Chương 53: Bennet
Mỗi lần hít thở như một cuộc vật lộn, những kẻ mở miệng la to trước hết bị đất lấp kín cổ họng và nghẹt thở, trong khi những kẻ khác cố vùng vẫy đưa đầu lên khỏi lớp đất mỏng, những nỗ lực yếu đuối để lấp đầy phổi của họ chỉ l·àm t·ình trạng của họ trở nên tồi tệ hơn.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi của họ bám dính vào người, mỗi giây trôi qua đều như thể kéo dài vô tận, và rồi bóng tối ập tới.
Sự vùng vẫy trong khi nghẹt thở, mất đi không khí và ánh sáng bóp nghẹt tinh thần của họ, để bọn hắn mất đi sức lực để quằn quại.
Một số tên tử tù khác chấp nhận c·ái c·hết này, bỏ mặc cho số phận, nước mắt chảy dài trên má, nhắm lại ánh mắt của mình không muốn tiếp tục chứng kiến bụi đất rơi xuống.
Bụi đất bay đầy, Oskar thỉnh thoảng nhìn thấy chút bụi mù toát ra khỏi rãnh, chỉ thế thôi, tiếng la hét đã bị bót nghẹt trong cái rãnh tối tăm và ngột ngạt kia.
Khi thời gian trôi qua, sự yên lặng c·hết chóc bao trùm, không còn tiếng la hét, không còn lời chửi rủa, thậm chí không có cả tiếng hít thở, chỉ còn lại tiếng xẻng xúc lấy đất của binh lính vang lên.
Ngọn lửa trước mặt tư tế vẫn cháy bùng, vị tư tế nhắm lại ánh mắt.
Khi ông ấy mở mắt lần nữa, ông hơi cúi đầu trước Tử tước Adam một cái, rồi một mình bước đi, tách ra đám người vây xem, đi trở lại trong thị trấn.
Bóng dáng kia chật vật hơn lúc tới, lưng dường như hơi còng xuống, cô độc bước đi trong cơn gió.
Adam đứng ở một bên quan sát từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt vị Tử tước không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, chờ khi tất cả đều đã kết thúc, anh ta quay sang đám tù binh kia, “Đây là h·ình p·hạt chính đáng mà bọn hắn phải chịu.”
Đám tù binh cúi thấp đầu không dám nhìn người trước mặt, người có thể quyết định tới sống c·hết của bọn hắn, quyết định cả cách bọn hắn phải c·hết.
Bọn hắn run rẩy cả người vì hoảng sợ.
Adam lướt mắt qua đám người một lượt, “Ta không muốn g·iết thêm bất kỳ người nào nữa, vậy nên đừng buộc ta phải làm như vậy.” Adam nói tiếp, “Ta sẽ tổ chức một cuộc tuyển chọn vào ngày mai, những người khỏe mạnh sẽ gia nhập đội quân của ta.”
Lời nói này của vị Tử tước cuối cùng để đám tù binh chú ý tới, ngẩng đầu lên, chút xíu hi vọng bốc lên từ đáy lòng của bọn hắn.
“Với những người không được chọn lựa, đừng lo sợ, sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, các ngươi sẽ được thả tự do, nhưng trong thời gian này, các ngươi phải làm việc mà mình được giao, kẻ lười biếng sẽ bị bỏ đói và trừng phạt.” Giọng hắn đanh thép và cứng rắn.
“Bây giờ bắt đầu công việc ngày hôm nay đi.” Adam nói lời sau cùng rồi rời đi, để thuộc hạ của mình tiếp quản nơi này.
Trong đám tù binh bắt đầu tiếng ồn ào bàn tán, không quá to tiếng vì sợ hãi, nhưng bầu không khí im lặng kéo dài một cách khó chịu kia cuối cùng b·ị đ·ánh vỡ.
“Mau làm việc đi.” Một người nói, phân phát đám tù binh, để họ bắt đầu công việc ngày hôm nay.
