Chương 69: Hội nghị
Phía bên cạnh Arvin, một người phụ nữ mặc bộ váy đen cũng đang cúi thấp đầu cầu nguyện.
Miriam từ trên bức tường trở về sau khi kết quả trận chiến đã định ra, khi nàng thấy anh trai mình bình an rút lui về trong trấn.
Nàng đi thẳng đến nhà nguyện và cầu nguyện cùng thần Gopothy.
Mái tóc dài màu đen xõa qua vai, khuôn mặt xinh đẹp của Miriam mang theo vẻ thành kính, nhìn như một tín đồ đặt hết niềm tin vào nơi thần linh mà mình thờ phụng.
Nàng mở mắt ra, đôi mắt xanh lam phản chiếu ngọn lửa thiêng màu đỏ cam, hai màu đỏ xanh như lửa và băng tương phản rất rõ rệt.
Miriam kết thúc buổi cầu nguyện của mình, nàng đưa tay đỡ lấy bệ đá, một bóng dáng bé nhỏ từ bên cạnh đi tới, đỡ nàng đứng dậy.
Miriam quay sang cười, “Cảm ơn Lena.” Nàng đưa mắt nhìn cô bé đang đứng trước mặt mình.
Sau khi nhận lấy tin tức từ cô bé, hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Miriam quyết định giữ lại cô bé ở bên người mình làm người hầu cận.
Mẹ của Lena rất vui vẻ tiếp nhận đề nghị từ Bá tước phu nhân, sau khi nhận lấy một túi đầy ắp đồng bạc Dobra.
Bà ta cầm lấy những đồng bạc lấp lánh, nhìn xem hình đầu rồng trên đồng tiền, tay kia dắt tay Lena mà trao cho Miriam.
Lena cũng rất nhanh chấp nhận sự thật này, cô bé rất nhu thuận và nghe lời Bá tước phu nhân.
Cô bé cũng cảm thấy cuộc sống của mình và người nhà trở nên tốt hơn, tất cả đều bắt nguồn từ một lá thư, nhưng lá thư kia lại để cho phu nhân của mình khóc rất nhiều.
Hiện tại cô bé không còn phải lo lắng về thức ăn hàng ngày hay quần áo mặc nữa, dinh dưỡng đầy đủ để thân hình gầy gộc của bé gái thêm ra chút da thịt.
Quần áo bẩn thỉu dính bụi bẩn và rác rưởi được thay đổi thành một bộ váy nhỏ sạch sẽ tinh tươm, món quần áo đẹp nhất mà Lena từng được sở hữu, thứ mà trước kia chỉ tồn tại trong giấc mơ của cô bé hàng đêm.
Đầu tóc vàng bù xù hiện tại được chải chuốt ngay ngắn, thắt thành bím rũ ở sau lưng.
Miriam dắt tay Lena đi ra khỏi nhà nguyện, đưa mắt nhìn ngắm hoàng hôn, rồi dạo bước từ từ đi trở về.
Lúc này, tại trong phòng của Tử tước Adam đang vang lên tiếng nói chuyện thảo luận, nhiều người nói chuyện lớn tiếng, thảo luận về trận chiến vừa diễn ra.
Trong phòng, ngoài Adam và Bertram, còn có các Nam tước khác, bọn hắn có người còn chưa kịp cởi ra áo giáp mặc trên thân.
Trên mặt mũi vẫn dính lấy máu tươi, miệng thì đang tung tóe nước bọt mà bàn luận đủ loại vấn đề.
Những từ ngữ như ‘Brindo’ ‘Batgot’ ‘Helmelo’ vang lên trong phòng, tất bọn hắn đều bất ngờ với sự xuất hiện của đội kỵ binh từ hướng đông bắc kia.
Adam ngồi dựa lưng vào thành ghế, hắn không tham gia vào cuộc thảo luận mà ngồi lắng nghe rồi suy tư một mình, chỉ thỉnh thoảng đưa tay đè ép để đám thuộc hạ đừng quá hăng máu lao vào cãi vả.
---
Sáng hôm sau, Vương Đô, thành Icrane.
Trong hoàng cung, một căn phòng rộng rãi, một cuộc hội nghị khác đang diễn ra.
Một loạt quý tộc, những người mang chức vị quan trọng trong vương quốc Aswia cũng đang thảo luận về trận chiến tại Alklen.
Ngồi tại chủ vị vẫn là người phụ nữ tóc trắng như mọi khi, hai tay cô ta đặt trên bàn đá, nhìn xem những người phía dưới.
“Trận chiến ở Alklen đang khá cân bằng, có lẽ còn phải rất lâu mới xác định được ai là người sẽ trở thành Bá tước mới.” Một người đàn ông trung niên nói.
Bức tường sau lưng ông ta, một lá cờ hiệu dài phủ xuống, thể hiện thân phận của ông ta và gia tộc của ông ta.
Một con sư tử màu xanh đứng trên nền cờ trắng, gia tộc Arnlace xứ Stympi.
“Không phải Adam Argall đang chiếm ưu thế sao? Trấn Torsen và trấn Tithega đã bị q·uân đ·ội Weskast chiếm lấy.” Một ông già hỏi.
Sau lưng ông ta là một con gấu trắng đứng thẳng trên nền cờ đen, gia tộc Huntingmond xứ Karlsbad.
“Không không, hiện tại là thế hòa.” Người đàn ông của nhà Arnlace lắc đầu rồi nói tiếp, “Tin tức của ông lạc hậu quá rồi Rupert, bọn hắn vừa đánh thêm một trận nữa ở ngoài Tithega, kết quả là hòa.”
