Chương 56: Đến nơi
Phía bắc trấn Tithega, chiều tà.
Hiện tại cả thị trấn đã bị bao bọc bởi bức tường gỗ cao cao, chỉ còn lại hai lối ra vào.
Một lối đi cũ là cây cầu đá, thông qua nó có thể tới được bờ phía nam sông Venset, một lối đi mới là cánh cổng ở phía bắc.
Cánh cổng có hai cánh cửa gỗ để đóng kín khi cần thiết, trên cổng tung bay một lá cờ hiệu quen thuộc với người dân xứ Alklen.
Quạ đen thành Rachdale, lá cờ này phu nhân Miriam để người chuẩn bị nhiều ngày, mới vừa hoàn thành, nó chứng tỏ ai mới là chủ nhân thực sự của nơi này.
Tại cánh cổng, có một đội binh lính đứng gác, dân trấn không được phép ra ngoài từ cổng bắc, chỉ có một số binh lính làm nhiệm vụ tuần tra hay trinh sát được phép ra vào.
Doanh trại ngoài cổng đã không còn nữa, để lại mảnh đất trống hơi bừa bộn.
Binh lính đều chuyển dời vào bên trong bức tường, họ cắm trại dựng lều dọc theo chiều dài của bức tường phía tây bắc, tạo thành một lớp ngăn cách giữa thị trấn và bức tường bên ngoài.
Số lượng đám tù binh giảm rõ rệt sau khi Tử tước Adam Argall tuyển thêm lính mới.
Số ít tù binh còn lại vẫn làm việc hàng ngày cùng với một số binh lính.
Họ gia cố bức tường, đào đất và vận chuyển chúng vào bên trong, đắp phần đất sát với bức tường gỗ cao lên.
Ngài Tử tước dường như có ý định muốn đào một cái hào bên ngoài, dẫn nước sông Venset tạo thành thêm một lớp phòng thủ ngăn cách thị trấn.
Dùng đất đắp thêm tăng lên độ dày của bức tường và tạo ra một số sườn dốc để leo lên, thuận lợi hơn cho binh lính phòng thủ có thể leo lên bức tường từ nhiều nơi hơn, chứ không chỉ là mấy cái cầu thang gỗ ít ỏi.
Một đội lính trinh sát đang chạy từ phương xa tới, mang theo chút bụi đất bay lên trong không khí rồi rất nhanh tản đi bởi cơn gió.
Những con ngựa mang theo bọn họ phóng về phía thị trấn.
Những người lính gác cổng nhận ra đám trinh sát cùng cờ hiệu bọn hắn đang mang theo, họ tránh ra để cho đội trinh sát đi qua cổng.
Đội trinh sát vượt qua cổng gỗ, vượt qua lớp doanh trại gần với cổng, để vó ngựa của mình đạp vào con đường nhỏ trong thị trấn, bọn hắn vẫn không giảm lại tốc độ, mà tiếp tục phóng nhanh.
Người đi đường nép vào hai bên đường, bọn họ khá quen thuộc với tình cảnh như vậy, quen thuộc với sự có mặt của một đội quân tại trong nhà của mình.
Đội trinh sát đến được tòa nhà của lãnh chúa, người đội trưởng ghì cương dừng ngựa, những người khác dừng lại sau anh ta.
“Ta có chuyện cần báo cáo.” Anh ta xuống ngựa rồi lên tiếng, thông báo với những cận vệ canh giữ cửa.
Trong căn phòng lớn của lãnh chúa, Adam nhìn người lính trinh sát đứng trước mặt mình, hỏi lại một lần, “Bọn hắn sắp tới đây rồi?” Những ngón tay của Tử tước gõ đều nhịp trên mặt bàn gỗ.
“Đúng vậy, thưa ngài.” Người thanh niên nói tiếp, “Bọn hắn đã hành quân xuôi nam thẳng đến nơi này.”
Những tiếng gõ lộc cộc vẫn vang lên, khi nhịp điệu dừng lại, Adam nhìn về phía thuộc hạ, “Truyền mệnh lệnh của ta…”
Càng nhiều trinh sát phóng ra qua cổng trấn, họ cưỡi ngựa thẳng hướng phía bắc, chỉ có số ít đi về phía nam.
Sau đó, cánh cổng chỗ cây cầu đá bị đóng kín, một đội bộ binh khoảng một trăm người được điều tới canh giữ nơi này.
Từng đội binh lính được huy động, số lính tuần tra trong thị trấn trở nên nhiều hơn.
Dân chúng hoảng hốt, họ cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt.
Trong doanh trại, bên tai Oskar thỉnh thoảng vang lên từng trận tiếng vó ngựa, trên mặt những người khác hiện lên vẻ nghiêm túc, họ đều nhận ra mưa gió sắp ập tới.
Công việc ở ngoài trấn bị bỏ dở, con hào chưa đào được bao nhiêu thì ngừng lại, những người đang làm việc ngoài trấn bị gọi trở về trong bức tường.
Các quý tộc cũng thỉnh thoảng xuất hiện, họ đứng trên bức tường quan sát bên ngoài, hay dạo quanh doanh trại nhìn xem đám binh lính.
