Chương 67: Thiêu đốt
Không khí đặc quánh mùi thối của c·hết chóc, máu thịt và một chút xíu mục nát.
Đất đai bị xáo trộn bởi vết giẫm đạp, trải qua sự giày xéo của ngựa chiến và bộ binh.
Theo công việc kéo dài, trái tim mỗi người đều trở nên nặng trĩu, hơi thở nặng nề hít thở lấy không khí, mồ hôi trên trán chảy xuống, để họ vừa mệt mỏi vừa khó chịu.
Oskar rảo bước đi, hắn dọn dẹp từ giữa rồi dạt ra cánh trái, một số người khác đi tới cánh phải.
Oskar tiến tới lật ra một cái xác nằm trên cùng của một đống t·hi t·hể, để lộ ra những cái xác ở bên dưới, hắn hơi sửng sốt.
Thứ để hắn bất ngờ là cái xác nằm dưới, bị bao bọc và đè ép bên dưới bởi nhiều xác bộ binh bên trên là một con ngựa chiến.
Ngực cổ của nó cắm vào một mũi giáo, sắt thép đâm sâu vào bên trong, con mắt to tròn của nó vẫn mở, dường như vẫn chưa muốn vĩnh biệt thế giới này sớm như vậy.
Dưới xác con ngựa là một vị hiệp sĩ, chân anh ta bị đè gãy khi con ngựa té ngã, và rồi vĩnh viễn bị mắc kẹt ở phía dưới.
Trên thân anh ta b·ị đ·âm nhiều nhát dao, những chỗ trống giữa những lớp giáp bị đám bộ binh đâm khắp một lượt, bọn hắn dường như muốn đảm bảo chắc chắn g·iết c·hết hoàn toàn vị hiệp sĩ này.
Vị hiệp sĩ nắm trong tay thanh kiếm dính máu, chứng tỏ sự phản kháng sau cùng của anh ta.
Mũ giáp không thấy rơi nơi nào, để lộ ra một đầu tóc vàng, khuôn mặt mang theo sự trẻ trung hiện tại máu me đầm đìa.
Oskar đưa mắt nhìn quanh, thấy cái mũ giáp sắt nằm lăn lộn ở xa xa.
Hắn cùng Jasper đem xác vị hiệp sĩ bỏ lên xe đẩy cùng những cái xác khác, giáp trên thân cũng không tháo ra, công việc đó để cho những người khác làm.
Thanh kiếm cùng cái mũ giáp thì quăng chung với mớ v·ũ k·hí khác.
Phía bên này có một số xác c·hết bộ binh bị dập nát kinh khủng hơn tại chính giữa và cánh phải, đây có lẽ là hậu quả của đợt xung kích đầu tiên của kỵ binh Alklen.
Theo mặt trời lên cao chiếu rọi xuống, mùi h·ôi t·hối bốc lên ngày càng đậm trong không khí, nó đọng lại trong xoang mũi của đám lính.
Mùi hôi cũng thu hút những con chim ăn xác thối bay lượn ở phía trên bầu trời, đám quạ và kền kền đang lượn quanh, chưa dám mò xuống chỗ đám lính đang thu dọn.
Bọn chúng lượn vòng rồi sà xuống những chỗ hẻo lánh, rỉa ăn những phần nhỏ của t·hi t·hể mà bọn hắn để sót lại sau khi thu thập.
“Trở về thôi.” Một người trong bọn nói, họ đã thu dọn gần như tất cả số xác c·hết, hai bên cộng lại ít nhất là 500 bộ t·hi t·hể.
500 người lính đã bỏ lại sinh mạng của mình trên cánh đồng hoang này.
Những chiếc xe đẩy quay vòng rồi lăn bánh đi trở về, đem theo xác c·hết và đồ vật đi tới gần cổng, xác c·hết sẽ được chất đống ở phía bên phải, đồ vật bị chồng chất ở phía bên trái.
Người xứ Alklen cũng đem xe đẩy về.
Phía bên kia, khói bếp bốc lên, có tiếng ồn áo náo động.
Bọn hắn cũng đóng doanh trại và dựng lều cách nơi này không quá xa.
Oskar và Jasper đi hai bên chiếc xe đẩy, phụ giúp những người khác đẩy xe đi trở về.
“Xin chờ một chút.” Oskar nói với người đẩy xe, hắn cùng với Jasper chạy tới bên xác c·hết của Urry.
Một người nắm tay một người cầm chân, đem t·hi t·hể người trung niên khiêng tới, quăng vào đống xác c·hết trên xe.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh tiến lên, Oskar ngó lại phía sau lưng, bọn chim quạ và kền kền đậu đầy bãi chiến trường, thỉnh thoảng chúng bị chó hoang xua chạy.
Tiếng sủa của mấy con chó hoang vang vọng trên vùng đất đó, hiện tại nó trở thành bàn tiệc cho bọn thú dữ.
Xe đến cổng, những cái xác được bỏ xuống.
Oskar nhìn mặt mũi Urry lần cuối cùng, hắn thở ra một hơi, vỗ nhẹ thân thể Urry, “Tạm biệt.” Giọng nói của người thiếu niên chỉ vang lên trong miệng, xung quanh những người khác khó mà nghe thấy được.
Jasper thở dài cúi đầu.
Một đám lính khác ở cổng phụ trách ghi chép và chồng chất đống củi, một người hiệp sĩ đang chỉ huy bọn hắn đem xác c·hết đặt ở phía trên, quần áo trên t·hi t·hể bị lột bỏ ra, quăng qua một bên.
