Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 51: Tuyệt vọng




Chương 51: Tuyệt vọng

“Đủ rồi! Bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng ngay!” Một người lính gác la hét lên, hắn xông tới gia nhập đám người đang chém g·iết với nhau kia.

“Không bao giờ! Tao thà c·hết! Tao sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!” Một tên tù binh hét to trước khi bị g·iết c·hết.

“Bọn tao đông hơn và số lượng áp đảo. Đây là một nỗ lực vô ích. Bỏ cuộc đi!” Một đội lính tuần tra khác cũng đến nơi, người đội trưởng rút kiếm ra, la hét.

Các tù nhân và lính canh lao vào nhau trong một cuộc tranh đấu khốc liệt, bọn tù binh nhào tới dùng nắm đấm cùng cơ thể của mình để chống lại kiếm và giáo.

Cả hai bên đều thể hiện quyết tâm, đám tù binh được thúc đẩy bởi hi vọng sống còn, giành giật lấy mạng sống và sự tự do của mình.

Nhưng sự chêch lệch về lực lượng, trang bị là quá xa.

Một người lính gác đã chế ngự được một trong những tù nhân, không dùng tới v·ũ k·hí mà ghìm tên kia xuống, cánh tay ghì chặt cổ tên kia.

Tương tự, một người khác cũng khuất phục được một tù nhân khác, đè tên kia lên hàng rào.

“Mày nên suy nghĩ kỹ trước khi định trốn thoát! Hậu quả sẽ rất nặng nề! Tao chờ mong việc mày bị xử phạt vào ngày mai.” Tên lính gác nói, đập đầu tên kia lên hàng rào, khiến tên tù binh hét lên đau đớn.

“Tụi mày không thể nhốt tao mãi được! Tao sẽ tìm ra cách, tao sẽ trả thù mày thằng khốn!” Bọn tù binh la hét và thách thức.

Nhưng bất chấp sự thách thức của họ, càng nhiều binh lính đã đến hiện trường.

Với sự hỗ trợ của quân tiếp viện, số lượng tuyệt đối của họ áp đảo số tù nhân còn lại, khiến chúng không có cơ hội trốn thoát.

“Trò chơi kết thúc, thằng khốn. Mày đã b·ị b·ắt và bây giờ bạn sẽ phải đối mặt với hậu quả cho hành động của mình.” Hai tên lính lôi lấy chân một tên tù binh, tên kia chạy được một quãng khá xa, nhưng lại bị đuổi kịp, họ đ·ánh đ·ập rồi lôi hắn ngược trở về.

“Đừng mà, tha cho tôi, tôi có vợ và con gái, làm ơn đi!”

Tên kia la hét và khóc lóc, phần lưng trầy trụa bởi đá vụn trên mặt đất.



Hai tên lính không quan tâm, lôi kéo thân thể tên tù, quăng hắn vào hàng rào, lại ra tay tiếp tục một trận đ·ánh đ·ập h·ành h·ung.

Dần dần, tiếng đánh nhau thấp xuống và thưa thớt, một vài kẻ phản kháng cuối cùng cũng bị g·iết hoặc đ·ánh đ·ập đến quỳ gối đầu hàng.

Khi mọi chuyện lắng xuống, Oskar thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng ở trước mắt mình.

Ngoài những kẻ cố gắng trốn chạy, những tù binh khác trong doanh trại sợ hãi nằm im trong lều, không dám nhúc nhích, sợ hãi bị liên lụy vào.

Một đội kỵ binh từ phía doanh trại bên kia chạy tới, các hiệp sĩ cưỡi ngựa phóng tới nơi này.

Từ khi trận chiến kết thúc, đây không phải là lần đầu tiên có người muốn trốn thoát, nhưng tối nay lại là lần có quy mô lớn nhất.

Gần một trăm tên tù binh tham gia, chúng bị g·iết c·hết mất hơn một nửa.

