Chương 54: Sẵn sàng
Nhiều ngày trôi qua, Elena bị giữ ở trong căn phòng nhỏ của mình, lúc này căn phòng quen thuộc lại trở nên tối tăm và ảm đạm, không có chút ấm áp hay thoải mái nào của quá khứ.
Cửa ra vào đều bị khóa, cửa sổ cũng bị đóng chặt, nàng bị coi như một tù nhân trong chính lâu đài của mình.
Ý nghĩ không bao giờ được gặp lại mẹ của mình khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng và cô đơn.
Ella luôn ở bên cạnh an ủi tiểu thư bé nhỏ của mình, dỗ dành nàng chìm vào từng giấc ngủ, xoa dịu phần nào nỗi buồn của bé gái.
Elena không gặp lại chú mình kể từ ngày hôm đó, nàng bị quản chế trong căn phòng này.
Những người hầu quen thuộc ngày xưa vẫn thỉnh thoảng xuất hiện mang đến cơm nước, khuôn mặt họ né tránh không dám nhìn nhiều vị tiểu thư của lâu đài trước đây, mau chóng đặt xuống đồ vật rồi vội vàng rời đi.
Elena thỉnh thoảng tự hỏi trong lòng, liệu chú của nàng sắp đặt mình ở nơi này để làm gì, nàng lo sợ rằng bản thân sẽ ảnh hưởng xấu đến mẹ của mình.
Trước đó khi còn ở pháo đài Haarton, hiệp sĩ già Roderick từng nhận được thư của mẹ, nói rằng bà ấy cùng cậu Adam đang trên đường tới cứu họ ra khỏi nguy hiểm.
Trong đội quân kia còn có người chồng xa lạ vừa cùng nàng kết hôn, Elena thăm dò hồi lâu mới khó khăn lắm từ trong trí nhớ của mình lục lọi ra được bóng hình của anh ta, Tử tước Bertram Houghton.
Elena lúc này chỉ mong muốn gặp lại mẹ, tránh xa nơi này, lao vào vòng tay ấm áp của mẹ, ngủ say giấc khi mẹ đang hát ru, mí mắt nàng run run khi đang ngủ, không biết lại nhìn thấy gì trong giấc mơ.
‘Đùng đùng đùng.’ Tiếng đập cửa vang lên, làm Elena bừng tỉnh giấc, nàng lo sợ nhìn về phía cửa.
“Đừng lo lắng.” Ella đang ngồi ở bên giường, cô an ủi nói vỗ vỗ Elena, đứng dậy tiến về phía cửa.
Cánh cửa được mở ra, trước cửa là một người mặc giáp sắt bao kín toàn thân, trên đầu không mang mũ giáp, để lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên.
Ông ta xa lạ đối với của Ella và Elena, có lẽ là một hiệp sĩ tùy tùng của Josiah đến từ Brivey.
“Có chuyện gì?” Người thị nữ nói, nhìn chằm chằm người kia.
“Mau đi theo ta, ngài Josiah muốn tiểu thư Elena đi đến một nơi khác.” Người kia nói.
“Tại sao?” Ella hỏi lại, nhưng vị hiệp sĩ không trả lời, chỉ đáp lại ánh mắt của cô bằng một cái nhìn không cho từ chối, để cô run rẩy.
“Chị Ella.” Elena giọng run run đi xuống khỏi giường, bước đến bên Ella, cầm lấy tay cô.
“Không sao.” Ella nhỏ giọng an ủi, rồi hai người đi theo vị hiệp sĩ kia ra ngoài.
Người kia dẫn họ qua hành lang, xuống cầu thang, ra ngoài cửa lâu đài.
Ở nơi đó, một chiếc xe ngựa bốn bánh đã chờ sẵn, một đội kỵ binh khoảng 20 người vây quanh chiếc xe.
“Lên xe đi.” Người hiệp sĩ lại nói, hắn leo lên ngựa, dẫn đầu tiến bước ra khỏi cổng.
Chiếc xe ngựa chạy qua đường phố Rachdale, thẳng một đường ra khỏi cổng phía bắc, rồi tiếp tục hướng phía đông bắc mà chạy đi.
Elena ngồi ở trong xe ngựa, quan sát cảnh vật quen thuộc biến mất trong tầm mắt, càng ngày càng rời xa Rachdale.
Cô bé lần đầu tiên rời xa nhà, không chỉ sợ hãi mà còn cảm thấy cô đơn và buồn bã, rất nhanh liền ngủ th·iếp đi.
Chiếc xe ngựa tốc độ không chậm lại chút nào, thỉnh thoảng họ dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục đi đường.
Khi trời tối, Elena tỉnh dậy, trên đường nàng mệt mỏi và nhàm chám, đa phần thời gian là ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh giấc nhìn một chút phong cảnh xa lạ lướt nhanh qua ngoài cửa sổ xe ngựa.
Lần này khi Elena lại tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ không còn là cây cối, đồng cỏ hay núi đồi, mà là những ngôi nhà, khung cảnh này gần giống với đường phố của Rachdale, có những người dân đi qua lại trên đường.
Chiếc xe ngựa chạy thêm một đoạn rồi giảm tốc độ, Elena thấy ngoài cửa sổ vừa lướt qua hình ảnh của một bức tường đá, sau đó chiếc xe cuối cùng dừng hẳn lại.
Màn xe bị kéo ra, vị hiệp sĩ kia đứng dưới xe ngựa, chờ đợi họ đi xuống.
Ella đi ra ngoài trước, sau đó đỡ Elena xuống xe.
Đôi chân nhỏ bé đạp trên mặt đất một lần nữa, bầu trời đã từ sáng chuyển tối, trước mặt kiến trúc rõ ràng cũng là một tòa lâu đài, nhưng không phải Rachdale quen thuộc, mà là một tòa lâu đài nhỏ hơn.
