Chương 52: Đất
Nền đất dơ bẩn, đoạn rãnh này mới vừa đào ra trong mấy ngày hôm nay, bức tường gỗ gần đó mới dựng lên một đoạn ngắn, phần móng lộ ra những viên đá vẫn chưa được lấp kín, những cái hố sâu trống không, không gian tĩnh lặng, đám binh lính cùng tù binh đều giữ yên tĩnh quan sát mọi chuyện.
Tiếng đào đất vang lên, từng xẻng từng xẻng một, một nhóm binh lính đang đứng dưới rãnh, tiếp tục công việc ngày hôm qua.
Dù cái rãnh đã đủ sâu cho việc dựng bức tường gỗ, họ lại tiếp tục đào cái rãnh sâu hơn, từng xẻng từng xẻng đất vung lên trên.
Khi họ kết thúc công việc và leo trở lên, mồ hôi đã thấm ướt cả người và bùn đất dính đầy quần áo.
Phía trên, binh lính đi tới dùng dây thừng trói lại những kẻ đang quỳ gối, hai tay của bọn hắn bị trói ngược ở sau lưng.
Bầu trời có vẻ hơi u ám dù trời vừa sáng, không có tiếng chim hót vang lên, mọi người quay đầu về hướng có tiếng bước chân nặng nề vang lên, một đoàn người tách ra đám người mà tới.
Dẫn đầu là Tử tước Adam Argall, thống lĩnh của đội quân, các quý tộc khác đi bên cạnh anh ta, một vị tư tế đỏ cũng ở trong đám người.
Adam ngừng bước trước mặt tên tù binh dẫn đầu, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như trời đông, nhìn vào tên kia cùng đám tù binh đang quỳ cạnh hắn, “Các ngươi đáp lại ơn không g·iết của ta bằng việc cố gắng trốn thoát, g·iết c·hết binh lính của ta?”
Giọng Adam chứa đựng sự tức giận, để đám tù binh co ro trên mặt đất, khuôn mặt chúng hốc hác, thân thể run lẩy bẩy.
Vị tư tế đỏ đi đến phía sau đám tù binh, ông đốt lên một chậu lửa, đứng trước ngọn lửa lẩm bẩm điều gì trong miệng, vẻ mặt có chút giãy dụa.
Sự im lặng lạnh lẽo tràn ngập trong không khí, Adam nói, “Các ngươi sẽ bị trừng phạt vì chuyện mình đã làm.”
Rồi hắn quay sang đám tù binh đang đứng chứng kiến, “Hi vọng bọn hắn sẽ là tấm gương cho các ngươi.”
Vị Tử tước gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ của mình, người kia cúi đầu đáp lại rồi phất tay, một nhóm binh lính ra khỏi hàng tiến lên, đám tù binh hoảng sợ rụt người lại.
Nhưng đám lính không đi về phía họ.
Mà vượt qua bọn họ, đi tới đống xác c·hết kia, những cái xác c·hết đã nguội lạnh qua một đêm dài.
Mọi người đứng quanh quan sát không biết những binh lính kia định làm gì với những xác c·hết kia, từng cái xác được kéo ra khỏi đống xác c·hết.
Vị tư tế dường như nhìn thấy điều gì, trừng to mắt nhìn hồi lâu.
Ông ta quay mặt đi, cúi đầu cầu nguyện, hai bàn tay nắm chặt lại cho thấy lòng ông không bình tĩnh.
Lính lôi kéo tới xác c·hết tới gần cái rãnh vừa được đào sâu hơn kia.
“Chôn?” Oskar nuốt một ngụm nước miếng, một từ ngữ khô khan phun ra từ cổ họng hắn.
Jasper hơi cúi thấp đầu, “Khốn kiếp.”
“Ít nhất giữ được mạng sống sau trận chiến sao?” Oskar lầm bầm.
“Hi vọng ta không b·ị b·ắt làm tù binh trong trận chiến tiếp theo.” Maxwell run run nói nhỏ.
Từng cái xác c·hết bị quăng xuống dưới, chúng lăn lộn vài vòng rồi nằm yên tại dưới đáy, được trải đều dọc theo rãnh đất sâu.
