Chương 5: Mộ và lửa
Trời tờ mờ sáng, làng Orman vẫn đang chìm trong yên tĩnh, sương sớm đang tràn ngập khắp cả ngôi làng, đám gà trống vẫn chưa đánh thức mọi người dậy để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Từ xa nhìn tới, một đốm lửa nhỏ đang lay lắt rời xa ngôi làng, một bóng người ẩn hiện dưới ánh lửa, xuyên qua màn sương sớm.
Oskar tay phải cầm một cây đuốc, tay trái ôm một bó củi, đi trên con đường mòn trong làng, thầm lặng tiến lên phía trước.
Hắn đi ra khỏi làng, sau đó rẽ về hướng phía nam, lại tiếp tục đi hơn một cây số.
Dần dần, làn sương hơi nhạt bớt đi, Oskar cũng nhìn thấy xa xa một gốc cây to lớn.
Hắn tăng nhanh bước chân đi về phía cái cây, kia là một gốc cây sồi già, nó cao hơn mười mét, tán lá dang rộng bao trùm một khoảng không lớn, cành lá xanh tươi và rậm rạp.
Phía bên trái cây sồi là một đ·ống đ·ổ n·át, có thể nhìn ra hình dáng ban đầu của nó là một ngôi nhà nhỏ.
Đây chính là nhà cũ của Oskar, bị bỏ hoang tại nơi này từ khoảng mười năm trước.
Nó có vẻ như không chịu nổi mưa gió và thời gian tàn phá, đã đổ sụp gần hết, Oskar trong lòng hơi trầm lặng nhìn nó một chút, mặc dù lúc hắn rời đi bên trong cũng là không còn vật gì cả, chỉ còn có một cái xác không.
Hắn thường tránh không đi về phía nam, không muốn nhìn thấy ngôi nhà này.
Nhưng mỗi năm hắn vẫn đến nơi đây một lần, Oskar nhìn về phía dưới gốc cây sồi, nơi đó có một ụ đất nhô lên, kia là mộ của cha mẹ hắn.
Mộ đơn giản là đắp đất lên, bao quanh bởi một số hòn đá, không có mộ bia, không có tiêu chí gì khác biệt với xung quanh.
Cha hắn tham gia vào trận chiến với tư cách một người lính bắn cung, ở trên chiến trường trong hơn hai năm, và kết quả cuối cùng lại là một mũi giáo của kỵ binh g·iết c·hết ông ấy cùng với rất nhiều những người lính khác.
Nghe nói, bọn họ bị tập kích bởi một đoàn bị kỵ binh ẩn giấu phía bên cánh phải, đám kia kỵ binh hẳn là chuẩn bị kỹ càng để xông tan tác đội cung thủ.
Thi thể của cha hắn không được đưa về quê nhà, mà tụ tập chung một chỗ và hỏa táng cùng các binh lính khác, thứ mà Oskar và mẹ mình nhận được là một túi tro cốt do ngài Mario mang về một năm sau đó.
Oskar cũng không biết trong đó rốt cuộc có bao nhiêu phần là thuộc về cha của mình.
Tin mất được gửi về trước một năm, mẹ Oskar cũng đổ bệnh từ ngày đó, bà không tin nổi vào tai của mình, mắng chửi người đưa tin một trận xối xả, sau đó gục ngã khóc lóc dưới gốc cây sồi này.
Bà đổ bệnh nặng hai ngày sau đó, từ đó không còn bước xuống giường được nữa.
Ngày ngài Mario đem túi tro cốt mang về cũng là ngày mà bà nhắm mắt xuôi tay.
Có lẽ bà đã chịu đủ tật bệnh giày vò, giữ lại một hơi cuối cùng chỉ để chờ ngày đó đến.
Ngài Mario đã đứng ra giúp đỡ, kêu gọi dân làng phụ một tay hoàn thành việc chôn cất.
Sau khi hỏa táng t·hi t·hể của bà, Oskar không rải tro cốt xuống sông suối, đem chôn chung với túi tro cốt lẫn lộn của cha mình, cũng coi như để bà được ở cùng một chỗ với chồng của mình.
“Cha, mẹ, ta lại đến thăm các ngươi.” Oskar nhỏ giọng thì thầm.
Oskar buông xuống trên tay bó củi, đứng trầm mặc hồi lâu, sau đó lại ngồi tựa vào gốc cây sồi, cây đuốc cắm vào trên mặt đất, đưa mắt nhìn hướng phía đông.
Lúc này, sương đã tan bớt nhiều, phương đông, một chút tia sáng chiếu tới, bầu trời hơi có vẻ ửng hồng.
Nhìn ngắm bình minh dần ló rạng, Oskar trong lòng hồi tưởng một chút những tháng ngày lúc còn nhỏ.
Nhưng hắn không nhớ được gì nhiều, ký ức tuổi thơ giống như ánh trăng trong mặt nước như thế, mờ mờ ảo ảo, tuy vẫn tồn tại trong đầu, nhưng lại hồi tưởng không ra hình dáng rõ ràng.
