Chương 62: Trả thù
“Keng keng keng.”
Tiếng chiêng vang lên, các đội bộ binh phía sau lưng Oskar dồn lên, chen vào giữa bọn họ, dần thay thế vị trí của họ trong chiến tuyến.
“Oskar, lui lại.” Jasper hét lớn, kéo lấy bả vai Oskar.
Cả đội lui lại phía sau, họ xuyên qua hàng ngũ phe mình, đến phía sau lưng đám người đang chiến đấu.
Họ cần nghỉ ngơi hồi phục lại một chút sau hơn mười phút chiến đấu mệt nhọc.
Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng gần như rút sạch thể lực của bọn họ.
Oskar thở hồng hộc, thả xuống khiên cùng thanh kiếm, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Urry ngồi bệch trên mặt đất, lấy ra túi nước uống một ngụm rồi đưa cho Oskar.
“Cảm ơn.” Oskar nhận lấy, uống một ngụm lớn, dòng nước mát tràn ra khóe miệng chảy xuống, tiếp đó hắn lại đổ nước lên trên đầu của mình, để cái đầu nóng nguội xuống một chút.
Mỗi lần đâm đầu vào trong chiến đấu, máu của hắn không hiểu như nóng sôi lên, thúc giục bản thân điên cuồng chém g·iết.
Trận chiến lần trước cũng như vậy, mãi đến khi b·ị t·hương nặng hắn mới dừng lại được.
“Chiến trường thật khốc liệt.” Một người trong đội lên tiếng, khuôn mặt anh ta có một vết cắt, không quá sâu, nhưng máu tươi chảy đầm đìa cả mặt trong cực kỳ đáng sợ.
Vết thương lần trước của Urry đã khỏi hẳn, trong đợt t·ấn c·ông lần này hắn ta chưa chịu v·ết t·hương gì.
Jasper cùng Maxwell thì chịu vài vết cắt nhỏ, không quá nghiêm trọng, hai người đang dựa lưng nhau nghỉ ngơi.
Đám lính thay phiên nghỉ ngơi, với cường độ của trận chiến, không ai có thể liên tục chiến đấu nhiều giờ, nếu không kết cục duy nhất của họ là kiệt sức và c·hết đi.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi mang đến cho họ chút xíu nhẹ nhõm khó kiếm được, đa số binh lính yên lặng riêng phần mình hồi phục lại sức lực.
Đội trưởng Gilbert vừa uống nước vừa đưa mắt nhìm chằm chằm phía trước, hắn cần mọi thời khắc chú ý tới sự thay đổi của chiến trường và sẵn sàng cho mọi chuyển biến bất ngờ có thể xảy ra.
Để đảm bảo rằng chỉ cần chiến tuyến bị đục thủng và quân địch xông vào, hay có một lời kêu gọi tiếp viện liền có thể kịp thời chỉ huy đám đội viên của mình xuất phát.
Những người khác cũng cảnh giác nhìn về phía nguồn âm thanh ồn ào, cái hố hỗn loạn mà bọn họ vừa thoát ra.
“Mười sáu, mười bảy…”
Gilbert đếm lại số đội viên của mình, nhăn mặt khi thấy thiếu mất ba người, không biết lạc mất và vẫn còn ở trên chiến trường hay đ·ã c·hết đi rồi.
Hắn nhìn về phía người thiếu niên kia, tên nhóc đang thở hồng hộc lấy lại sức, nhìn không ra vẻ điên cuồng vừa nãy.
Phía bên cánh trái, hai đội kỵ binh vẫn đang chiến đấu với nhau, họ phân bố lẻ tẻ trên đất trống, không có phía nào chiếm lợi thế về số lượng.
“C·hết đi!”
Guy dùng chùy đập ngã một tên kỵ binh, tên kia bị hắn đập trúng ngực, thân thể rời khỏi yên ngựa, té xuống đất, chưa c·hết đi mà vẫn nhúc nhích, nằm rên rỉ ở đó.
Guy không mạo hiểm xuống khỏi ngựa của mình, mà chạy tới gần đó rút ra một mũi giáo cắm trên đất.