Đám tù binh đang quỳ, hay hiện tại nói đúng hơn là đám tử tù.
Lúc này bọn hắn như bị người khác t·ra t·ấn, rên rỉ la hét, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chuyện này diễn ra.
“Aaaa, không không không.” Tên dẫn đầu bỗng dưng như lấy lại linh hồn, ánh mắt dần dần có tiêu điểm, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng lại bị lính canh đè xuống trên đất, khuôn mặt hắn dính đầy bụi đất, nước mắt chảy ra, không biết lấy đâu ra sức lực giãy dụa không ngừng.
Ngọn lửa trong chậu lửa như gầm lên, nhảy múa mạnh mẽ trong làn gió mát mẻ của buổi sáng sớm.
Tư tế đỏ như trốn tránh điều gì, quay người đi, cúi đầu nhắm nghiền mắt.
Đám tử tù bị kéo tới gần với cái rãnh kia, bọn hắn la hét phản kháng, nhưng không ích gì, bị lính đè xuống quỳ ở phía trên.
Lúc này bọn hắn cũng đã nhìn rõ cảnh tượng phía dưới, nhìn thấy những người tối qua cùng mình chạy trốn.
Ngọn lửa bùng cháy với sức nóng dữ dội, làm ửng đỏ khuôn mặt của vị tư tế, ông hít sâu một hơi rồi mở mắt ra.
Đôi mắt của đám tù binh và binh lính đang đứng xung quanh dán chặt vào bóng dáng vị tư tế, hiện tại khuôn mặt của ông ta dường như không có bất kỳ cảm xúc hay sự đồng cảm nào.
Tiếng niệm tụng bắt đầu, và giọng nói của ông ấy vang vọng xung quanh, lấp kín vùng đất trống trải này.
Các tử tù rùng mình, tên dẫn đầu tối qua quỳ gần với vị tư tế, nghe thấy âm thanh rõ hơn những người khác, thân thể hắn run rẩy dữ dội, như thể tiếng tụng kinh là một sức mạnh sờ thấy được đang kéo hắn ta đến c·ái c·hết không thể tránh khỏi.
Ngôn ngữ của lời nói do vị tư tế phát ra không quen thuộc với tử tù, ngoại trừ các tư tế được đào tạo từ nhỏ, hiếm ai có thể nghe hiểu được chúng.
Nhưng giọng điệu kia thì không thể nhầm lẫn, ai nấy đều hiểu ông ta đang làm gì.
Tiếng tụng kinh đáng ngại kia nối liền không ngừng nghỉ, giống như tiếng kêu xung trận của một đội quân hung mãnh.
Nó làm tăng thêm cảm giác bất lực và sợ hãi của các tử tù.
Một số tử tù bắt đầu lẩm bẩm những lời cầu nguyện với thần linh, trong khi những người khác thì khóc lóc.
Họ biết rằng đây là điểm cuối của cuộc đời mình, và âm thanh của vị tư tế như một lời nhắc nhở khắc nghiệt về số phận sắp xảy ra của họ.
Cuối cùng tư tế cũng nói những lời họ có thể hiểu được.
“Hỡi Gopothy vĩ đại và quyền năng, hãy nghe lời cầu xin của tôi và phán xét những linh hồn này, nguyền rủa bọn hắn, đừng để chúng tái sinh trong ngọn lửa mà chúng từng tôn thờ, đừng để chúng cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của Ngài.” Tiếng nói trầm thấp của vị tư tế đỏ vẫn mang theo giọng điệu lúc trước.
Tiếng tụng niệm vẫn đang vang lên, xen kẽ với những âm tiết khó hiểu, đám tử tù bị bao trùm bởi cảm giác hoảng sợ.
Khao khát sống sót giờ đây phải nhường chỗ, nó bị thay thế bởi một khát khao khác.
Hiện tại bọn hắn chẳng còn ước ao được sống, chỉ mong muốn mình được c·hết đi một cách tử tế, dù là bị t·hiêu s·ống trên giàn.
