Chương 63: Cánh phải
“Thằng nhóc đó, nó là ai?” Bertram lấy lại một hơi, hỏi Josiah, hắn nghe được giọng điệu có chút non nớt do tên kia phát ra.
Josiah cũng không vội tiếp tục trận đấu, hắn cưỡi ngựa đứng ở phía đối diện, cách xa Bertram vài mét, liếc nhìn xác c·hết cách chỗ mình đứng cũng không quá xa, “Con trai của Harris Thrall, Eben Thrall.”
Bertram gật đầu một cái, “Ừm.” rồi không nói thêm gì nữa.
Hắn không quá quan tâm bị một tên Nam tước, một tên nhóc con đến trả thù, hơn nữa hiện tại thằng nhóc kia đ·ã c·hết mất rồi.
“Tiếp tục thôi.” Josiah nói, mũi kiếm đen chỉ thẳng tới, cưỡi ngựa nhào về phía Bertram.
Kỵ binh cánh trái vẫn tiếp tục trận chiến, mục đích ban đầu của Josiah là đánh bại đám hiệp sĩ Weskast và bao vây bộ binh Weskast từ phía sau.
Nhưng nhánh quân do hắn dẫn đầu bị ngăn cản lại và đối thủ trước mặt cũng khiến cho hắn không thể phân tâm.
Phía bên kia chiến trường, tiếng chiêng báo lại vang lên, “Đi thôi.” Gilbert nói, vẫy tay thúc giục đám lính thuộc hạ của mình.
Sau một lát nghỉ ngơi, bọn họ phải trở lại trên chiến trường một lần nữa.
Urry chống lấy cây giáo đứng dậy, Jasper buộc túi nước vào lại bên hông, Maxwell chùi đi vụn bánh mì ở khóe miệng, hắn vừa cố nhét chút thức ăn khô cứng làm đầy bụng.
Bọn họ đi tới phía trước, những người cung thủ xung quanh thỉnh thoảng bắn tên.
Họ nhắm về hàng phía sau của kẻ địch để tránh bắn nhầm đồng đội.
Tiếng dây cung bị kéo căng rồi thả ra vang lên trong không khí.
Oskar cầm trên tay kiếm và khiên, bọn họ xuyên qua từng lớp từng lớp bộ binh, càng ngày càng đi tới gần phía trước.
Oskar vỗ vai một thanh niên, “Nghỉ ngơi đi, để đó cho bọn ta.”
Tên kia dường như giật mình quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, Oskar giữ chặt vai hắn, “Bình tĩnh nào.”
Người thanh niên kia lúc này mới nhận ra là họ cùng một phe, thở ra một hơi dài, gật đầu rồi lui lại.
Oskar tiến lên phía trước.
Đúng lúc nà trước mặt hắn có một tên lính Alklen muốn chen vào chỗ trống vừa xuất hiện, hắn cầm kiếm và khiên lao nhanh tới.
Oskar tiến tới rồi giơ tấm khiên chắn ở trước người, tên kia đâm sầm vào trên mặt khiên gỗ, bật ngửa té trên đất.
Một mũi giáo từ khía cạnh đâm tới, kết liễu sinh mạng của hắn.
Oskar lại trở về vị trí quen thuộc của mình, hắn đứng trước tiên trong lớp tường khiên, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Hai bên không dính chặt quá sát mà cũng có một chút khoảng cách, thỉnh thoảng họ ra tay khi phát hiện sơ hở, mong muốn làm b·ị t·hương kẻ đối diện.
Đôi khi một đợt t·ấn c·ông bất ngờ được phát động, một số lớn binh lính nhào về kẻ địch của mình, muốn đục ra một lỗ hổng.
Hai bên vừa chống chọi vừa t·ấn c·ông nhau.
Oskar vung kiếm chém trúng vai một tên lính Alklen, người lính ngã xuống.
Tên kia không c·hết ngay nhưng đã b·ị t·hương nặng, hắn ôm lấy v·ết t·hương nằm úp sấp trên mặt đất, vài người khác đứng xung quanh nhìn thấy vội vàng kéo lấy hai tay của hắn, muốn lôi hắn về phía sau.
Tên kia la hét lên vì đau đớn, v·ết t·hương của hắn dính đầy bùn đất dơ bẩn, hắn lăn lộn khi được đồng đội lôi ra sau, bóng dáng nhanh chóng mất hút trong đám người.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, không bên nào chiếm được lợi thế, dù là trên chiến trường của bộ binh hay kỵ binh.
