Chương 65: Máu của Berogen
“Phát hiệu lệnh rút lui đi.” Adam Argall do dự một lát rồi nói.
Sau một hồi quan sát, hắn cảm thấy tình hình sẽ trở nên bất lợi nếu cứ để trận chiến tiếp tục diễn ra như thế này.
Tiếng trống từ phía sau vang lên, báo hiệu cho những người đang chiến đấu đây là thời điểm rút lui.
Phía đối diện cũng vang lên hiệu lệnh từ trống, không biết có ý nghĩa gì.
Một số kỵ binh Brindo đang xông vào trong đám bộ binh, chúng mong muốn chém g·iết bọn hắn.
“Trở về, Oskar.” Jasper kéo lại đồng đội, người thiếu niên còn muốn xông lên tiếp tục trận tắm máu của mình.
Cả người hắn ướt đẫm máu tươi của kẻ địch.
Urry kéo lấy thân hình tuổi trung niên chạy chậm trong đám người, Maxwell thì nhanh nhất, hắn đã ở sâu bên trong đám đông đang rút lui.
Oskar thở ra một hơi, không vùng vẫy mà để mặc cho Jasper lôi kéo mình trở lại trong đội ngũ, bọn hắn đều quay đầu rời đi.
Một khoảng trống từ giữa hai đội quân xuất hiện, họ để lại sau lưng một vệt màu đỏ đen kéo dài hàng trăm mét trên đồng hoang.
Mấy tên kỵ binh kia cũng dừng bước, không muốn mạo hiểm tiến lên.
Đám bộ binh Alklen cũng rút lui.
Hai bên dường như thống nhất với nhau về chuyện này, trận chiến này đã kéo dài hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đến hồi phải chấm dứt, bộ binh và cung thủ của cả hai phía lui nhanh về phía sau.
Chạy bên cạnh bọn họ là vài vị hiệp sĩ kéo lấy thân thể trong bộ giáp nặng nề, họ trông khá chật vật sau trận chiến.
Đi cùng với đám bộ binh ở phía cuối cùng.
Bỗng trong không trung truyền tới tiếng gió.
Khi một tiếng ‘phập’ nặng nề vang lên bên tai, Oskar mới kịp phản ứng quay qua nhìn.
Hắn thấy trên thân thể của Urry đã cắm vào một mũi giáo, người đàn ông trung niên bị mũi giáo kéo ngã trên đất, khuôn mặt ông ta lấm lem bụi đất.
Đầu của Oskar bỗng nhói một cái, hắn cắn răng nhìn về phía sau lưng, một tên kỵ binh thành Batgot quay lại đầu ngựa, trở lại trong đám kỵ binh đang giao chiến ở phía sau.
Chắc hẳn tên kia chỉ là tiện tay ném một cây giáo vào đám lính đang rút lui, trong lòng cảm thấy không phải là chuyện gì quá quan trọng.
Những đối với Oskar và đồng đội tới nói, nó lại là một người đồng đội thân thiết đã hy sinh.
Điều này là thứ mà bọn hắn chưa từng trải qua, dù rằng trong đội có n·gười c·hết đi, nhưng Urry là người chung nhóm cùng ăn cùng ngủ với họ trong nhiều tháng, đương nhiên sẽ khác xa với những người khác.
Không ngờ người đàn ông trung niên chỉ chịu vài v·ết t·hương nhẹ trong trận chiến này, lại mất đi sinh mạng của mình vào giây phút cuối cùng.
Urry như người bị té xuống sông, cố gắng vùng vẫy bơi lội chống cự lại dòng nước.
Cuối cùng lại c·hết mất đã đến gần sát bờ, khi chỉ còn vài mét nữa là chiến thắng trong cuộc chiến sinh tử và giữ lại được mạng sống.
“Đi!” Jasper hét lên, kéo lấy Oskar tiếp tục chạy, hai người ngoái đầu nhìn xác c·hết của Urry một chút.
Người đồng đội của họ không còn nhúc nhích, im lìm nằm trên mặt đất.
Mũi giáo đâm xuyên qua người, với bất kỳ ai thì v·ết t·hương kia cũng cực kỳ nặng, khó mà sống sót qua khỏi được, người đàn ông trấn Berogen mãi mãi ở lại chiến trường này.
Oskar cắn chặt răng.
