Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 57: Hát




Chương 57: Hát

Miriam đứng dưới lá cờ của gia tộc Murden thành Rachdale, nàng đưa mắt ngóng nhìn phía bên ngoài.

Hai đội quân dàn hàng đứng đối diện nhau, họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, không khí ở chính giữa như ngưng kết lại.

Dưới kia, Adam Argall ngước cổ lên nhìn một chút sắc trời, hắn gật đầu ra dấu rồi cùng với một người cầm cờ hiệu cưỡi ngựa tiến lên phía trước.

Nhận ra có người tiến lên, từ phía q·uân đ·ội Alklen cũng phóng ra hai người cưỡi ngựa, một người mặc giáp đen và một người mang cờ hiệu của gia tộc Murden thành Brivey, huy hiệu thuộc về Josiah Murden.

Hai người chỉ huy gặp nhau rồi dừng ở chính giữa của hai đội quân, Adam ghì cương dừng ngựa, “Josiah.” Hắn nói.

“Xin chào, Tử tước.” Josiah đáp lại ngắn gọn.

“Chúng ta có cần thiết đi tới mức này sao? Ngươi trở về thành Brivey, ta trở về Arcop, đừng để máu chảy thêm nữa.” Adam nhìn xem người ở trước mặt mình, hai tay nắm lấy cương ngựa, giọng nói mang vẻ thuyết phục, dù rằng hắn biết cuộc nói chuyện sẽ chẳng đi tới đâu..

“Nhà Murden là chủ nhân của thành Rachdale, bọn ta quản lý xứ Alklen từ những ngày xa xưa, ta sẽ không để tên tuổi gia tộc của mình lụi tàn trong tay một đứa bé gái.” Josiah nghiêm mặt, vị Bá tước mới này không đội vào mũ giáp, mái tóc đen hơi dài của hắn như cỏ xanh uốn lượn trong gió.

“Nó là cháu gái của ngươi, con gái của anh trai ngươi, nó cũng mang họ Murden và dòng máu nhà Murden chảy trong huyết quản của nó.” Adam trầm giọng nói.

“Hiện tại nó là vợ của Bertram Houghton, người ta giờ xưng nó là Elena Houghton.” Josiah lạnh giọng.

“Và các ngươi, Houghton và Argall, người xứ Weskast, các ngươi muốn nhúng chàm Alklen?” Hắn nói tiếp, “Anh trai ta muốn ta thừa kế Rachdale, chuyện này chỉ có thể kết thúc khi nào các ngươi rút khỏi lãnh thổ Alklen, trả lại Tithega, ta sẽ tha mạng cho Reubeu Fossey và gia tộc của hắn khi hắn đến đây quỳ gối nhận lỗi…”

“Vậy thì không có gì để nói nữa, chúc ngài may mắn trong trận chiến sắp tới.” Adam mở miệng cắt ngang Josiah, cảm thấy chẳng còn gì để thương lượng.

Vị Tử tước kéo lấy dây cương quay lại đầu ngựa, chuẩn bị quay trở lại.

“Chúc may mắn.” Josiah cũng đáp lại, Adam gật đầu rồi thúc chân vào bụng ngựa, hai nhóm người rất nhanh trở lại hàng ngũ của mình.

“Bắt đầu?” Bertram hỏi thăm Adam, hắn đạt được câu trả lời là cái gật đầu đáp lại của vị Tử tước.

“Ừm, vậy thì bắt đầu.” Bertram gật đầu ra hiệu cho Arvin, vị tư tế đỏ đang đứng chờ đợi bên cạnh bọn họ.

Khi nhận được lệnh, ông ấy từ từ tiến lên phía trước đội quân không xa.



Mấy tên cận vệ giúp đỡ Arvin đốt lên một đống lửa nhỏ, Arvin quỳ xuống trên đất, nền đất vấy bẩn áo bào trắng của ông ấy, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt ông.

Ông nói nhỏ những lời nói khó hiểu, rồi ném thứ gì đó vào trong ngọn lửa làm nó b·ốc c·háy dữ dội hơn.

Adam và các quý tộc khác lúc này đã tụ tập đến xung quanh ngọn lửa, những bộ giáp sắt bị ngọn lửa chiếu lấp lánh, tất cả binh lính đều im lặng không lên tiếng, quan sát nghi thức diễn ra.

