Chương 55: Arvin
Bức tường gần như đã được xây dựng hoàn tất, nó bao bọc lại ba mặt không giáp với sông Venset của trấn Tithega
Từ đằng xa nhìn lại trông khá vuông vức và đều đặn.
Nó mang lại sự an toàn cho đám dân trấn cùng tự tin cho binh lính phòng thủ.
Những cột trụ mọc lên từ mặt đất, đầu phía trên được mài, vót nhọn, những thanh ngang sắp xếp ngay ngắn giữa chúng, nối liền chúng với nhau tạo thành bức tường.
Vùng đất trống phía ngoài đã không còn chất đống gỗ, khu rừng bị chặt hạ một mảng lớn.
Đám thợ thủ công hài lòng nhìn kiệt tác sừng sững trước mắt mình.
Đám binh lính quay trở lại với việc huấn luyện toàn thời gian, bọn hắn đã có kinh nghiệm chiến đấu.
Trải qua một trận chiến để bọn hắn rõ ràng hơn về sự quan trọng của đội hình, đội ngũ và tín hiệu.
Bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng được kết quả của việc vô tổ chức.
Mặc dù khó trách binh lính Alklen vì khi đó tinh thần của chúng đã sụp đổ sau một ngày dài tháo chạy và không có người chỉ huy.
Lúc đối mặt với đội quân hàng lối nghiêm chỉnh, nghiêm túc tuân theo hiệu lệnh của xứ Weskast.
Chúng bị dồn ép và bị g·iết c·hết như khi người nông dân cầm liềm gặt lúa trong vụ mùa, từng gốc rạ từng gốc rạ đổ xuống.
Doanh trại của đám tù binh lúc này trống trải hơn, số lượng lều vải ít hơn, đa số đều là những người có bộ dạng yếu đuối.
Nguyên nhân là bởi vì một tòa doanh trại khác được thành lập, nó nằm ở phía bên trái của trại lính ban đầu.
Sau ngày xử quyết kẻ trốn chạy, khoảng 500 tù binh khỏe mạnh được chọn lựa ra.
Họ được phân phát giáo và khiên, đánh tan ra rồi gia nhập vào các đội ngũ nguyên bản của Weskast.
Các đội ngũ kia, cuối cùng đã được bổ sung lại quân số sau khi trận chiến kết thúc hơn hai tháng.
Đám lính mới lúc này đã trở thành lính cũ, họ hướng dẫn đám người vừa mới gia nhập, giúp đỡ bọn hắn có thể nhanh hơn theo kịp với nhịp điệu huấn luyện.
Dưới trời nắng chang chang, các đội ngũ đang luyện tập đánh trận giả, nghe hiệu lệnh trống, sắp xếp đội ngũ vân vân.
Vào giờ nghỉ, khi Bertram dạo bước trong doanh trại, hắn chợt nghe thấy một giọng hát cất lên, giọng ca to rõ và nội lực.
“Tiếng kèn lệnh vang dội kêu lên, người lính đáp lời không chút sợ hãi.”
“Anh ấy bỏ lại nhà cửa và mọi thứ, mang theo lòng dũng cảm và danh dự, tìm kiếm vinh quang trên chiến trường…”
Bertram dừng bước lắng nghe, nhìn về phía nguồn âm thanh kia.
“Hắn ta lại hát.” Hiệp sĩ James cười nói.
“Ngươi biết người đang hát sao?” Bertram quay sang hỏi.
“Thưa ngài, hắn gọi Gavin, là cận vệ của Isaac.” James trả lời.
“Ừm.” Bertram biết cái tên kia, Isaac là hiệp sĩ của hắn, hắn ta đ·ã c·hết tại trận chiến công chiếm thị trấn.
Hẳn là Gavin được sắp xếp vào đội bộ binh sau khi mất đi vị hiệp sĩ mà mình tùy tùng.
“Anh ta biết cái giá phải trả, trên người mang theo những vết sẹo, nhưng anh vẫn đáp lại…” Giọng hát của Gavin vẫn vang lên, nhiều người ngồi ở chung quanh im lặng lắng nghe.
“Gọi cậu ta đến lều gặp ta.” Bertram nói một câu, sau đó hắn rời đi nơi này.
James thì đứng đợi Gavin hát xong, mới từ từ tiến tới gần.