Sa đó hắn cưỡi ngựa quay trở lại và nhắm chuẩn, đâm vào khe hở giữa mũ giáp và áo giáp, đâm xuống vài lần, cuối cùng mũi giáo đâm xuyên qua lớp giáp lưới và vải lót, để tên kỵ binh kia mất đi hơi thở, c·hết hẳn.
Một người cưỡi ngựa vượt ngang mặt hắn, Guy nhìn theo bóng dáng rồi nhận ra thiếu niên Eben.
Hắn lại nhìn về phương hướng người thiếu niên đang phi nước đại tới, chỗ kia là nơi hai vị Tử tước đang chiến đấu.
“Eben, đừng, mau quay trở lại!” Hắn hét lớn.
Guy muốn ngăn cản Eben, tên nhóc kia đang làm một chuyện rất nguy hiểm khi tự ý xen vào giữa trận đấu kia.
Nhưng tiếng hét của Guy bay theo làn gió, Eben không đáp lại cũng chẳng giảm tốc độ.
Người thiếu niên không quay đầu, thân hình hơi mập không quá vừa vặn với bộ giáp sắt.
Trước ngực hắn có huy hiệu một cánh chim, bộ giáp hơi chật ních để hắn cảm thấy khó chịu và nóng nảy, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt quần áo.
Hắn cầm trong tay một thanh kiếm, phóng tới kẻ thù ở trước mặt mình.
Trong nhiều ngày trước, sau trận chiến ở trấn Tithega, người ta đồn rằng chính Tử tước Bertram đã chặt xuống đầu lâu của cha hắn, Nam tước Harris Thrall trong một trận chiến.
Eben đã muốn báo thù cho cha mình từ hai tháng trước, hận thù ấp ủ trong lòng hắn nhiều ngày nhiều đêm.
Hiện tại khi vừa nhìn thấy kẻ thù, lửa hận thù lại đốt bừng lên trong tim, hắn không nghe lọt tai lời nói của bất kỳ người nào.
Con ngựa màu đen mang theo người thiếu niên vừa qua tuổi mười sáu phóng nhanh tới phía trước, nhiều người khác của cả hai phe cũng nhận ra ý định của cậu ta.
Tử tước Bertram dùng sức đẩy ra lưỡi kiếm của Josiah, hai người hơi tách ra, hai con ngựa bước nhỏ để khoảng cách hai người rời ra xa nhau.
Bertram cũng chú ý tới một người dường như muốn xen vào cuộc đấu của hai người bọn họ, hắn đưa mắt nhìn về phía bên kia.
Eben một tay nắm chặt chuôi kiếm, tay kia cầm cương điều khiển con ngựa, trong lòng ngoài lửa giận còn có sợ hãi và rạo rực.
Nỗi sợ của người lần đầu tiên bước lên chiến trường, nỗi sợ hãi về gánh nặng đặt trên đôi vai của mình khi cha đột ngột c·hết đi.
“Aaaa!!” Người thiếu niên hét to khi con ngựa càng ngày càng đến gần mục tiêu.
Hắn muốn cưỡi ngựa lướt ngang qua và dùng trọng lượng của lưỡi kiếm, tốc độ của ngựa chiến, chém kẻ thù g·iết cha mình ra làm đôi, như trong những câu chuyện về người anh hùng mà mình thường được nghe qua lời bài hát bởi những người ngâm thơ rong.
Thanh kiếm được hắn giơ lên ngang người, con ngựa đen thở nặng nề, vó ngựa giẫm đạp mặt đất.
Trong cái mũ giáp, người thiếu niên nở nụ cười, hắn nghĩ về bài ca mà người ta sẽ hát về mình.
“Ầm! Rắc!”
Hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Tiếng sắt v·a c·hạm với sắt, tiếng thanh gỗ bẻ gãy, chẳng biết từ lúc nào, một kỵ binh mang theo cờ hiệu của Narris lao thẳng tới Eben từ bên hông.
Cây thương dài đâm vào sườn của người thiếu niên, mũi thương đục xuyên lớp giáp, sau đó thân cây thương gãy làm đôi, gỗ vụn bắn tung tóe.
