Chương 6: Kỵ binh phương bắc
Sau khi Bá tước tắt thở khoảng chừng sáu giờ đồng hồ, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Trên tường thành binh lính đã nhận được tin lãnh chúa của mình q·ua đ·ời, một số đang tụm lại nói nhỏ điều gì đó, một số khác thì không mấy quan tâm.
Dan đứng trên tường thành, tay cầm giáo, cả người dựa vào cây giáo, hai mắt dường như muốn khép chặt, phiên trực từ nửa đêm đến sáng giày vò hắn, hắn hiện tại không muốn quan tâm cái gì Bá tước c·hết sống, thay một cái khác là được, chỉ cần tiền lương vẫn phát đầy đủ liền không sao.
Hai mắt hắn lúc khép lúc mở, ngủ gà ngủ gật, đột nhiên, một hồi đều nhịp rung động từ phương xa truyền vào tai.
Hắn mở to mắt ra, nhìn về phía trước, thấp thoáng trong sương sớm là một nhóm người cưỡi ngựa, bọn hắn thân khoác áo giáp đen, tách biệt bản thân với màu sắc xung quanh, như bóng của một đám mây đang che lấp mặt đất đang dần dần kéo tới.
Dan tỉnh cả ngủ, chăm chú nhìn vào người cưỡi ngựa dẫn đầu.
Người kia tay cầm một lá cờ hiệu tiêu chuẩn hình tam giác lớn, phía trên thêu lên hai con quạ màu đen, nổi bật trên nền cờ màu đỏ, chính huy hiệu của Tử tước Josiah thành Brivey.
Dan luống cuống chạy về phía sau lưng, đứng trên tường thành hướng phía dưới kéo cổ họng la to:
“Ngài Nelson, mau đến xem, có người tới.”
Hiệp sĩ Nelson đang đứng dưới bậc thang cùng vài người nói chuyện tiêu hao thời gian, nghe Dan la to, vội vàng dẫn người leo lên tường thành.
Đám lính chung quanh đều tỉnh ngủ, đến bên cạnh tường thành, nhìn chăm chú lấy đám người phía dưới.
Đội kỵ binh đã đến sát tường thành, tiếng ‘lộp cộp’ vang lên đều nhịp, bọn hắn ghì cương dừng ngựa, tập trung lại chỗ cách xa tường thành khoảng năm mét.
Nelson hai tay đè ép vách tường, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Đám kỵ binh kia áo giáp u ám, kiếm cung đầy đủ, kỷ luật nghiêm ngặt, sau khi dừng ngựa lại, bọn họ tách ra một khoảng trống, nhường đường ra.
Một người đàn ông cưỡi ngựa đi ra, hắn trên người không mang áo giáp, chỉ mặc một cái áo choàng bằng lông dày để giữ ấm, bên hông đeo kiếm.
Chờ hắn ngẩng đầu lên, Nelson xác định rõ ràng được người kia là ai, mặc dù trong lòng hắn đã xác định được đáp án.
Người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tóc nâu, vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn, hắn mở miệng:
“Phía trên là người nào, mau mở cửa thành, không nhận ra ta sao?”
Hôm nay tới phiên Nelson tới giữ cổng thành bắc, nhưng không may chính là Bá tước Myers đã q·ua đ·ời trong đêm, mà người dưới cổng, Tử tước Josiah đã trong đêm đi vội đến thành Rachdale, mà lại trùng hợp, thành Brivey lại ở phía bắc Rachdale, nên mới có lần gặp mặt vào lúc trời sắp sáng này.
Nhớ tới lời dặn dò của phu nhân Miriam, Nelson thầm cắn rắng, hướng Josiah đáp lời:
“Ngài Josiah, ngài đến đây làm gì?”
“Ta nhận được tin anh trai ta q·ua đ·ời, làm sao vậy, ngươi không biết lãnh chúa của mình đ·ã c·hết sao?”
“Ta biết, thưa ngài, lý do ngài đến đây ta đã rõ ràng, nhưng mà viếng thăm n·gười c·hết không cần nhiều người như vậy. Ngài có thể vào thành, nhưng các binh lính của ngài thì không.”
Josiah nhận được tin đã là sau khi Myers c·hết khoảng gần một giờ, lại là suy nghĩ, lại là tập hợp binh lính, lại là vội vàng đi đường, hắn hiện tại vừa mệt mỏi lại có chút nổi nóng.
Nhưng mà cũng không muốn bị ngăn ở ngoài thành, hơn nửa, Josiah cũng rõ ràng chị dâu mình đã có chuẩn bị, nếu không Nelson sẽ không phải dùng thái độ này đối mặt với hắn, hắn đè nén lại cơn giận.
“Thuộc hạ của ta sẽ không vào thành, ta chỉ vào trong với năm cận vệ, mau mau mở cửa thành, ta phải mau chóng nhìn thấy anh trai ta, hay ngươi cho rằng ta không dám chém ngươi.”
Hắn phất tay ra hiệu đám lính lui ra, nhóm kỵ binh tuân lệnh phóng ngựa về phía xa, chỉ để lại một lính cầm cờ hiệu cùng bốn người khác.
Nelson ra lệnh cho binh lính gác cổng, đây là lời hứa hẹn của hắn với Miriam, về phần ngăn cản Josiah ở ngoài thành, đừng suy nghĩ nhiều, nếu làm thế, kết cục của hắn sẽ không thế nào tốt đẹp.