“Vậy sao, Adam Argall đánh hòa? Con cáo kia để Josiah cầm hòa sao?” Một người đàn ông hơi kinh ngạc.
“Adam không tính hết tất cả các khả năng có thể xảy ra.” Một người đàn ông cường tráng nói với một chút thất vọng.
Hắn ta ngồi bên phải người phụ nữ tóc trắng nói, khi đang nói ánh mắt nhìn phía cuối bàn, chỗ đối diện với người phụ nữ.
Nơi người người thanh niên tóc đen ngồi.
Người thanh niên kia liếc mắt lá cờ hiệu treo sau lưng người đàn ông, hắn mỉm cười không nói.
Trên lá cờ kia là hiệp sĩ đỏ của xứ Chech.
Những người khác cũng hiểu rõ người xứ Chech nói chuyện thay mặt ai, nhưng không ai chỉ ra, chỉ im lặng thầm hiểu trong lòng.
Người đàn ông nhà Arnlace nói tiếp, bộc lộ ra tin tức mà một số người trong bàn vẫn chưa biết được, “Trong trận chiến ngày hôm qua, khi q·uân đ·ội Weskast đang chiếm ưu thế thì một đội kỵ binh mang theo cờ mặt trời xanh xuất hiện.”
Ông già nhà Huntingmond nghe như vậy liền hiểu rõ vấn đề ở đâu, im miệng không nói chuyện nữa.
Bàn hội nghị lúc này dường như bị chia thành hai phía, không ai tiếp tục nói chuyện, cho tới khi lại có người đánh vỡ sự yên lặng.
“Gia tộc Brindo, lãnh chúa thành Batgot xứ Helmelo, bọn hắn cũng muốn chia phần trên t·hi t·hể của Myers.” Người đàn ông cường tráng lại nói, hắn hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đây là ý của Fred Brindo hay vị Bá tước đứng sau lưng hắn?”
Người thanh niên tóc đen im lặng từ đầu lúc này mở miệng nói, “Những người trực tiếp liên quan với cuộc c·hiến t·ranh này không có mặt ở đây, hay ta nên cho gọi ngài Goldnor đến đây cùng ông nói chuyện về vấn đề này, Cunningham.”
Nghe thế, người đàn ông tên Cunningham nhíu mày, ngay cả ngồi ở chủ vị người phụ nữ tóc trắng cũng có vẻ không vui.
“Dù sao cũng phải có một lời giải thích về việc nhà Brindo xuất quân tiến vào lãnh thổ Alklen?” Cunningham không im miệng mà tiếp tục chất vấn.
Không chờ người thanh niên trả lời, một người ngồi trong bàn đã lên tiếng, “Mẹ của Josiah và Myers mang họ Brindo, không khó hiểu khi Josiah cầu viện em họ mình, đó là điều đương nhiên, điều ta thắc mắc là liệu cả xứ Weskast có dốc toàn lực vào trận chiến này hay không, Alklen nhỏ bé chẳng là gì khi so với Weskast, bọn hắn mới chỉ dùng tới lực lượng của hai tòa thành trì và hai vị Tử tước, nhưng xứ Weskast đã chiếm hết ưu thế, nếu kỵ binh Brindo không xuất hiện, ta cho rằng hiện tại Josiah đã b·ị đ·ánh chạy về phía bắc.”
“Bá tước của Weskast cũng chưa từng tham gia vào cuộc chiến này, chỉ có Tử tước Bertram Houghton, chồng của tiểu thư Elena Murden, và Tử tước Adam Argall, anh trai của phu nhân Miriam Murden, góa phụ của Bá tước Murden.” Một người vẫn im lặng từ đầu mở miệng.
Trong phòng hội nghị, cuộc tranh luận vẫn tiếp tục thật lâu, một lát sau họ lại chuyển hướng chủ đề lên bệnh tình của hoàng đế, ông ấy đang bị bệnh tật giày vò trên giường bệnh, đau đớn kéo dài nhiều tháng, rất nhiều thầy thuốc giỏi từ khắp cả vương quốc đã được gọi tới, nhưng bệnh tình của hoàng đế thì ngày càng kém hơn.
Nói đến chuyện này, cả người phụ nữ tóc trắng và người thanh niên tóc đen đều ngậm miệng không nói, để mặc cho những người khác bàn luận.
Cuộc họp kéo dài thêm một lát rồi tan rã trong không vui, Ngai Vàng vẫn quyết định giữ vững lập trường ban đầu, không xen vào bên nào trong cuộc c·hiến t·ranh giành quyền kế vị này.
Đám quý tộc thì giữ trong lòng nhiều ý nghĩ riêng, không nói ra nhưng mỗi người đều quyết định gia nhập vào trong đó theo cách riêng của mình.
Bọn hắn đều cho rằng cuộc chiến này sẽ không chỉ dừng lại ở đây, mà còn kéo dài thời gian thật lâu nữa, có lẽ sẽ kéo theo hai phe phái lớn gia nhập vào mỗi bên.
Người thanh niên tóc đen đi ra khỏi phòng, hướng về một người hiệp sĩ nói, “Đi thôi Jacob.”
“Vâng.” Người hiệp sĩ tên Jacob kia đáp lại, anh ta mặc một bộ giáp bóng loáng, tóc chải ngay ngắn, tay trái đỡ kiếm, cái áo choàng trắng phủ ở sau lưng.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!