Bởi vì bọn hắn sợ hãi nguồn sức mạnh tới từ chỗ không biết, sợ ngọn lửa mà mình từng thờ phụng quay lưng lại với mình.
“… để bóng tối và mặt đất bao trùm thân thể của chúng, để linh hồn của chúng mãi mãi lạnh lẽo, không còn biết đến hơi ấm của ngọn lửa này một lần nào nữa…” Giọng nói vị tư tế không hiền từ như thường ngày, nhưng lại tràn đầy ác ý.
“Không, các ngươi không được làm như vậy, không…” Tiếng rên khóc vang lên, sự tuyệt vọng đã lên tới đỉnh điểm.
Các tử tù nhìn vào mắt nhau, những cái nhìn tuyệt vọng, bọn hắn nhận ra số phận của mình, nhận ra cuộc đời kết thúc theo cách không thể tồi tệ hơn.
Tên dẫn đầu nhắm mắt lại, như thể hắn hy vọng rằng mình sẽ tỉnh dậy, và tất cả sẽ biến mất, đây chỉ là một cơn ác mộng xem ra khá chân thực mà thôi.
Những người quan sát sự kiện kinh hoàng này tự giác đứng nghiêm trang.
Mặc kệ họ là quý tộc hay thường dân, người tự do hay kẻ đang bị tù khốn, khuôn mặt của họ phản ánh sự pha trộn phức tạp giữa sự tò mò bệnh hoạn, sự tôn kính và nhiều nhất là sợ hãi.
Vẻ mặt của những người quan sát rất căng thẳng, bộc lộ những cảm xúc đan xen khó mà giải mã.
Một số người tỏ ra đau buồn và thống khổ, lòng họ nặng trĩu sự đồng cảm khi nhận ra số phận những người đồng đội cũ, những kẻ bị quay lưng bởi chính đức tin cổ xưa của mình.
Những binh lính đi đến sau đám tử tù, như những đao phủ giơ lên công cụ chuẩn b·ị c·hặt đ·ầu.
“Ngọn lửa trong các ngươi đã lụi tàn.” Câu nói cuối cùng trong cổ họng vị tư tế phun ra ngoài, lời nói không tổn thương thân thể nhưng nguyền rủa linh hồn.
Vị tư tế thốt lên lời này một cách khó khăn, giãy giụa và bứt rứt.
Đám lính đưa tay đẩy, và bọn tử tù té ngã xuống, một số té úp sấp trên đất, cố gắng xoay người để hít thở, một số nằm ngửa đè lên những cái xác được ném xuống trước đó, đưa mắt nhìn lên bầu trời u ám ở trên đầu mình.
Gương mặt bọn họ hiện rõ vẻ đau khổ, hơi thở hổn hển, lồng ngực lên xuống chập chùng, đôi mắt căng to đầy hoảng loạn, đôi môi nứt nẻ, khô khốc run rẩy, răng cắn chặt.
Một số tử tù căng mắt nhìn vào những binh lính đứng phía trên, như muốn dùng ánh mắt để g·iết c·hết họ, những người lính tránh đi ánh mắt kia, dùng hành động để đáp lại.
Tiếng xẻng đâm vào lớp đất lại vang lên, nhưng không phải là âm thanh đám tù binh đào ra cái rãnh ngày hôm qua, mà là từng xẻng xúc lên đất ném xuống rãnh.
Cái rãnh mà bọn hắn cực nhọc đào bới trong những ngày này, hôm nay lại trở thành nơi chôn thân của bọn hắn.
Lời nói như đê vỡ và nước tuôn trào ra.
“Không!”
“Bọn chó c·hết!”
“Tao nguyền rủa chúng mày thua trận và c·hết sạch…”
“Không, đừng mà…”
Hoặc là cầu xin, hoặc là chửi mắng hay nguyền rủa, một vài tên bộc phát ra những lời nói cuối cùng của đời mình, trước khi bị bụi đất lấp lại miệng mũi, âm thanh ô ô vang lên, khi phần thân thể bọn hắn còn lộ ra ngoài như những con giun lăn lộn trong đất.
---
Cảm ơn Nấm đề cử!