Chương 66: Vật của người chết
Oskar, Maxwell và Jasper.
Ba người đứng ngẩn người ở phía sau cùng của dòng người đang rút vào trong trấn thông qua cánh cổng gỗ.
Maxwell vừa mới biết được đồng đội mình đã hy sinh, người thanh niên càng thêm mỏi mệt, hắn ngồi bệch trên đất.
Ở phía trên cổng, đám binh lính căng mắt quan sát, sợ hãi kẻ địch bỗng dưng quay đầu tập kích.
Tử tước Adam Argall dường như không lo lắng vấn đề này, phân công một số công việc cho đám thuộc hạ sau đó cưỡi ngựa trở về nơi ở của mình mà không nán lại quá lâu.
Oskar lê bước đi, nhìn đám người ở quanh mình, bỗng hắn thấy được một nhóm binh lính đẩy theo xe đẩy, họ đi ngược dòng người, dường như muốn hướng bên ngoài đi.
Hắn dừng bước lại, không tiếp tục đi vào trong trấn.
“Maxwell, Jasper, cùng đi không?” Hắn nhỏ giọng hỏi hai người, đưa tay chỉ về phía đoàn xe kia.
Jasper gật gật đầu, cũng dừng lại đứng bên cạnh Oskar.
Maxwell thì lắc đầu, “Ta không muốn lại nhìn thấy nơi đó, các người đi đi, giúp ta chào tạm biệt Urry.” Giọng nói người thanh niên mang theo vẻ mệt mỏi và chán chường, hắn lẫn vào trong dòng người đi vào trong, cũng không quay đầu lại.
Oskar và Jasper đợi đến đoàn xe đẩy đi tới bên cạnh mình thì quay người cùng nhóm người cùng đi.
Mục tiêu của bọn họ là chiến trường, thu dọn xác c·hết, tìm kiếm người b·ị t·hương và thu thập chiến lợi phẩm.
Nhóm binh lính được giao nhiệm vụ này khoảng chừng năm mươi người, không biết có ai dọc đường cùng đi theo như Oskar và Jasper hay không.
Họ đẩy mười mấy chiếc xe đẩy, xe này làm bằng gỗ, có bốn bánh xe nhỏ, bánh xe lăn lộc cộc trên nền đất gồ ghề, đám người dần dần tiếp cận bãi chiến trường.
Đi được một đoạn, Oskar và Jasper tách ra khỏi nhóm người, bọn hắn tiến nhanh lên phía trước.
Hai người đi đến bên xác c·hết của Urry, thân thể người trung niên nằm sấp xuống, khuôn mặt hắn áp sát vào mặt đất, mũi giáo đâm xuyên khiến thân thể hơi nghiêng lệch sang một bên.
Oskar dùng sức rút ra cây giáo rồi lật lại cái xác, hắn để Urry nằm thẳng trên nền đất.
Jasper đưa tay vào trong áo, mò mẫm một hồi, rồi lại rút trở ra, hắn cắn răng nói, “Có lẽ để ở trong lều, ông ấy sợ làm mất khi chiến đấu.”
Giọng người thanh niên nghẹn trong cổ họng, khó khăn mới lắm nói ra khỏi miệng được.
Oskar đưa tay tháo xuống trên ngón áp út tay trái của Urry một chiếc nhẫn sắt, nó là vật ràng buộc chứng tỏ cho cuộc hôn nhân của ông ấy.
Mặt trong chiếc nhẫn đã bị mài mòn, không còn thấy rõ dòng chữ được khắc ở bên trong chỉ còn lại vài đường nét mơ hồ, kia có lẽ là tên của Urry cùng người vợ đang chờ đợi ông ấy ở nhà.
Oskar nhớ lại những lời Urry từng nói, không giống như mấy tên thanh thiếu niên bọn hắn có mơ ước đầy đầu, Urry tham gia cuộc c·hiến t·ranh này chỉ là mong muốn có thêm một số tiền để gia đình mình trôi qua mùa đông tốt hơn.
Nhưng không ngờ!
Oskar hít sâu một hơi, cố không nghĩ về những chuyện như vậy nữa.
Người có tuổi tác lớn nhất, coi như ông già trong nhóm, thường ngày không lo nghĩ gì nhiều, Urry ngủ được sớm nhất, thân thể tuổi trung niên của ông ấy vẫn khá là khỏe mạnh, không nghĩ tới lại là người đầu tiên c·hết đi.
Urry trấn Berogen, c·hết đi trên chiến trường phía tây bắc trấn Tithega, trải qua hai trận chiến trong c·hiến t·ranh giành quyền kế vị xứ Alklen.
Trùng hợp là lãnh chúa của hắn, Simon Voce, Nam tước trấn Berogen hôm nay cũng t·ử t·rận.
Máu của Berogen chảy ra trên chiến trường ngày hôm nay.
Nhiều vị hiệp sĩ thề thốt dùng cả tính mạng để trả thù cho lãnh chúa của mình.
Nhưng không có ai sẽ trả thù cho Urry, một người dân thường, chớ đừng nói kể cả Oskar và Jasper đều không biết người ném mũi giáo kia là ai, có lẽ hắn ta sẽ c·hết đi trong trận chiến tiếp theo hoặc sống mãi rồi c·hết già ở tuổi 100.
Hơn nữa, Oskar không cho rằng việc trả thù là thực sự cần thiết, thông qua hai trận chiến, hắn hiểu được rằng đây là cái giá của c·hiến t·ranh, ta g·iết ngươi và ngươi g·iết ta, những người có lập trường khác nhau, trung thành với những lãnh chúa khác nhau chém g·iết nhau trên chiến trường này, không có gì là vì cá nhân hay tư thù.
