Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 58: Đấu




Chương 58: Đấu

Tiếng reo hò một lần nữa vang lên trong hàng ngũ q·uân đ·ội Weskast.

Trong khi phía đối diện, người xứ Alklen trầm mặc khi liên tiếp hai chiến binh của phe mình thua trận và ngã xuống.

Không để cho thời gian kéo dài quá lâu, lại có một người xứ Alklen bước ra.

Người kia không phải một binh lính bình thường mà lại là một hiệp sĩ, hắn ta xuống ngựa, cởi ra giáp sắt, quăng những mảnh giáp ‘cạch cạch’ trên mặt đất

Hắn cầm theo một thanh kiếm dài tiến lên, sắc mặt âm trầm.

Từng bước từng bước một tiến lên.

Gavin hơi hồi hộp, hắn không quá tự tin mình có thể dành chiến thắng trước một vị hiệp sĩ, nhưng khi đã đứng ra khiêu khích trước hắn cũng không thể quay đầu, trừ khi có mệnh lệnh của lãnh chúa.

Hắn quay đầu lại một lát, nhìn lãnh chúa Bertram đang ngồi yên trên lưng ngựa.

Vị lãnh chúa không hề lên tiếng, khoảng cách quá xa, hắn không biết Bertram có đang nhìn mình hay không, Gavin nhanh chóng tập trung tinh thần vào giây phút hiện tại.

Khi ngài James tìm tới hắn, và trong cuộc gặp gỡ ngài Bertram ngỏ lời về chuyện này, Gavin chỉ suy nghĩ một đêm rồi đồng ý.

Ngài Bertram đã cho ra một phần thưởng mà hắn không thể từ chối, dù rằng kết quả xấu nhất mà hắn nhận được có thể là c·ái c·hết.

Gavin giữ chặt thanh kiếm trong tay, dồn hết sự tập trung của mình vào đối thủ đang đến gần.

“Không công bằng.” Jasper nói, người thanh niên cùng đồng đội cũng đang quan sát những trận tay đôi ở giữa bãi chiến trường.

“Một đấu một, không mặc giáp sắt, đó đã là công bằng lắm rồi, người mạnh hơn sẽ chiến thắng.” Oskar đặt tay trên vai Jasper, cặp mắt thì không rời trận chiến.

Hai chiến binh đứng đối diện nhau, họ đều quyết tâm giành chiến thắng trong trận chiến tay đôi này.

Gavin vẫn là một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên, hắn không dám rời mắt khỏi đối thủ dù chỉ một giây.

Hắn biết một vị hiệp sĩ ghê gớm như thế nào, một người phải luyện tập ra sao mới có thể trở thành một hiệp sĩ.

Trải qua nhiều năm lần cận vệ, hắn cũng đã tới rất gần với danh hiệu kia.

Không khí căng thẳng với sự mong chờ có người vây xem khi hai người họ sắp bắt đầu đợt t·ấn c·ông đầu tiên.

Hiệp sĩ xứ Alklen ra tay trước, hắn lao về phía trước với thanh kiếm đâm thẳng vào ngực đối thủ.



Gavin nhanh chóng giơ khiên lên đón đỡ, làm chệch hướng của đòn đánh và phản công bằng một cú chém.

Đòn đánh bị cản lại.

Tiếng thép v·a c·hạm vang vọng trong không khí khi họ trao đổi những đòn đánh, mỗi người đều cố gắng giành thế thượng phong.

Cánh tay Gavin hơi run rẩy, cảm nhận được sức mạnh của vị hiệp sĩ.

Vị hiệp sĩ thì thầm nghĩ kẻ trước mặt có lẽ cũng là một tên hiệp sĩ.

Mồ hôi chảy xuống trán họ khi các cơ bắp căng ra sau mỗi đòn t·ấn c·ông.

Vị hiệp sĩ nâng lên quyết tâm và cơn cuồng nộ, đòn đánh của hắn được thúc đẩy bởi mong muốn chiến thắng đối thủ của mình, ra tay chấm dứt sinh mạng của đối thủ, dập tắt ý chí của kẻ địch.