Hắn mong muốn nhớ tới nụ cười của mẹ, tiếng la rầy của bà, cách bà phủi đi bụi đất trên quần áo của hắn lúc hắn chạy về nhà ăn cơm vào buổi chiều muộn.
Hắn cũng muốn nhớ lại khi cha mình đang luyện tập bắn cung, những mũi tên bay lượn như thế nào, trúng đích ra sao, hương thơm của món thịt thỏ ngày ông có thu hoạch trong chuyến đi săn.
Nhưng hắn không nhớ rõ, nó không rõ ràng như ký ức bình thường, mà như đồ vật quý giá bị đặt trong tủ gỗ khóa kín lại, chìa khóa lại vứt đi mất, rốt cuộc không còn cách nào mở ra nhìn kỹ.
Oskar bò dậy, đi đến bên mộ, sắp xếp lên đống củi khô đã mang đến, sau đó hắn đi lại cầm lấy cây đuốc, nhen nhóm đống củi, ngọn lửa đốt cháy, dâng lên một đống lửa.
Đây là một nghi thức của người dân vương quốc Aswia, hay ít nhất là thứ hắn được người lớn nói cho biết.
Khi thăm mộ, người ta không mang hoa hay rượu, mà mang theo một đống củi, hoặc thu nhặt lấy chung quanh cành cây khô nếu có.
Đốt lên một đống lửa ở trước mộ, người ta nói rằng, ngươi sẽ nhìn thấy hình ảnh của ngươi thân bên trong ngọn lửa.
Ngươi nhìn thấy họ, và họ cũng thông qua ngọn lửa nhìn thấy ngươi, đây là lý do hàng năm hắn đều trở về nơi này.
Hắn ý đồ thông qua ánh sáng của ngọn lửa chiếu rọi tâm hồn mình, mong muốn một lần nhìn thấy hình ảnh của cha mẹ, gợi lại những ký ức khi xưa.
Nhưng trong lòng đã nhiều lần mắng chửi ‘đều là một đám l·ừa đ·ảo’ bởi vì quá nhiều lần đống lửa được đốt lên, nhiều lần hắn chờ đợi đến khi tro tàn và nguội lạnh đi, thứ hắn mong chờ vẫn không hề đến.
Trước kia, hắn đều là mỗi tuần đi đến đây một lần, thu thập cành cây khô sau đó đốt lên và chờ đợi, nhưng mà chẳng có gì xuất hiện.
Sau đó, là mỗi tháng một lần, vẫn không có gì thay đổi.
Cho đến bây giờ, hắn mỗi năm trở lại một lần, chỉ là bởi vì thăm mộ, đốt lửa hiện tại giống như chỉ là một loại nghi thức.
Hắn không còn mong chờ thứ hư vô mờ mịt kia xuất hiện, chỉ là thỏa mãn nổi nhớ thương trong lòng mình.
Oskar cứ như vậy đứng lặng người ở trước đống lửa, đôi mắt vẫn chăm chú vào nó, trong lòng dường như bình tĩnh lại, mọi áp lực và căng thẳng dường như nhẹ nhàng hơn.
Cặp mắt hắn dần nhắm lại, hình ảnh ngọn lửa nhưng vẫn in sâu trong đầu óc, vẫn đang cháy bừng bừng, như một đốt trụi tất cả mọi lo âu vô cớ.
Hôm qua, ở bên cạnh nghe Lance than thở lo âu, hắn luôn nói Lance đừng suy nghĩ bận tâm nhiều chuyện không đâu, nhưng chỉ có hắn mới biết rõ được một điều.
Đó là, tất cả những vấn đề đó cũng ám ảnh bản thân của hắn, nỗi lo về tương lai mờ mịt, con đường chưa hề đạp bước đi qua một lần nào.
Nhưng lúc này, hơi thở, nhịp tim của hắn chậm dần lại, ngọn lửa kia như ngọn đuốc trong đêm, tăng thêm lòng dũng cảm cho những kẻ đi trong bóng tối.
Hắn trong lòng lẩm bẩm:
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Oskar thầm thì, cảm thấy an tâm hơn, lạc quan hơn về tương lai phía trước, giống như, đó cũng không phải là con đường chỉ có bóng tối, mà là một con đường đang sáng dần lên.
Và như là hắn không chỉ bước đi một mình, mà bên cạnh còn có những người khác đang đi cùng với hắn.
Cha, mẹ, Lance, ngài Mario, phu nhân Ena, dì Alice, nhiều người khác nữa, những người đã giúp đỡ hắn trong suốt bao nhiêu năm nay.
Chờ ngọn lửa tàn lụi, bầu trời cũng đã sáng hẳn lên, ánh nắng đang bao trùm mặt đất.
Bầy chim bay ra từ một cái tổ trên ngọn cây sồi, ríu rít bay lượn về phía xa xa.
Một trận gió nhẹ thổi trên đồng cỏ, mang theo hơi lạnh vẫn chưa hoàn toàn tan đi, thổi đầu tóc đen của hắn tung bay lên, cảm giác mát mẻ như được bàn tay vuốt ve khuôn mặt.
Oskar mở mắt ra, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Cha, mẹ, tạm biệt a. Ta năm sau lại tới thăm các ngươi.”