Buổi chiều, Oskar đang đi trên con đường nhỏ của thị trấn, cùng đi với hắn còn có Maxwell.
Hai người rảo bước tuần tra, công việc này khá nhẹ nhàng và thoải mái so với việc gác đêm.
Dân trấn nhìn họ không còn hoảng hốt và lo lắng như những ngày trước, có lẽ họ cũng cảm thấy vị lãnh chúa mới thực hiện được lời nói của mình, sẽ không tổn hại đến thị trấn này.
Họ dần quen thuộc với những lá cờ hiệu từ Weskast, sinh hoạt hàng ngày cũng đã trở lại quỹ đạo, phiên chợ được mở lại, trên đường đi cũng nhiều người hơn.
Nhiều người đã trở lại những cánh đồng ở bờ phía nam sông Venset cày đất, chuẩn bị cho một vụ mùa mới.
Cũng có một số người thì không quá tin tưởng lời của Adam, hay họ sợ hãi ngọn lửa chiến loạn sẽ lần nữa đốt tới nơi này.
Họ mang nhà mang người, đem theo tất cả đồ vật của mình rời đi quê nhà, chạy về hướng nam, không muốn dừng chân ở nơi này thêm một chút nào nữa.
Tử tước Argall cũng không ngăn cản họ, để mặc cho bọn họ rời đi.
Những người kia có lẽ có một phần chạy về nông thôn làng mạc, một phần tìm kiếm ngôi nhà mới tại trấn Torsen, thị trấn gần nhất ở hướng nam.
Kiến trúc trong trấn đa số làm bằng gỗ, nhưng ở một ngã rẽ, Oskar nhìn thấy một ngôi nhà bằng đá, hắn nhận ra kia là nơi thờ phụng ngọn lửa, một đền thờ của thần lửa Gopothy.
Với kích thước của ngôi đền này, nói đúng hơn nó là một nhà nguyện.
Maxwell cùng Oskar dừng chân nghỉ ngơi và uống một chút nước.
Trong khi Maxwell đang ngắm nhìn những cô gái lướt qua trên đường phố, Oskar dạo bước đến gần nhà nguyện.
Nó được xây dựng bằng đá, không trang trí màu mè phức tạp, lối vào hơi nhỏ hẹp, không có cửa phòng.
Có chút xíu ánh sáng nhỏ bé le lói chiếu ra từ bên trong.
Oskar đặt cái khiên ở bên chân tường, ngọn giáo dựng đứng tựa vào vách, hắn bước chân nhẹ nhàng đi vào trong.
Chính giữa của nhà nguyện là ngọn lửa thiêng tượng trưng cho thần Gopothy, ngọn lửa thiêng này được đốt liên tục trong nhà nguyện, cái bệ đặt nó gọi là “bàn thờ lửa”.
Nghe nói, ở trung tâm tôn giáo của Aswia, trong ngôi đền thờ cổ xưa nhất, ngọn lửa thiêng vĩnh hằng đã đốt cháy suốt hàng ngàn năm mà chưa từng một lần dập tắt qua.
Người tín ngưỡng Gopothy tin rằng lửa là một nguyên tố thuần khiết và tượng trưng cho trí tuệ và sự giác ngộ thần thánh.
Ngọn lửa này được canh giữ bởi một tư tế đỏ được đào tạo kỹ càng, người này chịu trách nhiệm duy trì nó thuần khiết và cháy liên tục, vị tư tế thường túc trực trước ngọn lửa và cầu nguyện.
Oskar nhận ra tư tế đỏ của nhà nguyện này, người kia đã xuất hiện tại thời điểm hành quyết những người trốn chạy.
Cái miệng đã buông lời nguyền rủa kia, lúc này đang lẩm bẩm cầu nguyện điều gì đó.
Khuôn mặt không dữ tợn như trước mà mang theo vẻ thành kính hiền lành, dường như không để ý gì tới xung quanh, cũng không quan tâm tới việc Oskar xuất hiện ở đây.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn cũng không có gì đặc biệt.
Quanh bàn thờ lửa, cũng có những người khác đang quỳ gồi cầu nguyện, họ chắp hai tay, vẻ mặt thành kính, hướng về ngọn lửa mà khẩn cầu.
Bọn họ đa số là những người phụ nữ và các bé gái.