Bọn hắn trần trụi đến với thế gian, hiện tại cũng trần trụi ra đi, không mang theo được bất kỳ một thứ gì.
Oskar nhìn thấy một bóng người từ trong cổng trấn đi ra ngoài, người kia mặc một bộ áo bào trắng và mang thắt dây lưng đỏ, tư tế đỏ Arvin.
Người tư tế rảo bước đi, những ngày này hắn bị buộc phải quen thuộc với một mặt khác của cuộc sống.
Nó gọi là c·ái c·hết.
Nó là điểm cuối cùng của đời người, là đích đến mà mỗi người một ngày nào đó phải bước tới, Arvin không mấy vui vẻ khi thực hiện những nghi thức này.
Vị tư tế đi đến bên đống củi, đứng lặng nhìn xem đám lính làm việc.
Oskar và Jasper không còn việc gì, họ cũng định ở gần đó nhìn xem việc hỏa táng.
Oskar lê bước đi tới sát bên bức tường gỗ, ngồi xuống dựa lưng vào những cây gỗ, hắn cúi đầu thở dài rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Jasper ngồi xuống bên cạnh, lấy ra túi nước uống vào một ngụm, “Nước.” Hắn đưa qua cho Oskar.
Oskar nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, đổ nước lên trên đầu làm dịu đi cái nóng, dòng nước mát một phần nào để hắn tỉnh táo lại, tìm về chút sức sống dường như đã mất đi ở ngoài kia.
Người hiệp sĩ cầm theo cây đuốc đi tới, đưa mắt nhìn Arvin.
Vị tư tế gật đầu rồi nhận lấy ngọn đuốc từ tay hiệp sĩ, hắn nhen nhóm đống củi, bắt đầu việc hỏa táng cho những binh lính đ·ã c·hết trận.
Sau đó Arvin lại nói một tràng dài lời nói khó hiểu như mọi khi, những lời nói chỉ những tư tế mới hiểu được.
Arvin cầu nguyện cho linh hồn của họ, họ được hưởng nghi thức trái ngược với những kẻ tù binh trốn chạy.
Ngọn lửa bốc lên dữ dội, chiếu rọi khuôn mặt của những người đứng xung quanh, sức nóng nó tỏa ra sấy khô khuôn mặt và quần áo của họ, những cái xác ‘tư tư’ b·ốc c·háy, chúng chìm ngập trong ngọn lửa màu đỏ vàng.
Jasper hai mắt mơ màng, nói lầm bầm trong miệng, “Chiến binh b·ị c·hặt đ·ầu, anh ta mạnh mẽ và hung dữ, tắm bằng máu và mồ hôi, anh ta chỉ có một v·ết t·hương duy nhất…”
“Anh ta chiến đấu vì danh dự, anh ta chiến đấu vì niềm tự hào, thanh kiếm của anh ta vung vẩy…”
“Với mỗi đối thủ, anh ta đụng độ, với mỗi trận chiến, anh ta để lại một vết cắt…”
“Kẻ thù của anh ta run rẩy trước tên anh ta, vì chưa có ai từng thắng được anh…”
“Nhưng trong lòng anh có một nỗi sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình có thể sẽ c·hết…”
Oskar ngồi cạnh, ngẩn người nhìn khuôn mặt Jasper, rồi hắn đưa mắt muốn nhìn Urry, người đang nằm trong đống xác c·hết.
Nhưng mất một lúc lâu cũng không tìm thấy được, ngọn lửa kia b·ốc c·háy lên quá lớn, một cột khói màu đen to lớn bay thẳng tắp lên trời.
Oskar và Jasper ngẩn ra nhìn xem lửa và khói.
Phía đối điện, doanh trại của q·uân đ·ội Alklen, cũng có một cột khói đen bốc lên, hẳn họ cũng đang thiêu xác các binh lính t·ử t·rận.
Chờ đợi thật lâu và thật lâu, nhiều giờ trôi qua, ngọn lửa cuối cùng dập tắt, Oskar và Jasper run run đứng dậy, chân họ tê đi vì ngồi quá lâu, hai người cứng ngắc đi từng bước tiếp cận đống tro tàn.
Arvin và vị hiệp sĩ nhìn lướt qua bọn họ, vị tư tế gật đầu xem như chào hỏi rồi quay trở lại thị trấn.
Vị hiệp sĩ nhìn thấy cái túi nhỏ ở trong lòng bàn tay của Oskar, hắn nhíu mày, lui bước tránh đi chỗ khác.
Oskar thì quỳ gối trên mặt đất, hắn đưa tay thu lượm lớp tro xương còn nóng bỏ vào trong cái túi nhỏ kia.
Bàn tay của hắn lấm lem, ửng đỏ lên vì nhiệt độ nóng, khi lấy được đầy túi, hắn buộc nó lại rồi đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào đống tro tàn và những vật tàn dư còn sót lại kia.
Hai mắt của người thiếu niên hơi đỏ, bên trong hiện ra tia máu vằn vện.
Cho đến khi Jasper vỗ vỗ bả vai hắn, “Trở về thôi.”
“Ừm.” Oskar nói nhỏ đáp lại.
Hai người lính quay người trở về trong trấn, bước đi qua cổng, nhìn thấy những người khác vẫn đang qua lại bận rộn.
Oskar nắm chặt cái túi nhỏ trong tay, bước lê thê trong doanh trại tìm về lều vải của mình.
Trời đã về chiều, đám chim và bầy chó hoang thỏa mãn rời đi, bãi chiến trường đã bị chúng nó dọn dẹp sạch sẽ.