“Hỡi thần Gopothy, xin hãy bảo vệ những chiến binh của chúng tôi trong trận chiến này, để ngọn lửa của ngài bừng cháy và để sức mạnh của nó giải phóng trên thân thể của kẻ thù...” Sau một loạt những lời nói khó hiểu, Arvin cất cao giọng nói cầu nguyện cùng Thần Lửa.

Việc cầu nguyện trước trận chiến diễn ra trong chốc lát, phía đối diện cũng bốc lên một cột khói, mỗi bên đều cầu xin Thần Lửa đứng về phía mình trong cuộc chiến lần này.

Khi hai ngọn lửa ở hai phía đều dập tắt, Arvin đứng dậy, phủi đi bụi đất trên áo, hắn lui về trong đám người, bước từ từ từng bước một trở lại trong thị trấn.

Bertram trở lại trên ngựa, gật đầu ra hiệu cho một thuộc hạ của mình.

Người kia cao to vạm vỡ, người mặc giáp xích, tay cầm kiếm và khiên, hắn ta hít sâu một hơi, bước ra khỏi hàng ngũ.

Những người lính khác chú ý tới người kia, không hiểu lý do vì sao anh ta rời đi hàng lối, người thanh niên tiến bước lên, “Kìa, những anh hùng dũng cảm trỗi dậy…” Người thanh niên cất giọng hát to lên.

Mọi người sau lưng nhận ra lời bài hát, bài hát mà họ nghe những người hát rong hát quá nhiều lần.

Với mỗi bước tiến lên, từng lời hát từ trong cổ họng của anh ấy tuôn ra, “Với trái tim rực lửa, trong ánh mắt dữ tợn. Trên chiến trường, ta đứng vững…”

“Thanh kiếm của chúng ta sáng ngời, sẵn sàng chém...”

“Chém!!!” Nhiều người la hét lên, họ cùng hát lên bài hát kia.

Oskar và đồng đội cũng vậy, tất cả mọi người mở miệng hát theo, để đội quân trở thành một dàn đồng ca với người hát chính là người thanh niên đang từng bước một tiến tới phía trước kia.

“Trong mỗi bước đi, lòng dũng cảm của chúng ta tăng lên…”

“Hỡi kẻ thù, hãy nghe tiếng kêu kiên quyết của bọn ta, bọn ta sẽ không chùn bước, bọn ta sẽ không c·hết…” Người thanh niên cao giọng, hắn không hát hay được như những ca sĩ hay người ngâm thơ rong, nhưng có đặc điểm và dễ nghe hơn nhiều so với những người lính khác.



Giọng hát hùng hồn và kiên quyết, để những người lính phía sau đều hăng hái lên.

“Vì trong huyết quản của chúng ta lòng dũng cảm đang chảy, ngọn lửa thần thánh bùng cháy, ánh sáng kiên cường…”

Josiah nhíu mày, hắn nhìn qua đám cận vệ của mình, một người trong số họ đáp lại ánh mắt của hắn ta, đưa tay rút kiếm tiến lên.

“Gavin.” Hiệp sĩ James đứng phía sau lưng Bertram, thở dài một hơi, ngước đầu nhìn xem bầu trời.

“Với mỗi cú đánh, chúng ta khắc tên mình…”

Gavin lúc này đã đứng ở giữa hai đội quân, hắn dừng bước nơi đó, không tiếp tục tiến lên, nhưng miệng vẫn cất cao giọng hát, “Trong biên niên sử của vinh quang, trong đại sảnh của danh vọng...”

Người cận vệ xứ Alklen hơi nóng vội, hắn bắt đầu bước nhanh chân rồi biến thành chạy, hắn muốn sớm một chút chém c·hết người thanh niên kia, để hắn không còn mở miệng hát được nữa, để cho q·uân đ·ội Weskast rơi vào trong im lặng.