Các bức tường của ngôi đền được trang trí bằng các biểu tượng và tranh vẽ tôn giáo, đại diện cho các khía cạnh khác nhau của tín ngưỡng Gopothy, nhưng nhiều nhất là lửa.
Ngôi nhà nguyện đá nhỏ bé này mang theo bầu không khí yên bình và thanh thản, khác nhiều với khung cảnh bên ngoài.
Oskar đứng trước ngọn lửa một hồi, rồi quay người rời đi.
Arvin đứng trước bàn thờ, hắn mở mắt ra ngắm nhìn ngọn lửa thiêng, rồi liếc mắt tên lính Weskast vừa ra khỏi nhà nguyện.
Hắn có mái tóc đen ngắn và bộ râu chải chuốt kỹ lưỡng, chiều cao trung bình, mặc áo bào trắng dài, bên hông buộc một sợi thắt lưng vải màu đỏ như lửa.
Trong đầu vị tư tế hiện lên hình ảnh diễn ra mấy ngày trước đó, khi ông ta nguyền rủa linh hồn những tù binh kia theo lệnh của người nắm quyền hiện tại của thị trấn.
Hình phạt của bọn hắn là thích đáng và nằm trong khuôn khổ, nhưng lại để người thi hành là Arvin mất ngủ vài đêm, hắn cũng không hiểu tại sao lại như thế.
‘Có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên ta thực hiện nghi thức này?’ Hắn tự dối lòng, nhưng một khuôn mặt hiện lên trước mắt.
Arvin, một tư tế gần 40 tuổi, sinh ra ở một ngôi làng nhỏ gần thành Matheri xứ Melitos, hắn được đào tạo trong đền thờ từ nhỏ, học tập chữ viết cổ xưa và nghi thức đặc biệt, tin tưởng hoàn toàn vào Gopothy.
Hắn từng trải qua nhiều chuyện trong đời, hắn đã phục vụ tận tụy dưới sự hướng dẫn của thầy mình trong nhiều năm, cuối cùng được giao phụ trách nhà nguyện trấn Tithega.
Cuộc sống ở Tithega trôi qua khá tốt đẹp, Arvin thích đọc sách sử và dạy dỗ đám trẻ em trong trấn.
Mấy tháng trước, hắn nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Hắn đang do dự có nên gọi thằng nhóc kia tới hay không, để thằng nhóc kia trở thành học trò của mình.
Dù rằng tuổi tác của nó hơn lớn nhưng lại rất thông minh, có lẽ nó có thể trở thành một tư tế và tiếp quản nơi này.
Arvin không quyết định được và muốn chờ đợi thêm một thời gian.
Nhưng thằng nhóc kia lại rời khỏi thị trấn và tham gia vào c·hiến t·ranh, lần này gặp lại, nó nằm ở trong đống xác c·hết kia, thân thể lạnh buốt bị người quăng vào trong rãnh đất.
Tên nhóc kia chắc không ngờ thầy trò lại gặp lại trong hoàn cảnh này, một người vẫn đang hít thở, người kia thì nằm im chờ đợi mục nát.
Điều làm Arvin đau đớn hơn nữa là hắn đã phải mở miệng nguyền rủa đứa nhóc ngoan ngoãn kia.
Khuôn mặt non trẻ kia hiện lên hằng đêm, để Arvin mệt mỏi và suy sụp, hắn nhìn vào ngọn lửa, chỉ cầu mong nhìn thấy một điều gì có thể cứu rỗi linh hồn của mình.
Linh hồn mà hắn cho là mang theo đầy tội lỗi.
Oskar và Maxwell lại dạo quanh thị trấn một lần, nhìn xem đám người đang trở về nhà khi trời chuyển dần tối.
Bọn hắn kết thúc phiên tuần tra, bàn giao công việc cho những người khác rồi trở về doanh trại.
Khi trời tối và những ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời đêm, bọn hắn thưởng thức bữa tối bên đống lửa trại, bữa tối hôm nay quay trở lại với đậu và cháo lúa mạch.
Maxwell kéo lấy Jasper thì thầm kể về những cô gái xinh đẹp dễ thương mình trông thấy ở thị trấn, mong chờ phiên trực tiếp theo mau đến.
Đống lửa trại lách tách kêu, màn đêm dần dần sâu, doanh trại dần yên tĩnh lại.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!