Bọn hắn không mang theo v·ũ k·hí, không thể nào là đối thủ của những người lính này, những kẻ từng đánh bại họ trên chiến trường trong một cuộc đấu công bằng với số lượng và trang bị gần như tương tự.

Những cái xác c·hết vẫn còn nằm ngổn ngang ở nơi đó, máu tươi vung vãi trên đấy, cảnh tượng cực kỳ bừa bộn.

“Không sao chứ?” Jasper đi lại gần Oskar, người thanh niên nhuộm đỏ áo mình bởi máu tươi, bàn tay cầm nắm thanh dao găm vẫn còn đang run run.

Oskar gật đầu, “Không sao.”

Hắn nhăn mặt khi chú ý thấy một cái xác của lính gác, một người thanh niên bị tù binh dùng hòn đá đập vỡ đầu, óc văng ra trên đất, mắt còn trợn lên.

Có lẽ chính hắn cũng không ngờ cuộc đời mình không kết thúc trên một chiến trường to lớn và khốc liệt, dưới làn tên bay trên đỉnh đầu hay sự xung kích như vũ bão của một đoàn kỵ binh.

Mà lại nằm xuống cách doanh trại không xa, khi vừa ăn xong bữa tối cách đây không quá lâu, mới cùng đồng đội nói chuyện về một người thiếu nữ xinh đẹp mình bắt gặp trong thị trấn, khoác lác rằng sẽ hỏi cưới cô ấy trên đường về với số chiến lợi phẩm giành được trong trận chiến.



Người đội trưởng đội tuần tra đưa tay vuốt khuôn mặt người thanh niên, khép lại ánh mắt còn mang theo sợ hãi và ngạc nhiên của hắn.

Trong lòng người đội trưởng bừng cháy lên một ngọn lửa giận, hắn liên tục đấm đá bọn tù binh đã bị xếp thành hàng quỳ gối trên đất.

“Bọn chó c·hết này, sao tụi mày dám trốn đi, tao sẽ g·iết từng thằng chúng mày!”

Vài người tới kéo anh ta ra, vị đội trưởng nén lại cơn giận của mình khi nhìn thấy hiệp sĩ Angus cưỡi ngựa đi tới.

Để bọn tù binh trốn thoát và gây náo loạn như thế này, đội tuần tra và đám lính gác đều có trách nhiệm.

Vị hiệp sĩ nhìn lướt qua khung cảnh nơi này, nhìn qua đám lính của mình, cũng không truy cứu là lỗi của ai, mà đưa tay vẫy lại mấy người đội trưởng, hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện.

Một vài người lính kiểm kê lại số lượng tù binh, đội tuần tra đi vào trong doanh trại tù binh, kéo ra từng túp lều vải, đánh thức những kẻ còn đang ngủ, kiểm tra xem có thiếu người nào hay không.

Oskar cùng Jasper kết thúc phiên canh gác của mình, cùng những người khác áp giải bọn tù binh đi khỏi nơi này.

Bọn tù binh bị buộc kéo theo những cái xác c·hết của đồng bạn mình, từng vệt máu tươi kéo dài trên mặt đất.

“Lũ khốn chúng mày, đi mau lên, đừng để tao phải ra tay g·iết thêm đứa nào nữa!” Một tên lính bực tức nói, mắt trái hắn b·ị đ·ánh bầm tím.

Oskar cầm theo bó đuốc, đi ở một bên, tay còn lại cầm kiếm, nó vẫn chưa đút lại vào vỏ từ khi xảy ra cuộc xung đột bắt đầu.

Hắn chăm chú nhìn đám tù binh, không muốn bị bất ngờ khi có chuyện gì xảy ra, đêm nay đã đủ mệt mỏi, hắn sẵn sàng chém c·hết bất kỳ tên nào có ý đồ làm ra chuyện bất thường.

May mắn quãng đường ngắn này không có chuyện gì xảy ra.