Các binh lính mang theo chút bận tâm chìm vào trong giấc ngủ, đêm yên lặng và tĩnh mịch, cho tới khi tiếng trống đột ngột vào lúc sáng sớm làm họ bừng tĩnh.
“Thùng thùng thùng.”
Không phải tiếng chiêng vang như mọi khi, nhưng là tiếng trống tập hợp, các đội trưởng la hét gọi dậy đội viên của mình.
“Đừng nấu ăn, mau trang bị v·ũ k·hí đầy đủ, mang theo bánh mì mà lấp đầy bụng.” Đội trưởng Gilbert la to, hét vào mặt đám người.
Trong doanh trại ồn ào náo động lên, từng đội binh lính được tụ tập, vừa nhai lấy những cái bánh mì khô khốc và uống vào nước
Họ cầm theo khiên giáo rảo bước tiến lên.
Những kỵ binh và hiệp sĩ phóng ra ngoài thành, Oskar nhìn thấy Lance, bạn thân của hắn mang theo giáp da và giáo, kiếm đặt bên yên ngựa, đi theo một đội kỵ binh hạng nhẹ từ từ tiến ra ngoài.
Trên tường thành, Adam đứng im lặng, trên thân đã được trang bị đầy đủ, giáp sắt phủ kín thân thể, thanh kiếm dài đeo ở bên hông.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía trước mặt, có thể nhận ra những đốm đen nhỏ xuất hiện ở chân trời, dần nối thành một đường dài, từ từ tiến tới gần, đó rõ ràng là một đội quân.
“Mau lên, tập hợp ở ngoài trấn.” Vị Tử tước la lớn, bước nhanh xuống cầu thang gỗ, cầm lấy mũ giáp từ tay người cận vệ đội lên đầu, leo lên ngựa chiến của mình.
Sau lưng anh ta, một người mang cờ hiệu giơ cao lá cờ thêu cáo đỏ.
Các đội ngũ được chỉ huy bởi hiệp sĩ và quý tộc.
Bộ binh, cung binh và kỵ binh sắp xếp theo hàng ngũ ở vùng đất trống trải bên ngoài.
Những đội cung thủ đứng ở trước nhất, bộ binh đứng sau lưng cung thủ, kỵ binh chia đều đặt ở hai bên cánh, kỵ binh hạng nặng xếp trước, kỵ binh hạng nhẹ xếp sau.
Tử tước Adam Argall, Bertram Houghton cùng một số quý tộc khác đang ngồi trên ngựa đứng song song ở hàng đầu, họ quan sát đội quân đang dần tiếp cận.
Khi tiếng trống trận dừng lại, đội quân của Weskast đều đã đứng nghiêm trong hàng ngũ của mình.
Oskar đứng ở hai thứ hai trong hàng ngũ bộ binh, hắn lau đi vụn bánh mì ở khóe miệng, tranh thủ uống một ngụm nước, nuốt xuống bánh mì đang nhai trong miệng.
Quanh người đều là đầu người lổm nhổm, từng hàng từng hàng người đứng xếp cạnh nhau và chờ đợi.
Hắn nhận ra Cung Sắt đứng ở phía trước cùng những cung thủ khác.
Bọn họ một tay cầm cung, một tay lấy ra một mũi tên nắm trong tay, một ống đựng tên buộc bên thắt lưng hơi nghiêng chìa ra.
Hiện tại bằng mắt hắn cũng nhìn thấy những người ở phía đối diện, số lượng binh lính của bên kia có vẻ nhiều hơn bọn hắn một chút, bộ binh dẫn đầu, kỵ binh theo ở phía sau.
Kẻ địch cũng mang theo rất nhiều cờ hiệu khác nhau, một số khá quen thuộc như cánh chim xanh của nhà Thrall, nghe nói Nam tước Thrall đã bị g·iết trong trận chiến lần trước.
Một số cờ hiệu khác có vẻ lạ lẫm, như một con dê màu vàng, một chiếc thuyền màu vàng.
Nhưng làm Oskar bất ngờ nhất là một lá cờ hiệu màu đỏ, số lượng nhiều nhất trong số cờ hiệu của kẻ địch.
Hắn quay đầu nhìn về lá cờ hiệu to lớn bay ở giữa hàng ngũ phe mình, con quạ đen trên nền đỏ, lá cờ kia cũng giống hệt, chỉ là có hai con quạ.
Mọi người đứng im lặng và khá căng thẳng, chờ đợi trận chiến bắt đầu.
Đội quân kia dừng ở cách bọn họ chừng 300 mét, dừng bước và đứng im, nhìn về phía bên này.
Hai đội quân cách không khí nhìn nhau chằm chằm.
Guy nhìn bức tường mới tinh xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt hơi khó coi, không ngờ được kẻ đối diện chỉ trong vòng hơn hai tháng đã dựng lên bức tường phòng thủ này.
Eric liếm liếm môi, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía đứng ở bên cạnh mình Frank Livingdall.
Frank mặc một bộ giáp đen, che kín thân thể, lớp áo lót màu trắng có thể thấy được qua một chút khe hở của bộ giáp sắt, trước ngực có khắc hình một cái sừng dê uốn cong lại.
“Bĩnh tĩnh Eric.”
Tiếng cười nói của Frank từ trong mũ giáp truyền ra, không che giấu được sự hào hứng của hắn ta.