Thân thể Eben như một con búp bê vải bọc sắt, hắn rơi khỏi yên ngựa, trên bụng còn dính nửa cây thương, lăn lộn trên mặt đất.
Eben Harris đ·ã c·hết.
Người thiếu niên có lẽ đến c·hết cũng không hiểu được tại sao mình lại c·hết, hắn mang theo hận thù cùng ước mơ của mình vĩnh viễn rời đi.
Người kỵ binh kia kết liễu đi sinh mạng của vị Nam tước trẻ tuổi, cũng không biết được thân phận của người mình vừa g·iết, chỉ cho là một tên cận vệ ham muốn chiến công và liều lĩnh xông lên.
Người kỵ binh chỉ là thực hiện bổn phận của mình, hắn ngăn cản bất cứ ai muốn xen vào trận chiến của lãnh chúa.
Hắn không ăn mừng hay reo hò, như vừa g·iết mổ một con heo, hắn ta kéo lại dây cương, lại vòng quanh tìm kiếm đối thủ khác, cặp mắt vẫn chú ý trận chiến tay đôi ở giữa bãi chiến trường.
“Khốn kiếp!” Tiếng gầm thét của Guy truyền qua lớp sắt, giọng ồ ồ mang theo nỗi bi thương.
Hắn cùng Harris và Leopold ba người xuôi nam, mong muốn đoạt lấy rồi chia cắt trấn Torsen, nhưng không nghĩ tới cả ba người đều có kết cục thảm thương.
Đầu tiên là doanh trại của Harris bị tập kích, bộ binh trấn Bennet c·hết hầu như không còn.
Hắn cùng Leopold mang theo q·uân đ·ội chạy trốn về trấn Tithega.
Sau đó thì Tithega bị công chiếm, hắn mất đi đội quân của mình, chỉ sót lại gần 100 tên tùy tùng gồm hiệp sĩ và kỵ binh.
Harris và Leopold thê thảm hơn, hai người họ mất đi cả mạng sống, gia tộc Timber mất đi lãnh địa, cả nhà hoặc là bị g·iết hoặc là b·ị b·ắt giam.
Bây giờ lại thêm con trai độc nhất của Harris c·hết đi, Guy vừa tức giận vừa run sợ vừa đồng cảm, hắn tự hỏi không biết kết cục của bản thân mình sẽ như thế nào.
Hắn bỗng sợ hãi trận chiến này, cưỡi ngựa lui lại phía sau, kêu tới vài tên cận vệ của mình, cùng bọn họ lui về phía sau cùng rời xa nơi giao tranh.
“Thằng ngu ngốc.” Eric Gregsters rút ra lưỡi kiếm dính đầy máu tươi, xô ngã đối thủ đ·ã c·hết xuống đất.
Con ngựa chiến của hắn đ·ã c·hết trong khi chiến đấu, vị hiệp sĩ đã chiến đấu trên mặt đất được một lúc lâu.
Một người cưỡi ngựa chạy tới, dắt theo một con ngựa khác, “Lại thêm một gia tộc mất sạch trực hệ người thừa kế.” Người kia nói, đưa con ngựa cho Eric.
“Thằng ngu đó vừa tự tay đưa tặng tính mạng mình, tai hắn nghe không lọt lời nói của ta.” Eric hơi tức giận khi phe mình lại mất đi một vị Nam tước, dù rằng thằng nhóc kia vừa đảm nhận chức vị này mới hai tháng.
Tính tới nay, bọn hắn đã mất đi lực lượng của ba gia tộc, Thrall, Timber và Pickborne.
Trong đầu Dê Rừng có nhiều suy nghĩ lóe qua, hắn không biết lựa chọn của bác mình có chính xác hay không.
Có lẽ lần này Reubeu, Nam tước nhỏ tuổi nhất mới là người có lựa chọn chính xác.
“Frank, đi thôi.” Eric dứt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu, hắn biết giờ không phải lúc để đổi phe.
Dù có đổi phe hay không cũng không phải do hắn tới quyết định.
Dê Rừng kêu lên bạn của mình rồi tiếp tục gia nhập vào trận chiến.