Đám binh lính cũng tản ra, mỗi người làm phần việc mà mình được giao, đa số trong lòng lại hơi ngột ngạt, bị ảnh hưởng bởi cuộc hành quyết lúc nãy.
Trong lòng lại sinh ra nỗi lo về hậu quả của việc b·ị b·ắt giữ trên chiến trường.
Công trường lại vang lên tiếng công cụ v·a c·hạm, tiếng nói chuyện, tiếng ra lệnh, bức tường gỗ tiếp tục được hoàn thiện.
Càng nhiều trụ cột được dựng lên, khoảng trống giữa chúng được lấp kín bởi các thanh ngang, đinh sắt đóng chắc những mối nối.
Chỗ chôn xác tử tù cũng dần dần bị đất đá lấp đầy trở nên bằng phẳng, bức tường gỗ kéo dài qua nơi đó, đè lên những người bị nguyền rủa kia.
Đám tù binh vẫn hoảng sợ khi nhớ tới chuyện này.
Những câu chuyện được đám lính truyền tai nhau khi uống rượu, loan truyền tới trong thị trấn và dân trấn cũng hốt hoảng khi nghe.
Có người chính mắt nhìn thấy sự việc nói cho đồng bạn của mình, câu chuyện càng truyền đi càng ghê gớm, càng thay đổi và trở nên càng đáng sợ hơn.
---
Hơn một tuần sau, phía nam trấn Bennet, doanh trại q·uân đ·ội xứ Alklen.
Một đám người đang tụ tập xung quanh đống lửa trại.
“Ngươi mau nói đi, lặp lại một lần nữa.” Một tên cung thủ nói với đồng bạn của mình.
Tên kia nhấp một ngụm nước, “Không phải đều đã nói ba lần rồi sao?” Hắn ta khó chịu cằn nhằn.
“Những người khác còn chưa nghe, bọn họ cũng muốn nghe một lần.” Người cung thủ lại nói.
“Đúng vậy, kể đi, ngươi giấu làm gì?”
“Mau mau nói.”
Những người khác cũng thúc giục, tên kia kéo kéo cuống họng, ho ho, “Cổ họng khô quá, nói không được.”
“Cái thằng này, đây, cầm lấy.” Có người đưa tới cho hắn một túi rượu.
Tên kia cười hắc hắc, mở ra uống vào một ngụm, “Oaaa! Thật thoải mái!”
“Mau kể đi.” Lại có người thúc giục.
Tên kia hắng giọng một cái, giọng hắn trầm thấp vang lên, nét mặt hắn nghiêm túc, “Các ngươi cũng biết trấn Tithega bị người Weskast chiếm mất rồi.”
“Chuyện này ai không biết, ta cứ tưởng việc gì.” Người đưa tới rượu định giật lại túi rượu của mình.
“Khoan khoan, ta còn chưa nói xong.” Tên cung thủ vội đè lại tay người kia.
“Các ngươi cũng biết có bao nhiêu n·gười c·hết trong trận chiến sao?”
“Không biết, ai quan tâm a.” Có người bắt đầu cảm thấy nhàm chán nói.
“Ta cũng không quan tâm, nhưng ta quan tâm có bao nhiêu tù binh b·ị b·ắt giữ.” Giọng hắn mang theo vẻ bí ẩn.
“Bao nhiêu?”
“Hơn một ngàn.” Tên cung thủ giơ lên ngón trỏ của mình.
“Thì sao?”
“Hiện tại không còn nữa.” Hắn rụt lại ngọn trỏ, “Bởi vì bọn hắn đều đ·ã c·hết, bị chôn sống.”
“Ai… ai lại làm vậy?” Người bên cạnh run rẩy nói.
“Cáo thành Arcop, Adam Argall, hắn ta ra lệnh chôn sống tất cả tù binh, nghe nói tiếng rên khóc của đám tù binh kéo dài cả một đêm khi biết h·ình p·hạt mà mình phải chịu.” Tên kia trầm ngâm từ từ nói.