Cánh cổng được từ từ mở ra, năm người năm ngựa vượt qua cổng thành, Josiah quay lưng lườm phía trên cổng thành Nelson một chút, rồi phóng ngựa về phía lâu đài ở trung tâm tòa thành.
Lúc này, lại không còn có người nào dám tại trên đường ngăn cản hắn, khi hắn đi vào sảnh chính của lâu đài, thứ đầu tiên đập vào mắt là một người đàn ông được đặt nằm trên một bệ bằng đá.
Kia là Bá tước Myers, ông ta lúc này được thay một bộ áo bào trắng mới tinh, thân thể đã được lau sạch sẽ, hai mắt nhắm nghiền lại, hai tay đặt trên bụng.
Phu nhân Miriam bây giờ mặc một bộ đồ đen, đứng lặng ở nơi đó, cũng không nói chuyện, không chào hỏi mới bước vào sảnh chính Josiah, chỉ đứng lặng ở nơi đó, nhìn về phía những ngọn nến chung quanh.
Một bé gái đang gần như nằm sấp ở cuối bệ đá phía bên phải, hai cánh tay bé nhỏ vòng qua ôm lấy một bên chân của cha mình, trong miệng tiếng thút thít khóc lóc đứt quãng vang lên.
Josiah nhìn t·hi t·hể của người đàn ông, hai mắt đỏ bừng, hắn như bị khựng lại một nhịp, rồi mới lê bước đi đến bên trái bệ đá, chăm chú quan sát anh trai mình.
Hồi lâu sau, hắn mở miệng:
“Anh trai ta có đau đớn không, hay anh ấy ra đi trong sự thanh thản?”
Không có thanh âm nào hồi đáp hắn.
Josiah tiếp tục nói:
“Hẳn là rất đau đớn, không ngờ là gươm đao c·hiến t·ranh không làm gì được người đàn ông này, mà hôm lại bị một cơn bệnh tật kéo vào địa ngục, Myers chắc chắn là muốn một kiểu c·hết khác, dù là b·ị c·hém làm đôi trên chiến trường.” Josiah tự hỏi tự trả lời.
“Cháu gái ta…”
Hắn đưa tay muốn xoa đầu Elena, đột nhiên một bàn tay từ đối diện vung tới, đánh bay tay hắn ra.
“Đừng động chạm vào con gái của ta.” Phu nhân Miriam gầm lên nói.
Josiah bàn tay ngừng lại, không tiếp tục đưa qua nữa, mà trên mặt mang theo ý sâu xa, chất vấn:
“Ta không được quyền an ủi cháu gái mình sao?”
“Ngươi đừng nói với ta vội vã đến đây ngay trong đêm là để an ủi nó, ngươi cũng không thương nhớ gì anh trai mình, hắn bệnh nặng lâu như vậy sao ngươi không đến thăm, chờ hắn c·hết rồi mới tới. Ngươi chỉ là muốn c·ướp đi quyền thừa kế thuộc về cháu gái của mình, trong khi t·hi t·hể của cha nó, anh trai ngươi còn chưa lạnh, đồ đạo đức giả?” Miriam lời nói cứng rắn, hai mắt nhìn thẳng Josiah.
“Quyền thừa kế sao? Ta lúc đầu chưa muốn đề cập đến chuyện này, nhưng nếu cô đã nhắc tới, thì ta cũng phải nói rõ ràng, gia tộc Murden không thể do một đứa bé đứng ra tiếp nhận, mà còn là một đứa con gái, anh trai ta chắc chắn sẽ không mong muốn điều đó.”
Josiah cũng đưa mắt nhìn lại Miriam, trong lời nói cũng không có một chút nhượng bộ.
“Ngươi không có mặt ở đây, sao ngươi biết chồng ta mong muốn điều gì, anh ấy mong muốn con gái mình thừa kế Rachdale, nó sẽ là nữ Bá tước của xứ Alklen.”
“Vậy sao, nhưng ta điều ta nghe được thì lại khác, ta được truyền lời rằng anh ấy muốn thảo luận với ta về quyền thừa kế trong giờ phút hấp hối.”
Tiếng cãi vã của hai ngươi vang lên trong sảnh, đám người hầu cùng binh lính không dám phát ra dù chỉ là một chút xíu âm thanh.
“Đủ rồi, cút khỏi nơi đây, để chúng ta yên, ngươi muốn q·uấy n·hiễu anh trai mình yên nghỉ sao?” Miriam điên lên.
“Chú Josiah, mẹ, đừng cãi nhau nữa!”
Josiah còn chưa kịp đáp lại, nghe thấy cháu gái mình khóc òa lên, kéo lấy tay mẹ mình, hai mắt tràn ngập nước mắt nhìn lấy hắn, lời nói của hắn kìm nén lại nơi cổ họng, cũng không phun ra ngoài.
“Đừng khóc, con gái của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho con.”
Tiếng khóc trẻ con vẫn đang vang lên trong sảnh lâu đài, phu nhân Miriam ngồi xuống lau nước mắt, dỗ dành con gái mình, sau đó dắt tay con bé rời đi.
Khi nàng đi ngang qua Josiah thời điểm, hắn lên tiếng:
“Chúng ta sẽ nói về việc này đằng sau đám tang.”
Miriam không đáp lại, dắt con gái mình rời đi.
Josiah đi đến bên cạnh xác của anh trai, ngồi bệch xuống đất, tựa lưng vào bệ đá, im lặng không nói chuyện, đưa mắt nhìn chằm chằm bức tường đá được phủ kín bởi huy hiệu của gia tộc Murden.