Bộ binh cánh trái của Weskast, nơi bị kỵ binh t·ấn c·ông được giữ vững nhờ sự hỗ trợ của một đám cận vệ và các hiệp sĩ.
Bọn họ xuống ngựa, chiến đấu trên đôi chân của mình và lấp đầy khoảng trống.
Nơi đó tung bay một lá cờ hiệu khá giống với cờ của gia tộc Thrall xứ Alklen.
Phía trên cũng thêu lên một cánh chim, nhưng nó có chút khác biệt với nhà Thrall, phần đầu của cánh chim mọc ra một bàn tay, bàn tay kia nắm chặt một thanh kiếm.
Cánh chim và thanh kiếm màu trắng trên nền cờ đen, giống với cờ hiệu của Tử tước Bertram Houghton.
Kia là cờ hiệu của gia tộc Pardey xứ Weskast, nhóm hiệp sĩ kia do chính lãnh chúa của bọn họ Nam tước Amos Pardey dẫn đầu, người đã thề trung thành với gia tộc Houghton thành Narris.
Trận chiến đến lúc này đã kéo dài hơn hai giờ, bộ binh đã luân phiên nghỉ ngơi rồi trở lại chiến đấu nhiều lần.
Kỵ binh ở cánh trái của cả hai phe vừa kết thúc giao chiến, họ rút về mà không phân ra được thắng bại.
Adam ngồi trên lưng ngựa, nhìn xem diễn biến của trận chiến, lúc này phất tay ra lệnh, “Để kỵ binh cánh phải t·ấn c·ông đi.”
“Vâng thưa ngài.” Thuộc hạ nhanh chóng đáp lại rồi phóng ngựa đi truyền lệnh.
Khoảng 300 kỵ binh ở cánh phải đang ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, bọn họ chưa gia nhập trận chiến và chỉ đứng tại chỗ chờ đợi kể từ khi trận chiến này bắt đầu.
Lance kiểm tra lại nút buộc yên ngựa, hắn cầm theo giáo gỗ, người mặc giáp da, trên đầu đội một cái mũ giáp sắt, cái mũ không bịt kín toàn bộ đầu như mũ giáp của hiệp sĩ mà để lộ ra khuôn mặt.
Hắn cầm trong tay tấm khiên gỗ, thanh kiếm thì đặt sẵn ở bên trái của yên ngựa.
Một người cầm cờ hiệu chạy ngang qua trước mặt.
Người thiếu niên nghe được hiệu lệnh, hắn nhanh chóng leo lên trên ngựa của mình, ngồi vững vàng chờ đợi người chỉ huy.
Phía trước hắn ta là một nhóm lớn các hiệp sĩ và các kỵ binh mặc giáp sắt bọc kín toàn thân.
Phía sau họ, nơi Lance đang đứng là một lớp kỵ binh mặc giáp da hoặc giáp lưới, tạo thành từ các cận vệ và kỵ binh hạng nhẹ.
Họ sẽ tạo thành đợt xung kích thứ hai.
Nam tước Simon Voce đứng ở hàng đầu tiên, hắn quay đầu nhìn xem đội ngũ của mình.
Thấy họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vị Nam tước thúc ngựa tiến lên, từ từ tăng tốc độ.
Vị trí của họ cách chiến tuyến hơn 200 mét.
Khi vượt qua đội cung thủ, đội kỵ binh bắt đầu chạy nhanh hơn.
Mục tiêu của họ chính là cánh trái của q·uân đ·ội Alklen, mục đích cũng giống như những đội kỵ binh khác, là xuyên qua lớp phòng thủ để tạo thành thế bao vây từ phía sau.
Hay ít nhất là tạo ra một lỗ hổng nhằm tăng ưu thế cho bộ binh của phe mình ở cánh phải phá vỡ hàng ngũ kẻ thù.
Kỵ binh cánh phải tiến lên theo lá cờ hiệu màu xanh thêu bàn tay vàng của trấn Berogen.
Họ gào thét tiến lên, tiếng vó ngựa vang động, ầm ầm phát ra từ phía sau lưng bộ binh xứ Weskast.
Oskar nhíu mày, nhìn làn bụi bốc lên từ phía sau lưng mình.
Một đội kỵ binh, nhưng lần này ưu thế thuộc về phe mình.
Phía đối diện của hắn, những người chỉ huy của bộ binh Alklen cũng phát hiện điều đó, chúng la hét lên.
“Cánh trái, khiên, khiên, mau tạo rào chắn ở cánh trái.” Bọn hắn hét lên trong tuyệt vọng.