Bọn tù binh bị áp giải đến nơi đang xây dựng bức tường, ở phía tây nam thị trấn.

Xác của những kẻ c·hết đi bị chồng chất thành một đống, còn những kẻ còn sống thì quỳ gối trên đất, chúng lo lắng và sợ hãi, chờ đợi sự phán xử chắc chắn sẽ đến với mình.

“Trở về thôi.” Oskar nói với đồng đội, bọn họ bàn giao đám tù binh cho những người lính khác, rồi quay trở về lều của mình.



Trong lều trống không, không có người nào.

Urry và Maxwell b·ị đ·ánh thức, đi canh giữ bên trại tù binh.

Jasper cởi ra áo ngoài, quăng nó qua một bên, lau chùi sơ qua v·ết m·áu trên thân thể rồi chui đầu vào ngủ.

Oskar lau chùi thanh kiếm của mình, cầm tấm vải thấm nước lau sạch mặt mũi và bộ áo giáp da.

Khi đã qua nửa đêm, hắn cũng vào lều, kéo chăn đắp lên người, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, nơi bức tường gỗ đang được dựng lên, một số binh lính tụ tập ở nơi này, đám tù binh cũng chưa bắt đầu công việc, đứng nơm nớp lo sợ chờ đợi ở một bên.

Oskar đứng trong đám người, nhìn qua đám tù binh đang quỳ trên đất, có những kẻ đã đổ gục trên đất, c·hết đi vì v·ết t·hương chảy máu.

Không ai cầm máu hay chữa trị cho bọn hắn, cũng không ai tới thu dọn xác c·hết.

Họ để mặc những kẻ sống quỳ gối cạnh bên những người đ·ã c·hết.

Phía ngoài đám người vang lên tiếng bước chân của ngựa, tiếng lộc cộc vang lên, một vài người cưỡi ngựa đi tới.

Oskar nhận ra người dẫn đầu là hiệp sĩ Mario, ngài ấy cưỡi trên Sóc, chỉ mặc giáp da, trong tay cầm theo một sợi dây thừng, đầu kia của sợi dây là một người bị trói lại hai tay, v·ết t·hương chồng chất, lảo đảo bước đi về phía trước.

Oskar nhận ra tên kia, kẻ dẫn đầu cuộc đào thoát, ban đầu hắn tưởng rằng tên này đ·ã c·hết và đang nằm trong đống xác c·hết ở đằng kia.

Không ngờ tên này lại chạy thoát được, càng bất ngờ là hắn lại bị hiệp sĩ Mario dẫn người bắt trở lại, có lẽ chỉ có tên tù binh này mới hiểu được sự chập chùng cảm xúc mà mình đã trải qua chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Bị đánh đòn, nuôi ý định trốn thoát trong lòng, ngay lập tức biến nó thành hành động khi đêm vừa xuống, dẫn đầu cuộc đào thoát với vài người có cùng ý nghĩ, không ngờ nó biến thành một hành động lớn với hơn một trăm tên tù binh tham gia.

Bị Oskar đánh ngã, không dây dưa với trận tranh đấu mà lợi dụng sự hỗn loạn thoát đi, nhưng vui sướng không được bao lâu lại bị kỵ binh đuổi theo, bắt trói lôi trở lại, sự thay đổi từ hi vọng tới tuyệt vọng có lẽ đủ để khiến một người bình thường phát điên lên mất.

Nhìn thân thể của hắn ta, tàn tạ và rách nát, có lẽ đã bị h·ành h·ung một trận khi họ bắt được hắn, khuôn mặt thảm sầu và chán nản, hiển nhiên bản thân hắn cũng rõ ràng kết cuộc của mình khi b·ị b·ắt lại, ánh mắt vô hồn, không quan tâm bất kỳ những gì xảy ra xung quanh, đôi chân máy móc di chuyển khi sợi dây trên tay bị người giật kéo, hắn ngã quỵ xuống trước mặt đám tù binh khác.