Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 68: Sau trận chiến




Chương 68: Sau trận chiến

Rảo bước qua doanh trại, một phần binh lính đang bận rộn công việc, một số khác đã chui vào lều ngủ say, họ nghỉ ngơi lấy lại sức sau trận chiến kéo dài ban sáng.

Doanh trại không quá ồn ào như mọi khi, thường thường có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên.

Trở về chỗ lều vải của mình, Oskar nhìn thấy Maxwell nằm trên mặt đất, hắn ta co người lại ngủ say, tiếng ngáy to vang lên thể hiện rõ sự mệt mỏi.

Bên bếp lửa đặt một nồi cháo, một cái chén vẫn còn cháo chưa ăn hết, v·ũ k·hí để tản mát xung quanh, bừa bộn và lộn xộn.

“Ăn thôi, ngươi chắc cũng đói bụng rồi.” Jasper vỗ vai Oskar, bỏ xuống cây giáo, hắn ngồi bệch xuống đất, lấy một cái chén khác múc cháo, bắt đầu ăn.

“Ừm.” Oskar nhỏ giọng đáp lại.

Hắn cũng ngồi xuống, hai người ăn hết cháo trong nồi, rồi để chén và nồi yên ở đó.

Hiện tại bọn hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.

Oskar chui vào trong lều, nhìn phía chỗ Urry thường ngủ, hắn cúi người lật ra chăn mền và lớp rơm lót phía dưới, tìm thấy túi tiền của Urry.

Hắn đem túi tro và nhẫn đặt chung một chỗ với túi tiền, Jasper nhìn về phía bên này, im lặng không nói chuyện.

Trong lều cũng vang lên tiếng ngáy, đều nhịp với bên ngoài, hiện tại đám lính từ cả hai phe đều đã mệt mỏi và kiệt sức, đa phần đã vùi đầu ngủ say.

Bên phía doanh trại Alklen, Răng Sói Wilfred chán ghét nhìn một đám lính đang giẫm đạp một cái xác c·hết.

Nghe nói kia là kẻ thách thức ở đầu trận chiến, hắn ta g·iết c·hết vài người Alklen trong trận chiến tay đôi, nhưng cũng không thoát khỏi kết cuộc bị một hiệp sĩ g·iết c·hết.

Wilfred đưa mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình, mấy tên thuộc hạ cao to lập tức hiểu ý của hắn, họ đứng dậy đi về phía đám người kia.

Đám lính bị xô đẩy ra, chúng quay lại nhìn thấy những người kia, nhận ra họ thuộc đội kỵ binh thành Batgot.



Bọn lính không dám ra tay đánh trả hay chửi rủa, nhìn xem thân hình to cao, khuôn mặt cứng rắn hung tợn của đám kỵ binh, chúng cúi thấp đầu tranh thủ rời đi, bỏ lại cái xác tàn tạ trên đất.

Wilfred nhìn xem cái xác bị đám thuộc hạ quăng vào đống lửa, hắn không chú ý tới nó nữa mà nhìn về phía đối diện, cột khói đen phía trấn Tithega đã dập tắt được một hồi.

Hắn nhìn trở lại đống lửa đang thiêu đốt trước doanh trại Alklen, nhíu mày, chỉ thông qua ngọn lửa có thể thấy được số lính c·hết trận ở phe mình nhiều hơn phía đối diện.

Wilfred thở dài, quay người đi về trong doanh trại.

Ngoài cổng trấn Tithega, xác c·hết bị thiêu đốt không còn, tro cốt được thu thập lại rồi vận chuyển vào trong thị trấn.

Đống v·ũ k·hí phía đặt ở bên phải cũng vậy, chúng được phân ra từng loại riêng biệt rồi bỏ lên xe đẩy, một đám lính đẩy chúng đi vào trong doanh trại.

Mấy người lính dùng sức đẩy, hai cánh cổng gỗ bị khép lại và khóa kín, ngăn cách thị trấn với phía bên ngoài.

Trên cổng, binh lính được phân công đứng canh gác, họ cầm theo giáo khiên, cung tên, giữ vững tinh thần mà chú ý tới động tĩnh của bên kia.

Ngay sau cổng trấn là một đội lính thường xuyên túc trực ở nơi này, bọn họ có hơn một trăm người, đảm bảo cánh cổng luôn luôn được bảo vệ kỹ càng.

Trong doanh trại, phần gần trung tâm nơi các hiệp sĩ ở, Lance đang giúp đỡ cha mình Mario tháo xuống bộ giáp sắt.

Hiệp sĩ Mario mới trở về sau phiên trực.

Từng phần từng phần của bộ giáp được tháo xuống khỏi thân thể vị hiệp sĩ.

Mario cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn khi mỗi tấm giáp, giáp tay, giáp chân được gỡ xuống.

Sau đó là lớp giáp xích, và rồi là lớp áo lót đã thấm ướt mồ hôi.



Mario cứ như vậy để trần người, hưởng thụ làn gió mát thổi qua thân thể, mang đi mùi hôi và sự ẩm ướt, để hắn thoải mái nhắm mắt lại.

Bộ giáp dính đầy máu, v·ết m·áu đã khô cạn sau nhiều giờ, chúng là dấu vết của trận chiến khốc liệt mà Mario đã trải qua.

“Trận chiến thế nào? Con không bị sao chứ?” Mario nhìn con trai mình quan tâm hỏi.

“Không sao thưa cha, cuộc tập kích của đoàn kỵ binh thành Batgot khá bất ngờ.” Lance hồi đáp, hắn cúi người gỡ ra phần giáp phía dưới.