Hắn ta lao về phía trước một lần nữa, t·ấn c·ông đối thủ bằng toàn bộ sức lực của mình.

Gavin đón đỡ và nhanh chóng trả đũa bằng một loạt đòn đánh, nhưng rồi tình thế đảo ngược và Gavin là người bị dồn ép.

Bước chân người thanh niên lùi bước lại mỗi lần đón đỡ, cánh tay run rẩy, độ chính xác của những đòn đánh tung ra giảm xuống.

“Aaaaa.” Tiếng hét giận dữ của vị hiệp sĩ vang lên, Gavin phản ứng hơi chậm một nhịp

Hiệp sĩ chớp lấy cơ hội và nhanh chóng hạ gục đối thủ, thanh kiếm đâm vào ngực Gavin.

Mũi kiếm đâm xuyên lớp giáp xích.

Gavin ngã xuống đất, không tiếp tục đứng lên được nữa, người thanh niên c·hết dưới tay đối thủ thứ ba của mình.

Mang theo mơ ước và khát vọng chìm vào trong bóng tối.

Hiệp sĩ đứng thẳng người lên, hơi thở dốc nhìn xuống khung cảnh trước mắt mình.

Hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng khi biết rằng mình là người đã chiến thắng sau trận chiến tàn khốc.

Vị hiệp sĩ xoay lưng lại với người Weskast, hướng về phía đội quân phe mình giơ lên hai tay, thanh kiếm kia vẫn nhỏ xuống từng giọt máu tươi.

Người Alklen lần đầu reo hò, cục diện đã thay đổi.

“Ta…” Jasper dường như muốn bước ra khỏi hàng ngũ, nhưng tay của Oskar ghì lại đồng đội của mình.



“Đừng.” Oskar nói, cùng lúc đó, một người khác ở phía bên trái họ đã ra khỏi hàng.

Đó là một vị đội trưởng, khi anh ta tiến lên, các thành viên trong đội đứng ở sau lưng la hét cổ vũ.

Vị hiệp sĩ quay người trở lại, nhìn về phía kẻ đang tiến tới, vẻ khát máu trong mắt hắn không thay đổi chút nào.

Người đội trưởng cầm kiếm và khiên bước về phía trước, khiên giơ lên và thanh kiếm được giữ chặt trong tay.

Anh vòng qua đối thủ, quan sát tên hiệp sĩ một cách cẩn thận.

Người hiệp sĩ hai tay cầm thanh kiếm dài đứng yên, chỉ nghiêng người theo chuyển động của kẻ đối diện.

Đột nhiên, người đội trưởng cầm kiếm lao về phía trước, chiếc khiên của anh ta đập thẳng vào người hiệp sĩ.

Bước chân người hiệp sĩ loạng choạng nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

Hắn ta vung thanh kiếm của mình, mục tiêu là đầu của đối thủ.

Người đội trưởng khéo léo tránh đòn, thể lực của anh ta có vẻ tốt hơn đối thủ của mình, thanh kiếm của anh ta rít lên trong không trung, mang theo tiếng gió, muốn đâm vào phần hông của đối thủ.

Người hiệp sĩ đỡ đòn t·ấn c·ông b·ằng chính thân kiếm của mình, tiếng sắt thép vang lên khi hai thanh kiếm v·a c·hạm.

Người đội trưởng hơi chúi người tới trước một chút, ‘vụt’ một tiếng, có ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm dài lóe qua mắt anh ta, tất cả tối sầm lại.

Đầu của người đội trưởng lăn lốc vài vòng rồi nằm bên cạnh xác Gavin, hai mắt trợn tròn, có lẽ còn không tin được chuyện xảy ra vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Vị hiệp sĩ kia đi tới giơ lên đầu của người đội trưởng, “Ha ha ha, đến đây bọn nhãi con!” hắn hướng về phía đối diện khiêu khích nói.