Dòng máu đang chảy xuôi trong thân thể vừa mới có chút nguội đi cũng như sôi trở lại, hắn cúi đầu tiếp tục theo đuôi bộ binh trở về.
Một số kỵ binh cũng đang quay trở lại, một số khác lại bị lôi kéo bởi kỵ binh thành Batgot.
Tử tước Adam dẫn theo một đội kỵ binh xuất phát, hắn muốn giải vây cho người của mình.
Sự xuất hiện của Adam và thuộc hạ để kỵ binh nhà Brindo cuối cùng chùn bước.
Bọn hắn không tiếp tục dây dưa mà lui lại, tập hợp lại với nhau.
Phía xa xa, kỵ binh Alklen cũng rục rịch muốn động, Josiah đang quan sát tình huống bên này, đội quân kia có thể xuất phát thẳng tới nơi này bất kỳ lúc nào.
Từng cặp từng cặp kỵ binh đang chiến đấu tách ra, riêng phần mình lui lại phía sau.
Khi Tử tước Adam chạy tới nơi, hai bên đã tách ra thành hai phía rõ ràng, chỉ còn có trên đất có hai người đang vật lộn.
Adam nhận ra một người trong đó, hắn là một trong những Nam tước của mình, Simon Voce, người đã dẫn đầu đợt t·ấn c·ông.
Phía đối diện, một người cưỡi ngựa đi tới trước nhất, nhìn về phía Adam, hắn đứng tách khỏi đám người.
Giống như Adam, hắn cũng nhìn về phía hai người đang vật lộn trên mặt đất.
“Đủ rồi!” Adam quát lớn.
Cùng lúc tiếng quát vang lên, trận đấu cũng dừng lại.
Người ở dưới bất động, bàn tay mang găng sắt đang nắm chặt lấy đối thủ buông ra, mất hết sức lực đập ‘ầm’ trên đất.
Một cây dao găm đâm vào cổ họng, kết thúc tính mạng của Simon.
Nam tước Simon Voce, lãnh chúa trấn Berogen thua cuộc trong trận đấu tay đôi.
“Lãnh chúa!” “Ngài Voce!” “Thằng khốn!”
Một vài hiệp sĩ tùy tùng của Simon giận dữ, bọn hắn muốn phóng ra khỏi hàng ngũ mà trả thù cho lãnh chúa của mình, nhưng Adam đưa tay ra cản lại.
Hắn cảm thấy cuộc chiến ngày hôm nay không cần thiết lại tiếp tục nữa.
Nếu lúc này hai đám kỵ binh lại lao vào đánh nhau, tiếp theo sẽ chỉ diễn biến thành hỗn loạn, đó không phải là điều mà bất cứ bên nào mong muốn.
Adam chỉ im lặng, nhìn chằm chằm người đang ngồi trên đất.
Đối thủ của Simon thở ra một hơi, buông tay khỏi thanh dao găm, máu tươi của vị Nam tước nhuộm kín găng sắt đeo trên tay hắn.
Hắn đứng người thẳng lên, “Một kẻ khó chơi, hắn đã chiến đấu rất tốt.”
Tên kia nói với giọng bình tĩnh, không hề có ý khinh thường hay chế giễu.
Hắn bôi quẹt máu trên tay lên sợi dây chuyền đeo trước ngực mình.
Adam nhìn vào mặt dây chuyền kia, một cái nanh sói khá to bây giờ đã bị nhuộm lên máu tươi, để người hiệp sĩ mang nó nhìn xem có chút hoang dã.
“Răng Sói!”
“Răng Sói!” Những người kỵ binh thành Batgot la lên.
Trong mũ giáp của người dẫn đầu cũng có tiếng cười nhỏ vang lên, lãnh chúa Brindo rất hài lòng về biểu hiện của con trai mình.
Adam đưa mắt nhìn ra hiệu cho Angus.
Sau khi trận đấu ban đầu kết thúc, vị hiệp sĩ đã mặc lại bộ giáp sắt, hắn giắt thanh chùi gai ở bên hông.
Không cần Adam mở lời, Angus lập tức hiểu ý của lãnh chúa, hắn xuống khỏi ngựa, bước ra khỏi đám người đi từ từ tới.
Những người kỵ binh thành Brindo không biết rằng người đang đi lên kia tại trước trận chiến đã g·iết c·hết ba hiệp sĩ Alklen trong trận đấu tay đôi.
