Chương 59: Bắt đầu
Máu tươi, thịt nát, óc, mảnh xương vỡ, cảnh tượng kia là một mớ hỗn độn, có thể để cho người bình thường buồn nôn, phun hết thức ăn kể cả dịch dạ dày ra.
Đứng ở nơi xa đám người không nhìn thấy cảnh tượng này, đứng sát bên Angus lại không phải người bình thường.
Làm một tên hiệp sĩ chuyên môn dùng chùy gai, hắn khá là quen thuộc với cảnh tượng đầu óc vỡ nát.
Hiệp sĩ Angus cười nhẹ nhàng, hắn đưa mắt nhìn phía đối diện, không nói chuyện cũng chẳng khiêu khích, chỉ là im lặng đứng đó, nhưng khiến phía bên kia càng thêm tĩnh mịch.
Người Alklen đương nhiên không chịu thua, có nhiều kẻ gan dạ tiến lên.
Một người đội trưởng tiến tới, sau hắn ta là hai vị hiệp sĩ, nhưng không có ngoại lệ, đều là đầu lâu vỡ nát, óc văng đầy đất, kết thúc sinh mạng của mình trên tay Angus.
Trải qua ba trận đấu liên tiếp, Angus hơi mệt mỏi thở hổn hển, bàn tay cầm chùy hơi run một chút, nhưng vẫn là ánh mắt không thay đổi chút nào, nhìn chằm chằm phía bên kia.
Một vị hiệp sĩ khác nóng giận, chuẩn bị tiến lên, “Đừng, dừng ở đây được rồi.” Josiah mở miệng ngăn cản lại người của mình, hắn không muốn để chuyện này tiếp tục nữa.
Nếu còn có thêm n·gười c·hết, sĩ khí và tinh thần của đội quân này sẽ giảm thấp thê thảm, tới lúc đó, kết quả của trận chiến này sẽ không còn nắm giữ trong tay mình nữa.
“Bắt đầu đi.” Josiah nhìn bóng người đang đứng giữa chiến trường, nói nhỏ, đội lên mũ giáp, cài lại quay đeo dưới cằm, tầm mắt của hắn hẹp lại thành một đường dài nhỏ.
“Cung thủ, chuẩn bị.”
“Cung thủ.” Tiếng la hét vang lên, đám cung thủ tiến lên phía trước, động tác của họ đều nhịp theo mệnh lệnh được truyền xuống, kéo cung cài tên.
Angus và những người khác đều nhận ra sự thay đổi ở hàng ngũ Alklen, người hiệp sĩ quay người lui lại, tấm khiên giữ chặt trong tay, ánh mắt khóa chặt tất cả những chuyển động ở phía đối diện.
Trong lúc đó, phía q·uân đ·ội Weskast, tiếng trống trận nổi lên, cờ hiệu tung bay, mệnh lệnh cũng được truyền ra.
Đội cung thủ tiến lên phía trước, đứng xen kẽ với bộ binh, giơ lên cung cài vào tên, chuẩn bị cho loạt bắn.
“Chuẩn bị.” Tiếng kêu của các vị đội trưởng đội cung thủ vang lên.
Angus nhìn thấy những chấm đen, phóng lên từ phía đối diện, đa số bắn về đội ngũ phía sau mình, một số nhắm chuẩn lấy chính mình mà tới.
Hắn bước ngược lùi lại, giơ cao tấm khiên sắt trong tay, từng bước một, cố gắng quay trở về hàng ngũ.
Các đội trưởng phía Weskast phất tay.
“Bắn.” Hiệu lệnh phát ra, những mũi tên đặt sẵn trên dây cung rời cung bay vào không trung, tạo ra một đường vòng cung, lướt qua những mũi tên từ bên kia bắn tới, một vài mũi tên cực kỳ ngẫu nhiên v·a c·hạm vào nhau mất đi sức mạnh rồi rơi xuống, những mũi tên khác thì xen kẽ bay thẳng, bắn vào hàng ngũ kẻ đối diện.
“Khiên.” Gilbert la to lên, Oskar cùng những người khác giơ lên khiên gỗ trong tay, chống đỡ trận mưa tên đang đổ ập xuống, ‘phập phập phập’ âm thanh của mũi tên ghim vào khiên gỗ vang lên không ngừng, nhưng một nhịp điệu kỳ lạ, nhịp điệu của c·hết chóc.
“A.” Thỉnh thoảng có người b·ị b·ắn trúng, người may mắn bị trúng vào tay chân, kẻ xui xẻo thì vứt bỏ tính mạng.
Đám cung thủ nấp người dưới tấm khiên của đồng đội, chờ đợi trận mưa tên ngừng lại, bọn hắn lại chui ra chuẩn bị cho loạt bắn tiếp theo.
Angus vẫn đang lui lại, trên tấm khiên hiện ra vài vết lõm, nhưng không có mũi tên nào lọt qua được nó để tổn thương tới vị hiệp sĩ.
Angus thở dài một hơi, hắn ta lúc này đã chui vào trong hàng ngũ phe mình, như một giọt nước rơi vào biển cả.
“Chuẩn bị.”
Lúc này chiến trường vẫn còn khá ổn định, Cung Sắt đứng ở trong đám người, người cung thủ giơ cây cung lên và kéo dây lại, cảm nhận được độ căng và sức nặng của v·ũ k·hí trên tay.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đang chảy trong huyết quản mình, nhịp tim đập thình thịch khi trận mưa tên đổ ập xuống.