Trên bậc thang của lâu đài đứng vài người, Elena đưa mắt nhìn qua, những khuôn mặt kia có cả xa lạ và quen thuộc, họ đang nhìn về phía cô bé.
Một cậu bé hơn mười tuổi bước xuống bậc thang.
Elena nhận ra em họ của mình, Felix.
Nàng mím môi, hai mắt đỏ bừng.
Felix nhanh chân chạy tới gần Elena, giang hai tay ôm chặt lấy nàng.
Phía trên cầu thang, một người phụ nữ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
---
Buổi tối, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, trong quán Cá Đỏ, ánh nến hơi mờ nhạt chiếu sáng, tiếng cười nói ồn ào.
Oskar ngồi một mình tại một cái bàn gần với quầy, tay cầm lấy ly bia uống một mình.
Hắn uống một hơi cạn ly, vị của bia hơi ngọt lại có chút đắng, Oskar đưa tay đi cầm bình muốn rót thêm nhưng cái bình nhẹ tênh, rõ ràng bia trong bình đã hết mất.
Oskar vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ, giơ lên cái bình không, người kia nhanh chóng bưng ra một bình khác
Oskar đang thò tay mò mẫm tìm tiền trả, thì từ bên cạnh đưa tới một bàn tay, xòe ra trước mặt người phục vụ, là một đồng Trite, người phục vụ nhận lấy tiền rồi rời đi.
Lance ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, “Sao thế, người anh em?” Người thiếu niên quan tâm hỏi.
Sắc mặt của Oskar hơi đỏ, hắn bưng ly lên nói, “Nghĩ tới đám tù binh bị g·iết.”
Tiếng la hét và khuôn mặt của đám tù binh thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Hắn uống thêm một ngụm bia, hy vọng nó làm mờ đi ký ức về ngày hôm đó.
“Ám ảnh sao?” Lance lo lắng hỏi, cũng tự rót cho mình một ly.
“Có lẽ vậy, ta cảm thấy nó kinh hoàng hơn cả trận chiến.” Oskar nói, trận chiến không để hắn suy nghĩ nhiều, qua là qua, nhưng khoảnh khắc tù binh bị chôn sống cũng tại trong lòng hắn chôn sâu xuống thứ gì, khó mà đào ra được.
“Mạnh mẽ lên.” Lance cụng ly bia, uống một ngụm, “Trong trận chiến sắp tới, có lẽ máu tươi sẽ để ngươi tỉnh táo lại.”
Oskar hít sâu một hơi, “Mong là như vậy.”
Hai người câu có câu không trò chuyện, vừa nói vừa uống, chờ bình bia kia cũng uống cạn, hai người cùng nhau trở về doanh trại.
Trong quán rượu, đám binh lính vẫn tiếp tục ồn ào náo nhiệt suốt cả đêm.
Trời sáng tinh mơ, Oskar sớm thức dậy, hành động nhỏ nhẹ để không đánh thức những người khác, hắn chui ra khỏi lều rồi đi bộ đến ngoài doanh trại.
Trên vùng đất trống trải ngoài doanh trại, Oskar lựa chọn một chỗ không xa lắm, tiêu chí của chỗ này là hai hòn đá nằm gần kề với nhau, có một chút hoa dại mọc xung quanh.
Những cánh hoa còn thấm ướt bởi sương sớm, chưa tỉnh giấc.
Oskar xoa xoa bả vai của mình, v·ết t·hương cũ gần như đã lành hẳn, nó có lẽ sẽ lành nhanh hơn nữa nếu như không trải qua trận chiến đấu vào đêm hôm đó.
Hắn rút kiếm ra, chuẩn bị luyện tập với nó, một người dùng kiếm lâu ngày không cầm tới thanh kiếm, dễ mất đi sự quen thuộc với thanh kiếm của mình.
Hắn cảm thấy v·ết t·hương đã hồi phục hoàn toàn, nên tiếp tục việc huấn luyện hàng ngày.
Thanh kiếm vung qua không khí, khi thì nhanh khi thì chậm.
Tiếng gió vụt qua kèm theo trên lưỡi kiếm, kỹ thuật của hắn dường như tốt hơn một chút so với trước đó, rõ ràng kinh nghiệm thực chiến đã giúp hắn hoàn thiện kỹ thuật của mình, để động tác ngày càng thuần thục và nhạy bén.
Trong những ngày tiếp theo, Oskar cố gắng lấy lại sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, hắn dành hàng giờ để luyện tập mỗi buổi sáng, trước khi bắt đầu công việc.
Thỉnh thoảng, Lance tới luyện tập chung với hắn, thông qua nhiều lần cùng Lance đấu kiếm, hắn rõ ràng nhận thấy kỹ năng của mình tiến bộ đáng kể, độ chính xác và phản xạ nhanh hơn trong mỗi đòn đánh.
Đôi khi hắn còn dự đoán được chuyển động của Lance, dễ dàng quyết định nên đỡ đòn hay phản kích.
Lance cũng được lợi nhiều khi huấn luyện chung.
Hai người thách thức và thúc đẩy nhau cải thiện kỹ năng của mình, và Oskar cảm thấy mình đã trở lại với nhịp điệu lúc trước.
Sau đó không chỉ dừng ở đó mà càng ngày càng tiến bộ.
Quân đội Weskast đóng quân tại Tithega đã hơn hai tháng, vẫn không có gì xảy ra, chỉ có những đội trinh sát được tung ra thăm dò tình hình, ngài Mario cũng tham gia trong đó, theo lời Lance kể.
Oskar kiên trì luyện tập, rèn luyện cả kiếm thuật và sự kiên nhẫn của mình, hắn muốn hoàn toàn sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!