Người kia càng chạy càng nhanh, trong khi người thanh niên tên Gavin xứ Weskast vẫn hát, “Vì vậy, hỡi kẻ thù, hãy run sợ trước sức mạnh của chúng ta,”

Người xứ Alklen đã nhào tới, thanh kiếm vung lên chém tới, Gavin lui lại một bước dùng khiên đỡ được đòn đánh, sau đó nghiêng người chém, thân thể người kia lướt qua trong khi Gavin vẫn còn đứng ở chỗ cũ, người xứ Alklen té xuống trên nền cỏ, cổ b·ị c·hém đứt, máu tươi văng đầy ra.

Lúc này, Gavin hát lên lời cuối cùng, “… vì chúng ta là những nhà vô địch, là ngọn hải đăng của ánh sáng.”

Hắn ta thở hổn hển, mồ hôi đổ trên trán, đứng thẳng người, giơ lên thanh kiếm dính máu kẻ thù, chỉ về phía đối diện.

Gavin không còn hát, nhưng bài hát bị lặp đi lặp lại bởi những người đồng đội đứng ở phía sau, tiếp sức cho người thanh niên đại diện cho họ.

Josiah nhìn thấy kết quả chớp nhoáng, sắc mặt hắn âm trầm, im lặng không nói gì.

Hàng ngũ q·uân đ·ội Alklen cũng im lặng như c·hết, cho tới khi một người khác bước ra khỏi hàng.

Anh ta cầm theo giáo và khiên, đi từ từ tiến lên, xung phong cho trận đấu tay đôi.

Anh ta giáp mặt với Gavin, nhìn về phía xác c·hết của người lên trước mình, mắt nhíu lại nắm chặt ngọn giáo trong tay.

Hai chiến binh đứng đối diện nhau ở giữa bãi chiến trường, v·ũ k·hí của họ đã sẵn sàng, phía q·uân đ·ội Weskast cũng im lặng.

Người chiến binh cầm giáo và khiên đứng thẳng giơ khiên lên, mắt dán chặt vào đối thủ.



Gavin cầm kiếm và khiên đứng hai chân rộng bằng vai, tay cầm chắc thanh kiếm.

Đột nhiên, chiến binh cầm giáo lao về phía trước, chĩa v·ũ k·hí về phía Gavin.

Gavin nhanh chóng né tránh đòn t·ấn c·ông và phản công bằng một nhát kiếm nhanh chóng.

Người chiến binh cầm giáo chặn lại đòn t·ấn c·ông b·ằng khiên của mình, nhưng lực của đòn đánh khiến hắn ta lùi lại một bước.

Cả hai người thận trọng vòng quanh nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Người chiến binh xứ Alklen cầm giáo đâm về phía Gavin một lần nữa, nhưng Gavin thành công chặn đòn t·ấn c·ông và đẩy khiên về phía trước, hất ngọn giáo sang một bên.

Hai chiến binh lao vào nhau trong một loạt đòn đánh, v·ũ k·hí của họ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Người cầm ngọn giáo bắt đầu cảm nhận được sức nặng của ngọn giáo trong tay mình ngày càng tăng thêm, hắn ta nhanh chóng mệt mỏi và lộ ra sơ hở, trở nên dễ bị tổn thương hơn trước những đòn t·ấn c·ông của đối thủ.

Gavin có vẻ là kẻ nhanh nhẹn và chính xác hơn.

Hắn đã trải qua một trận chiến trước đó, nhưng nó diễn ra nhanh chóng, không làm tốn nhiều sức của người thanh niên

Hiện tại hắn cảm nhận được sự mệt mỏi của đối thủ và bắt đầu tăng thêm những đòn t·ấn c·ông.

Hắn ta chém tới ngọn giáo bằng một cú vung mạnh chẻ nó làm đôi, Gavin hơi bất ngờ với kết quả nhưng tiếp tục tiến lên đánh bật chiếc khiên khỏi tay đối thủ.

Người xứ Alklen giờ đây không còn khả năng tự vệ, trong mắt hắn mang theo vẻ hối hận, đáng ra mình không nên xung phong tiến lên.

Gavin lao lên, người kia muốn chạy trốn, nhưng không còn kịp nữa, lưỡi kiếm chém vào lưng làm hắn ta té ngã.

Gavin đi tới, đâm mũi kiếm vào ngực tên kia, mũi kiếm từ từ xuyên qua, ánh mắt hai người dán chặt nhau.

Gavin kết liễu đối thủ thứ hai của mình.

---

Cảm ơn Nấm đề cử!