Oskar nhìn về phía sau lưng mình, đội xe đang đến gần, một người trong nhóm dường như nhận ra ý định của hắn, người kia mở miệng nói, “Để anh ta ở đó đi, chúng ta sẽ mang anh ta theo trên đường trở về.”
Oskar gật gật đầu, hắn cùng Jasper đứng dậy, để lại cái xác của Urry trên mặt đất, họ gia nhập trở lại trong đội thu dọn.
Càng đi đến gần chiến trường, mùi vị quen thuộc của máu thịt xộc vào lỗ mũi, làm Oskar nhăn mặt, hắn cố nén sự khó chịu và tiếp tục tiến bước lên, dù gì hắn cũng đã nếm trải nó cả một buổi sáng.
Mặt trời lúc này đang ở ngay trên đỉnh đầu, ánh nắng nóng hừng hực kia làm đống xác c·hết càng bốc mùi dữ dội hơn.
Mặt đất ngổn ngang v·ũ k·hí, quần áo và xác binh lính.
Một đống t·hi t·hể tụ tập chất đống ở chiến tuyến chính giữa, những t·hi t·hể khác thì nằm rải rác tản đều ra hai phía, như những giọt máu bắn tung tóe ra từ một vết rạch trên nền đất mẹ.
Một người thiếu niên trong đội dường như mới nhìn thấy cảnh tượng này lần đầu tiên, có lẽ hắn không trải qua lần thu dọn trước ở cổng trấn Tithega.
Hắn bụm miệng mũi, muốn kiềm chế nhưng không được, n·ôn ó·i khi nhìn thấy thảm trạng trước mắt mình.
Nôn ói rồi ho khan, người thiếu niên như muốn phun hết mọi thứ ở trong bụng mình ra ngoài.
Đây là cảnh tượng kinh khủng nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Những người khác thì đã bắt đầu làm việc.
Phía đối diện cũng đi tới một nhóm lính thu dọn, bọn họ cũng đẩy theo xe đẩy, khoảng chừng 40 người, hai nhóm người gặp nhau ở giữa chiến tuyến
Họ ăn ý không bốc lên bất kỳ t·ranh c·hấp, cũng không chửi rủa hay la mắng, đều im lặng mà làm phần việc của mình.
Trận chiến đã kết thúc.
Oskar và Jasper nâng lên một cái xác, cánh tay của người lính này bị chặt đứt nằm cách đó không xa, cái xác xám trắng vì mất máu.
Hai người bỏ cái xác vào trong xe đẩy rồi tiếp tục khiêng vác những xác c·hết khác.
Một số người khác thu thập lấy v·ũ k·hí như kiếm, giáo, khiên và giáp da, vân vân.
Một số kẻ thì như giấu trong lòng ý nghĩ xấu xa, ánh mắt lấm la lấm lét, vừa thu dọn, vừa mò mẫm t·hi t·hể, bọn hắn muốn tìm kiếm vật có giá trị, giấu riêng cho mình.
Oskar nhíu mày, không để ý tới bọn hắn, tập trung vào công việc.
Oskar bước chân đạp trên nền đất, mặt đất cứng rắn ban đầu lúc này mềm nhũng như bùn, để lại từng dấu giày in sâu xuống dưới mỗi khi bước đi nặng nề của họ đạp qua.
Xác c·hết ở đây là muôn hình vạn trạng, có bị té c·hết, có xô đẩy giẫm đạp c·hết, hoặc là v·ết t·hương chí mạng do kiếm giáo, hoặc là mũi tên bắn xuyên thân thể, cũng có thể mất máu nằm rên rỉ hồi lâu mới c·hết đi.
Những cái xác xanh xao và mát lạnh, vì máu trong thân thể đã chảy sạch.
Dòng máu tràn lan trên nền đất, thấm sâu vào lòng đất, trở thành chất dinh dưỡng cho cây cỏ trên vùng đất này.
Cơ bắp mềm nhũn và thiếu độ đàn hồi, tay chân của xác c·hết khi nắm lên buông thõng không tự nhiên, những vị trí như má, mắt hay môi hóp lại vì thiếu máu.
Để lại vẻ ngoài đáng sợ cho những người lính vừa chiến đấu anh dũng này, khiến bọn hắn mang vẻ ngoài hốc hác và xương xẩu sau khi c·hết đi.
Từng cái xác được chất lên xe đẩy, gần như là không có người sống sót.
Thỉnh thoảng phát hiện được một người còn yếu ớt thở, bọn họ cũng quăng lên chung cùng đám xác c·hết, vì v·ết t·hương trên thân người kia là không thể chữa trị.
Anh ta chỉ có thể nằm chờ c·hết, không ai trong nhóm đủ dũng cảm kết liễu sinh mạng đồng đội của mình và chấm dứt sự đau đớn kéo dài của anh ta.
Hai bên im lặng làm việc, cũng không quá phân chia rõ ràng xác nào thuộc về bên nào, chỉ thu dọn từ giữa chiến tuyến đi ngược về phía q·uân đ·ội của mình.
Về phần chiến lợi phẩm cũng như vậy.
Nói đúng hơn, đây không phải chiến lợi phẩm, vì đâu có phe nào giành chiến thắng trong trận chiến vừa rồi, đa số những vật họ thu nhặt lại đều là đồ vật của đồng đội đ·ã c·hết đi.
Nên gọi chúng là vật của n·gười c·hết.