Cái chùy gai kia đã đập nát ba cái đầu lâu của người xứ Alklen, đồng thời cũng đập tan một phần niềm tin của bọn họ, để người Alklen im lặng tĩnh mịch, mang đến cho bọn hắn sự hoảng sợ khi mà trận chiến còn chưa diễn ra.
Angus bình tĩnh từng bước từng bước đi tới, hai tay thả lỏng vung vẫy hai bên, hắn không rút ra kiếm hay chùy, bước chân cũng không ngập ngừng mà vững vàng đạp tới, đi tới đứng đối diện Răng Sói.
Dưới chân hắn là cái xác của Simon, hắn và Răng Sói cách nhau không tới một cánh tay.
Angus đưa mắt nhìn chằm chằm người đối diện, không nói chuyện.
Không chỉ đối mặt với Răng Sói, Angus một mình đối mặt với hàng trăm kỵ binh ngồi trên ngựa.
Những người kia trong tay nắm v·ũ k·hí sẵn sàng xông tới bất cứ lúc nào.
Người dẫn đầu của q·uân đ·ội Batgot cũng đưa mắt quay đầu liếc nhìn vị hiệp sĩ thành Arcop một chút.
Răng Sói Wilfred gật nhẹ đầu rồi lui bước lại, nhường ra chỗ trống.
Angus vòng qua, quay lưng về phía Răng Sói, hắn cúi người rút ra thanh dao găm kia, dao găm dính đầy máu tươi, theo động tác của Angus rút ra, máu bắn tung tóe ra trên đất.
Vị hiệp sĩ ném thanh dao găm dưới chân Wilfred, cúi thấp người hơn, vác lấy xác của Simon Voce rồi đi trở về.
Angus đặt xác Simon ở trên ngựa của mình rồi leo lên, hắn cưỡi ngựa đứng tại sau lưng lãnh chúa của mình.
“Trở về thôi.” Adam nhìn Răng Sói, trong lòng hắn ghi nhớ cái tên kia, hắn ra lệnh để đám kỵ binh Weskast rút lui.
Những hiệp sĩ từ trấn Berogen cắn răng, siết chặt nắm đấm, họ không dám không tuân theo mệnh lệnh, chỉ có thể khắc sâu mối thù kia ở trong lòng.
Kỵ binh nhà Brindo cũng chạy về phía sau, người dẫn dầu mang theo Răng Sói cùng một nhóm cận vệ cưỡi ngựa thẳng tới nơi Josiah đang đứng.
Vị Tử tước ngồi trên ngựa quan sát.
Trong khoảng thời gian này, bộ binh Alklen đã rút đi xa xa
Nhìn thấy những người kia chạy tới, hắn xuống ngựa nghênh đón.
Người dẫn đầu dừng ngựa, cởi ra mũ giáp, đi nhanh đến gần Josiah, giang hai tay ra.
“Anh họ, ta không đến chậm chứ?” Người kia cười hỏi.
“Không, Fred, vừa đúng lúc, nếu ngươi không xuất hiện, có lẽ ta sẽ thua thêm một trận nữa. Cảm ơn vì đã đáp lại lời cầu viện của ta.” Josiah cùng Fred ôm một cái, sau khi buông ra em họ của mình, hắn quay sang Răng Sói, “Wilfred, cháu cũng tới sao?”
Răng Sói Wilfred cúi đầu chào, “Vâng, bác Josiah.”
“Nó vừa nghe có c·hiến t·ranh liền xin theo tới, thằng nhóc này cần rèn luyện nhiều hơn nữa.” Fred cười nói.
Tuy hắn nói vậy nhưng giọng nói kia lại mang đầy tự hào.
“Đi thôi, vào trong.”
Josiah khoác lấy vai Fred, hai người vừa đi bộ vừa trò chuyện với nhau.
Phía bên kia chiến trường, bộ binh đang đứng ngoài bức tường thị trấn, từng nhóm từng nhóm rút vào trong trấn.
Oskar đứng ở phía ngoài nhất, nhìn xem đội kỵ binh rút về, hắn thấy được bóng dáng Lance ở trong đám người, trái tim lộn xộn trong ngực mới để xuống, hắn cũng không muốn trong vòng một ngày vừa mất đi một người đồng đội, lại mất đi cả bạn thân nhất của mình.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!