“Cánh phải bị tập kích khá nặng nề.” Mario gật đầu, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra vào phần cuối của trận chiến, hắn cũng có mặt trong đám hiệp sĩ xông tới cùng với Tử tước Adam.

“Vâng, Nam tước Simon c·hết trận, ngài ấy bị một hiệp sĩ thành Batgot g·iết trong một trận đấu tay đôi.” Lance đứng lên, hơi bực bội nói.

Mario hoạt động hai tay và hai chân, cơ thể nhẹ nhàng và linh hoạt hơn nhiều khi không mang theo giáp, “Ta biết, đám hiệp sĩ trấn Berogen điên tiết chửi rủa suốt trên dọc đường trở về.”

Mario nói tiếp, “Cảm thấy chiến trường thế nào?” Hắn nhìn chằm chằm con trai mình.

Lance nhìn thẳng đáp lại ánh mắt của cha, hắn trầm ngâm rồi trả lời, “Hỗn loạn, máu tanh, có phần giống với trong tưởng tượng, cũng có phần khác xa.”

“Con phải làm quen với nó.” Mario cười vỗ vai Lance, anh ta lướt qua người thiếu niên đi vào lều vải nghỉ ngơi, chờ đợi cơm tối được mang tới.

Lance nhìn cha mình rời đi, hắn cúi người thu gom bộ áo giáp, lấy tới vải mềm mà lau sạch những vết bẩn của máu tươi và bụi bẩn.

Hắn cẩn thận quan sát tìm xem có chỗ tổn hại trên bộ giáp hay không, khi tìm thấy thì ghi nhớ những chỗ móp méo hư hại kia.

Sau đó Lance đứng dậy rút ra thanh kiếm của cha mình mà quan sát.

Trên thanh kiếm, nhiều dấu vết chiến đấu để lại làm lưỡi kiếm hư hỏng nhẹ, những vết mẻ kia cần được mài giũa để lấy lại sự sắc bén cho thanh kiếm.

Hắn đem thanh kiếm cũng đặt chung với bộ giáp, rồi đi tới chăm sóc cho hai con ngựa.

Lance đưa tay chạm tới, bộ lông của Sóc vẫn còn thấm ướt, nó đã chạy rất nhiều trong ngày hôm nay.



Sóc có vẻ hơi kiệt sức, mồ hôi làm lông của nó bết lại với nhau, lỗ mũi nó vẫn đang phun ra những hơi thở nóng hổi và nặng nề.

Lance đưa tay mò mẫm, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng, cẩn thận kiểm tra thân thể của nó, sợ trên người nó để lại v·ết t·hương.

May mắn là không có v·ết t·hương nào cả, có chút máu dính trên bộ lông nhưng không phải của nó hay chủ nhân của nó Mario.

Bàn tay của Lance cảm nhận được cơ bắp trên những cái chân của Sóc căng lên, kết quả của việc hoạt động quá sức trong ngày hôm nay.

Lance lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ của nó, Sóc đưa đầu dụi dụi Lance mà đáp lại, đôi mắt nó mở to, thân thể hơi run, nhưng nó dịu dàng và ngoan ngoãn, nó bình tĩnh chứ không nôn nóng hay khó chịu.

Có lẽ nó cũng biết được trận chiến đã qua đi.

Lance lấy tới khăn lau khô bộ lông của nó, giữ cho Sóc được khô ráo.

Sau khi xong việc với con ngựa của cha mình, hắn lại tiếp tục với con ngựa nhỏ hơn của mình, vừa lau chùi chải lông cho nó, vừa suy nghĩ nên đặt tên gì cho đứa nhỏ này.

Trên đường cái, dân trấn hơi hoảng sợ khi tiếng la g·iết vang lên từ bên ngoài bức tường vào lúc sáng, nhưng họ bình tĩnh lại khi mà cuộc chiến chỉ dừng ở mảnh đồng hoang ngoài trấn mà không hề lan tràn đến trong thị trấn giống như lần trước.

Trên đường lúc này vẫn có một số dân trấn qua lại, họ chuẩn bị trở về nhà vì trời đã sắp tối, ánh chiều tà chiếu xuống kéo dài cái bóng đen của họ trên con đường nhỏ của thị trấn.

Chỗ nhà nguyện, mấy đứa bé cùng những người phụ nữ lúc đầu muốn trốn ở đây, đề phòng thị trấn lại bị binh lính t·ấn c·ông, họ hoảng sợ chạy vào nhà nguyện, cầu mong rằng Gopothy sẽ bảo vệ họ.

Khi Arvin trở về nơi này vào buổi sáng, hắn không xua đuổi ở trong cũng không ngăn cản những người bên ngoài.

Vị tư tế để mặc cho bọn họ tràn vào, làm cho nhà nguyện đầy ắp những khuôn mặt lo lắng hoảng sợ.

Arvin sau đó phải đi thực hiện nghi thức hỏa táng cho binh lính t·ử t·rận, lúc hắn quay lại thì phần lớn người đã ra khỏi nhà nguyện trở về nhà, chỉ còn một số ít vẫn còn lưu lại ở bên trong.

Arvin đi tới bên cái bệ đá, cũng là bàn thờ lửa.

Hắn quỳ xuống, mắt nhìn ngắm ngọn lửa mà cầu nguyện, bộ áo trắng của hắn đã dơ bẩn bởi bụi đất, hai mắt người tư tế nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm như nói chuyện cùng ai.