“Nghe nói tư tế đỏ nguyền rủa linh hồn của bọn hắn, để bọn hắn không được tái sinh.” Hắn nói tiếp.
“Sao ta lại nghe nói bọn hắn b·ị c·hặt đ·ầu, hết thảy là năm trăm người, máu chảy xuống để dòng Venset đều chuyển thành màu đỏ, hiện tại người sống ở hạ du không còn dám ở gần dòng sông vì nó quá hôi tanh.” Một người đang đứng nói.
“Vậy ngươi nghe lầm rồi!” Tên cung thủ khẳng định, lại tranh thủ uống một ngụm.
“Có phải hay không trước hết c·hặt đ·ầu năm trăm người ném trôi sông, lại chôn sống một ngàn người?” Có người lẩm bẩm.
“Bọn hắn quá ác độc, không buông tha cho cả linh hồn của người thua trận.”
“Người xứ Weskast tàn ác như vậy, bọn hắn muốn g·iết sạch chúng ta sao, ta thà c·hết tại trên chiến trường.”
Câu chuyện tiếp tục được lan truyền trong doanh trại, có người thì sợ hãi, có kẻ lại phẫn nộ.
Giữa doanh, cờ hiệu của Josiah đang tung bay, một loạt các cờ hiệu khác cũng đang phấp phới lượn chung quanh, có thuyền vàng của cảng Pyrgos, cánh chim xanh của trấn Bennet, sừng đỏ cuộn tròn của trấn Menion…
Trong lều vải lớn, các lãnh chúa từ khắp Alklen tụ tập lại.
“Khi nào chúng ta xuôi nam? Quân đội gần như đã tập hợp đầy đủ rồi.” Một thiếu niên hơi mập nói, thân hình cậu nhóc khoảng mười mấy tuổi lại chật ních trong bộ áo giáp.
“Vội vã đi đưa tặng mạng sống sao?” Eric Gregsters cười cười, châm chọc nói.
Tên nhóc mập đỏ bừng cả khuôn mặt, mắt căm căm nhìn Eric.
“Dê Rừng, đứng khích thằng nhóc, nói chỉ nóng lòng muốn trả thù thôi.” Guy nói, vỗ vỗ bả vai thiếu niên mập mạp kia, “Bình tĩnh, Eben, khi nào có lệnh của Bá tước, lúc đó chúng ta sẽ xuôi nam.”
Eben Thrall thở ra một hơi, kiềm chế lại bản thân mình, không để ý tới Eric nữa.
“Các ngươi cũng nghe nói chuyện xảy ra với tù binh ở Tithega sao?” Một người trong số họ lên tiếng.
“Đều là lời truyền miệng, ai biết rằng đúng hay sai?” Guy nói.
“Nếu ta bắt được đám người Weskast, ta cũng sẽ làm như vậy.” Eric cười nói, “Nuôi một đám tù binh chỉ tốn cơm vô ích, g·iết sạch có thể tránh cho bọn hắn q·uấy r·ối, không cần tốn nhân lực canh gác, miễn đi rất nhiều phiền phức về sau.”
“Nếu ngươi b·ị b·ắt thì sao, Eric.” Một thanh niên cường tráng, làn da hơi sạm đen cười đùa nói.
“Chấp nhận số phận và tự trách bản thân quá vô dụng?” Eric Gregsters trầm ngâm chốt lát rồi gạt ra lời nói, có vẻ tự hỏi.
“Nhưng đừng lo lắng cũng đừng sợ hãi, lần này chúng ta sẽ không thua.” Eric nói tiếp.
“Bởi vì ngươi sao?” Eben châm chọc.
“Không, vì số lượng của chúng ta đông hơn, và đã chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những gì có thể sẽ xảy ra, thằng mập ngu ngốc.” Eric gằng giọng.
“Thằng khốn, mày nói ai ngu!” Eben nhào tới, Eric cũng không yếu thế, trong lều rơi vào trong hỗn loạn, những người khác mau chóng lại gần muốn can ngăn hai người.