Một người khác ra khỏi hàng, hình như lại là một vị đội trưởng khác, rất nhanh, mũi giáo của anh ta b·ị c·hém gãy đôi, lưỡi kéo chém ra phần ngực bụng, ruột trào ra đầy đất.

Anh ta đổ gục trên đất, rên rỉ một hồi lâu rồi mới c·hết đi.

Vị hiệp sĩ nhe ra hàm răng trắng toát, cưỡi dữ tợn nhìn quanh, “Còn có ai.”

Hắn cảm thấy dòng máu cuộn trào trong thân thể, cảm giác không còn ai có thể đánh bại được mình, mình là bất khả chiến bại.

Bỗng lúc này, lời bài hát quen thuộc lại vang lên một lần nữa.

“Với trái tim rực lửa, trong ánh mắt dữ tợn. Trên chiến trường, ta đứng vững…”



“Thanh kiếm của chúng ta sáng ngời, sẵn sàng chém...”

Người hát lần này không cất cao giọng, lời bài hát tuôn ra như lời kể chuyện, không sục sôi mà hơi bình tĩnh, Oskar nhìn thấy người kia, nhận ra ông ta.

Hiệp sĩ Angus.

Không biết từ lúc nào, ngài Angus đã cởi ra bộ giáp vẫn luôn mặc trên người mình.

Lúc này ông ấy chỉ mang giáp da, tay cầm khiên sắt, tay kia cầm chùy cầu gai, nó là một biến thể của chùy sáu cạnh.

Chùy, khắc tinh của áo giáp, không gây ra những vết cắt sâu, nhưng làm dập các bó cơ, tổn thương nội tạng, đập gãy nát xương cốt.

Một v·ũ k·hí nguy hiểm được các hiệp sĩ thực dụng ưa chuộng, những người không dùng kiếm hay đặt kiếm ở lựa chọn số hai.

Angus bước đi nhẹ nhàng, mỉm cười khi đối mặt vị hiệp sĩ kia, và lại một trận chiến nữa được bắt đầu.

Hai hiệp sĩ tiếp tục điệu nhảy c·hết chóc, t·ấn c·ông và đỡ đòn với tốc độ và độ chính xác đáng kinh ngạc.

Cây chùy gai, một v·ũ k·hí nặng nề, nhưng được Angus sử dụng khá thong dong, hắn dễ dàng vung vẩy nó một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Thanh kiếm sắc bén của người đối diện thì lóe lên một cách đáng ngại dưới ánh sáng mặt trời.

Angus cầm chùy nhắm chuẩn, tung một cú vung mạnh vào đầu đối thủ.

Người kia đã cố gắng đỡ đòn bằng thanh kiếm của mình, khiến những tia lửa bay ra khi hai thứ v·ũ k·hí v·a c·hạm.

Người kia rên rỉ vì gắng sức, cơ bắp căng ra khi họ đẩy vào nhau.

Cú v·a c·hạm vang dội giữa hai hiệp sĩ, và hiệp sĩ xứ Alklen loạng choạng lùi về phía sau, thở hổn hển.

“Thằng khốn!!!”

Lửa giận vọt lên trong lòng, anh ta lao về phía trước một lần nữa, vung thanh kiếm của mình theo một vòng cung.

Tuy nhiên, Angus dường như đã đoán trước được đòn t·ấn c·ông và né sang một bên, tránh được lưỡi kiếm trong gang tấc.

Lợi dụng việc lỡ đà của đối thủ, hắn ta bước tới và tung một cú đá cực mạnh vào ngực của tên kia, khiến hắn ta quay cuồng nghiêng về phía sau, mất đi trọng tâm, ngã trên mặt đất với thanh kiếm vẫn chưa rời tay.

Hắn ta mong muốn đứng dậy, nhưng Angus không cho phép chuyện đó xảy ra.

Người hiệp sĩ trung thành với nhà Argall bước lên, đem chùy giơ cao lên, vung xuống nhanh, mạnh và chính xác.

Hắn chấm dứt trận đấu này, đồng thời ngăn lại tinh thần đang lên cao của kẻ địch.