Cung Sắt biết rằng mình rất thành thạo nghề này, hắn đã được rèn luyện trong nhiều năm để trở thành một cung thủ đáng gờm.
Hắn ta có niềm tin vào khả năng bắn trúng mục tiêu của mình ngay cả khi xung quanh hỗn loạn và ồn ào.
Hắn hít một hơi thật sâu, “Bắn” khi hiệu lệnh vang lên, người cung thủ thả mũi tên để nó bay nhanh chóng và đưa mắt quan sát nó bay v·út lên không trung, bay về phía hàng ngũ kẻ thù.
Âm thanh của mũi tên xuyên qua không khí trộn lẫn với tiếng la hét chói tai của những người lính b·ị t·hương.
Những mũi tên được bắn ra hết lượt này đến lượt khác, đám cung thủ đối diện lùi lại khi chịu trận mưa tên t·ấn c·ông, bộ binh của bọn hắn tiến lên cung cấp sự che chắn.
Những cung thủ của cả hai bên tiếp tục bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, khiến chúng bay v·út lên không trung mang theo lực xuyên thấu c·hết người.
Các bó cơ của Cung Sắt căng lên rồi thả lỏng, những ngón tay của hắn nhanh nhẹn kéo sợi dây lại rồi thả ra, âm thanh vang vọng quanh người hắn ta, nhịp điệu quen thuộc của c·hiến t·ranh đã trở lại.
Người cung thủ tiếp tục bắn, cánh tay hắn mỏi dần khi liên tục kéo bắng, sức nặng của cây cung dường như tăng dần lên bắt đầu làm hắn căng thẳng.
Mồ hôi chảy đẫm trán khi hắn cố gắng giữ dây cung, nhắm về phía mục tiêu của mình, và tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực khi gắng sức.
Số tên trong bao càng ngày càng vơi đi.
Những mũi tên ghim vào trên tấm khiên của Oskar, người thiếu niên nắm chặt nó, chịu đựng từng trận mưa tên, thỉnh thoảng ngước nhìn hành động của kẻ địch.
Một hồi lâu sau, khi nhiều loạt tên đã được bắn ra, phía đối diện dẫn đầu t·ấn c·ông, còn bọn họ thì đóng vai trò bên phòng thủ trong trận chiến lần này.
Bộ binh Alklen đều bước tiến lên, đội hình của bọn hắn khá nghiêm chỉnh và không rời rạc, chứng tỏ trong thời gian này những người lính kia cũng được rèn luyện không ít, họ đã quen với việc đứng trong đội hình chiến đấu.
Khoảng cách hơn trăm mét là không quá xa, đội bộ binh từng bước một tiến lên, từ từ đè ép về phía đối diện.
Cung thủ giữ nguyên vị trí và thỉnh thoảng tiếp tục bắn tên yểm trợ cho bộ binh của phe mình.
“Đứng vững, đứng vững.” Hiệu lệnh vang lên trong hàng ngũ q·uân đ·ội Weskast, bọn hắn nhìn chằm chằm vào những kẻ địch đang tiến tới, những thân hình và khuôn mặt dần dần rõ ràng trong tầm mắt của họ.
Cung thủ Weskast vẫn tiếp tục bắn tên, mong muốn ngăn cản bước tiến và là suy yếu những kẻ địch kia.
Bộ binh của Alklen đông đảo hơn Weskast, chúng có khoảng chừng hơn 5000 người, xếp thành nhiều lớp, đều bước tiến lên tiếp cận đối thủ.
Tiếng vó ngựa vang lên, một đội kỵ binh khoảng hai trăm người xuất hiện ở phía bên trái, từ phía sau của đội bộ binh phi nước đại tới, mục tiêu rõ ràng là cánh trái q·uân đ·ội Weskast.
Những binh lính đứng ở cánh trái căng thẳng nhìn dòng lũ kia, căng thẳng nắm vững khiên và giáo trong tay của mình.
“Đứng vững, đừng sợ hãi!” Tiếng khích lệ vang lên an ủi động viên họ.
Khi các hiệp sĩ Alklen lao về phía kẻ thù, kiếm và thương của họ lấp lánh dưới ánh mặt trời, có một cảm giác phấn khích và mong chờ rõ rệt trong không khí.
Tiếng vó ngựa như sấm vang vọng khắp chiến trường, mặt đất dường như rung chuyển theo bước chân của chúng.
Một dòng lũ màu đen đang cuộn trào tới.
Mỗi người hiệp sĩ đều được bọc thép dày đặc kín kẽ, với nhiều lớp áo giáp bao phủ từng tấc trên cơ thể.
Người dẫn đầu bọn họ rõ ràng là Tử tước Josiah Murden, khoác trên người bộ giáp đen bóng, tay cầm thương dài và khiên, lao ở phía trước nhất.
Họ cưỡi những con ngựa mạnh mẽ, được huấn luyện để phi nước đại với tốc độ lớn mà không chùn bước trước sức nặng của người cưỡi và áo giáp.
Cung thủ cánh trái chuyển mục tiêu về đội kỵ binh lao lên, bắn ra những mũi tên của mình.
Những mũi tên vòng cung bay lên rồi rơi xuống, một số hiệp sĩ và ngựa b·ị b·ắn trúng và ngã xuống làm đội ngũ hơi r·ối l·oạn.
Các hiệp sĩ vẫn lao lên với quyết tâm không thể bẻ gãy.
Hơn 300 mét ngắn ngủi, khoảng cách chỉ mất chưa tới 30 giây để kỵ binh đến được mục đích.