.
Jasper nhìn lướt qua những người khác, hắn đi tới gần Oskar, đứng ở sát bên, “Không biết trận chiến tiếp theo khi nào sẽ xảy ra?” Jasper nhỏ giọng nói.
Người thanh niên trưởng thành hơn rất nhiều trong vòng ba tháng này.
Hắn trải qua việc chém g·iết người khác, đối mặt với hoàn cảnh người khác muốn g·iết mình, chứng kiến đồng đội c·hết đi, q·uân đ·ội bạn c·ướp b·óc dân trấn, đó là một loạt sự kiện mà trong thời kỳ hòa bình có lẽ cả đời cũng không thể trải qua dù chỉ một lần.
“Ai biết được.” Oskar tựa vào cây giáo, ngáp một cái.
“Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ chủ động t·ấn c·ông sao?” Jasper nói tiếp.
“Có lẽ sẽ không, số lượng của bọn hắn gần với chúng ta, trận chiến vừa rồi không có bên nào chiếm được lợi thế, bọn hắn sẽ không mạo hiểm t·ấn c·ông khi mà chúng ta có lợi thế là bức tường.” Oskar nói, khá tự tin về suy nghĩ của mình.
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, nói về những chuyện xảy ra trên đường đi, nói về những kỷ niệm ở nhà, Jasper kể cho hắn về làng Tasson.
Khi nói hết chủ đề, không khí bỗng có chút xấu hổ, sự im lặng toát ra khi hai người không còn biết nói thêm gì nữa, phiên trực thì vẫn kéo dài.
“Mong là nó sẽ sớm kết thúc.” Im lặng hồi lâu, Jasper nói, người thanh niên đã mất đi phần nào hào hứng với c·hiến t·ranh.