Tất cả bọn họ bị bất ngờ bởi đội kỵ binh vừa bất ngờ xuất hiện.
Ở phía sau, đám lính mỏi mệt vừa rút về từ chiến tuyến bị kêu lên, bọn hắn còn chưa kịp ngồi xuống đã phải quay trở lại chiến trường, nhiều người cầm khiên tụ tập lại ở cánh trái, muốn ngăn lại đám kỵ binh đang ầm ầm chạy tới kia.
Cơ thể tràn đầy mệt mỏi và yếu đuối, bộ binh Alklen cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình, phía sau hàng ngũ của họ, một đội lính đốc chiến cầm kiếm sẵn sàng chém g·iết những kẻ nào muốn quay lưng tháo chạy.
Oskar vung kiếm chém.
“Giết!” Hắn la lên, tinh thần của bộ binh Weskast được cổ vũ bởi kỵ binh phe mình.
Bọn họ đẩy khiên, đâm giáo, xô đẩy kẻ địch trước mặt, muốn dồn sức t·ấn c·ông khi kẻ địch đang bàng hoàng, mỏi mệt và bị phân tâm bởi kỵ binh.
Lưỡi kiếm của hắn vung qua không khí, mang theo một dải máu tươi, ngực bụng một tên lính đang đứng ngẩn người bị Oskar mổ ra, ruột của hắn chảy đầy trên đất.
Tên kia đau đớn ngất đi, trước khi bị mất máu mà c·hết.
Urry đâm thẳng mũi giáo của mình, nó xuyên vào vai kẻ đứng đối diện, người trung niên gồng lên cánh tay, một chút cơ bắp nổi lên, ông ta đẩy ngã tên kia.
Sau khi chiến thẳng kẻ địch, Urry dừng lại, thở hổn hển một hơi.
Josiah cùng kỵ binh xứ Alklen đang nghỉ ngơi sau trận chiến vừa rồi, vị trí của họ là ở phía sau cánh phải của bộ binh.
Josiah nhìn thấy bụi mù bay lên ở cánh trái, vị Tử tước nhíu mày.
Đó không thể nào là nhánh quân của Bertram, tên kia cũng vừa rút về, không thể nào di chuyển sang cánh bên kia nhanh như vậy được.
Là một nhánh kỵ binh khác!
Những người khác cũng bất ngờ, bọn họ dường như không nhận ra Adam còn giữ lại một đội kỵ binh khác.
Vốn tưởng rằng số lượng kỵ binh Weskast chỉ có hơn 500 người.
Đó là số lượng kỵ binh đã dồn ép bộ binh trốn chạy vào Tithega ở phía nam sông Venset, theo lời kể của Nam tước Guy Pickborne.
Không ai trải qua trận tập kích ở phía nam trấn Torsen mà có thể trốn về để kể lại những gì mình đã chứng kiến, không tính tới chuyện nó diễn ra quá nhanh để có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một số người hiểu rõ một chút như Nam tước Harris Thrall đ·ã c·hết đi tại cổng trấn Tithega.
Nhiều lý do hội tụ khiến Josiah và những quý tộc khác của Alklen nhận biết sai lầm về số lượng kỵ binh phe địch.
Basil cưỡi ngựa tới bên người Josiah, hắn lo lắng nói, “Thưa ngài, để ta dẫn một nhóm kỵ binh đến cánh trái, ta sẽ ngăn bọn hắn lại.”
Josiah trầm ngâm chốc lát, đang đứng ở phía xa đầu kia của chiến trường, hắn ta không thấy được tình hình ở cánh trái phe mình.
Lát sau vị Tử tước lắc đầu, hắn ngước đầu lên, nhíu mắt lại nhìn mặt trời đã bay cao gần đến trên đỉnh đầu, hắn dùng tay che lại ánh nắng chói mắt kia.
“Không kịp đâu, khi ngươi đến nơi, bọn hắn đã xuyên phá cánh trái rồi, hơn nữa kỵ binh của chúng ta vừa trải qua một trận chiến đấu dài, không thể cản lại một đám có tinh thần và thể lực sung mãn vừa mới gia nhập chiến trường.”
“Nhưng mà…” Vị hiệp sĩ vẫn cố thuyết phục lãnh chúa của mình cứu vãn tình thế.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Josiah đưa tay cắt ngang lời của tên thuộc hạ.
Cùng lúc đó, một trận âm thanh dồn dập khác vang lên.
---
Cảm ơn Nấm đề cử ^^!