Chương 50: Canh gác
Buổi tối, Oskar ăn xong cơm tối rồi nghỉ ngơi một lát.
Sau đó hắn mặc vào giáp da, cầm lên v·ũ k·hí cùng Jasper đi ra ngoài, bọn họ được phân công canh gác vào đêm nay.
Hai người bước đi, vượt qua đống lều trại đi đến bên ngoài doanh trại, sau đó tiếp tục đi về chỗ cách đó không xa.
Một doanh trại dành riêng cho tù binh được thiết lập ở đó, nó bị bao quanh bởi hàng rào thô sơ.
Ngoài hàng rào, binh lính đi theo cặp cầm v·ũ k·hí đứng gác, chú ý không để tù binh trong doanh trại lén trốn mất.
Doanh trại của bọn tù binh tối tăm và chật chội, không có đống lửa trại ấm áp để sưởi ấm hay thức ăn nóng hổi để lấp đầy bụng.
Đám tù binh bị nhồi nhét trong các túp lều nhỏ, chen lấn nằm kề sát nhau, khó chịu, bốc mùi và ẩm ướt.
Vài tia sáng của ánh trăng mờ nhạt xuyên qua màn đêm cung cấp cho bọn họ một chút xíu tầm nhìn.
Bọn họ không có vải đệm mà lót những lớp rơm mỏng phía dưới người, cũng không có chăn mềm che đậy, cơn gió lạnh của đêm thổi qua từng đợt để bọn họ run lẩy bẩy.
Có những người ôm chặt nhau, chia sẻ chút hơi ấm từ kẻ cùng chung cảnh ngộ với mình.
Những lối đi nhỏ hẹp giữa những túp lều, nhầy nhụa và dơ bẩn, thỉnh thoảng còn có vật phóng uế bừa bãi của đám tù binh.
Hoàn cảnh này để đám lính tuần tra chán ghét và ngại bước vào làm bẩn chân mình, họ chỉ đi tuần tra vòng quanh doanh trại mà không bước vào bên trong nửa bước.
Oskar chọn chỗ đứng gác tại bên cạnh một cái cột trụ, vị trí này chưa bị ai chiếm lấy.
Trên cột có một bó đuốc đang cháy, tỏa ra chút ánh sáng bao phủ một khoảng nhỏ chung quanh, và chỉ có một xíu ấm áp.
“Tìm chút củi đi, một đống lửa trại sẽ giúp chúng ta vượt qua đêm nay.” Hắn nói với Jasper, hắn không muốn đứng ngâm mình dưới cái lạnh ở ngoài trời.
Mùa đông đang tới gần, không khí ngày càng lạnh lẽo hơn.
Hai người chia ra thu thập chút cành cây, rồi tụ chúng lại thành một đống ở cách đó không xa, dùng lửa từ bó đuốc mà nhen nhóm.
Khi ngọn lửa bừng lên, hơi ấm tràn ra, để cho hai người dễ chịu hơn rất nhiều.
Jasper đứng ngắm nhìn bầu trời đầy sao, “Đêm nay thật yên tĩnh.”
“Ừm, đám tù binh ngủ từ sớm, lúc này bọn hắn hẳn là đã ngủ say.”
Oskar ngồi xổm trên đất, xoa xoa hai bàn tay, đưa chúng lại gần ngọn lửa, sưởi ấm hai bàn tay của mình.
“Ngươi nghĩ chúng ta sẽ vượt qua cuộc chiến này sao, Oskar?” Jasper lẩm bẩm.
“Ta không biết, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai nói trước được điều gì cả.”
Oskar trầm ngâm rồi nói tiếp, “Có lẽ chúng ta sẽ c·hết trên chiến trường, hay xui xẻo hơn, giống như bọn họ.” Hắn đưa đầu hướng doanh trại tù binh, ra dấu nói, “Bị cầm tù không biết tới khi nào mới được thả ra.”
“Ít nhất bọn hắn giữ được mạng sống.” Jasper nói, ánh mắt nhìn vào trong bóng tối của doanh trại.
“Ừ. Nhưng bị người khác nắm giữ mạng sống, bị ép buộc làm việc mình không muốn làm, không biết mạng sống của mình khi nào bị người khác c·ướp đoạt, thật đáng thương a.” Oskar hơi đồng tình với đám tù binh, nếu bọn hắn thua trong trận chiến kế tiếp và trở thành tù binh, theo hắn tình huống kia còn tồi tệ hơn là c·hết trong lúc chiến đấu, ít nhất khi đó tinh thần và thân thể được nghỉ ngơi.
Oskar ném thêm củi vào đống lửa, đứng dậy hoạt động tay chân, nhìn ngắm doanh trại, bên kia yên tĩnh, chăm chú nghe mới nghe thấy tiếng ngáy ngủ của bọn tù binh.
Đội tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua chỗ bọn họ đứng gác, nơi này là phía bắc của trại tù binh.
Bên một tòa doanh trại khác, binh lính cũng chìm vào giấc ngủ, những đống lửa trại vẫn đang cháy bừng, nhưng binh lính đều đã trở về trong lều của mình ngủ say, hồi phục lại và chờ đợi ngày mai tới để bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trời ngày càng khuya, Oskar và Jasper thỉnh thoảng câu có câu không trò chuyện để tránh ngủ quên.
Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi những ngọn cỏ và lá cây xào xạc vang lên.
Đột nhiên, có cái âm thanh nhỏ bé truyền vào lỗ tai của Oskar, hắn bừng tỉnh, rút ra thanh kiếm bên hông mình, đưa mắt quét qua xung quanh một lượt, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì lạ thường.
Tiếng rút kiếm đánh thức đang lim dim ngủ Jasper, “Có chuyện gì vậy?” Người thanh niêm cầm lấy cây giáo ngồi đó, im lặng cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng cũng không thấy gì.
“Không biết, hình như có tiếng gì đó?” Oskar nhỏ giọng trả lời, căng mắt quan sát lại một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện gì.
Jasper cũng đứng lên, hai người tựa lưng vào nhau cảnh giác quan sát xung quanh.
Jasper hướng về phía hoang dã, như sợ hãi có con quái vật đang ẩn giấu trong bóng tối hay kẻ địch đã đến gần chuẩn bị tập kích bọn họ.
Oskar thì đưa mắt về phía doanh trại, trong lòng nghĩ tới một khả năng.
Lúc này, người trong bóng tối cũng nhận thấy sự thay đổi của bọn họ, tiếng xầm xì vang lên, họ mất đi bình tĩnh và làm ra hành động.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi những âm thanh xáo trộn phát ra từ phía doanh trại tù binh.
Oskar lúc này mới nhìn thấy những bóng đen ở phía hàng rào, gần như hòa làm một với bóng tối.
Bọn hắn đang chui ra ngoài.
“Jas, tù binh.” Oskar la lên.
Jasper quay lại nhìn về phía trại.
Hai người lính gác lập tức phản ứng lại, cầm chắc v·ũ k·hí của mình trong tay
Oskar lấy xuống trên cột trụ bó đuốc kia, dẫn đầu thận trọng tiếp cận phía bên kia, muốn ngăn cản lại.
“Tù binh trốn thoát.” Hắn la to.
“Có tù binh trốn thoát!” Jasper cũng không ngừng la to, đi theo sau Oskar.
Một vài người đã chui ra ngoài, cố gắng hỗ trợ những kẻ khác chui qua khỏi hàng rào, Oskar và Jasper tới gần, ánh sáng từ bó đuốc soi chiếu trên mặt bọn hắn.
Oskar cầm kiếm la to, “Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Cút trở về đi!”
“Aaaa.” Có người bị mắc kẹt, hét lên, không ngừng vùng vẫy thân thể.
“Đừng bỏ rơi ta, ta muốn ra khỏi đây!” Hắn ta chui qua được một nửa, cầu xin người đứng bên ngoài, thân thể hắn ta bị cành cây của hàng rào quẹt xướt khi giãy dụa, v·ết t·hương rướm máu ra.
Có bốn tên tù binh đã ra ngoài, những tên này quay đầu nhìn về phía hai người lính gác, trên mặt họ mang theo vẻ hoảng sợ cùng điên cuồng, sẵn sàng liều mạng để thoát thân.
Jasper đứng ở bên cạnh, “Đồ ngu! Tụi mày có biết h·ình p·hạt cho việc bỏ trốn là gì không? Tụi mày sẽ phải hối hận…”
Một tên tù binh cầm trong tay thanh gỗ, vẻ mặt hắn hung ác nói, “Tao không quan tâm, bọn tao không ở trong cái địa ngục này nữa! Mày tốt nhất lùi lại và để cho bọn tao qua!”
Oskar nhận ra khuôn mặt kia, tên tù binh b·ị đ·ánh vào lúc ban ngày, hắn không ngờ tên kia sốt ruột như vậy, vừa chờ đến đêm liền quyết định trốn đi.
Oskar nắm chặt kiếm, hắn không có phép bất cứ tên tù binh nào trốn chạy khi mình đang canh gác.
Nơi xa, vài cặp lính gác khác nghe thấy tiếng gọi, phát hiện tình hình ở bên này, đang ồn ào chạy tới, đội tuần tra thì vẫn chưa xuất hiện.
Nhìn thấy thế, tên kia nôn nóng, quyết định không chờ đợi những kẻ đang chui qua nữa.
Hắn hét to, dẫn dầu các tù binh lao về phía đối diện
Tù binh vung gậy gộc và ném về phía Oskar và Jasper bất cứ thứ gì họ tìm thấy trên đường đi từ lều ra đến hàng rào.
Oskar né tránh hòn đá hay thứ gì bay qua đầu mình, quăng bó đuốc xuống chân, nhào lên đánh ngã tên dẫn đầu.
Một cuộc giao tranh khốc liệt xảy ra sau đó, đám tù binh chiến đấu bằng tất cả sức lực của họ, hiển nhiên bọn hắn cũng hiểu rõ kết quả khi b·ị b·ắt lại là gì.
Sự hỗn loạn ồn ào làm càng nhiều tù binh tỉnh giấc, chui ra khỏi lều và nhìn thấy chuyện đang xảy ra.
Một số cháy lên ngọn lửa hi vọng và nhanh chân chạy về phía hàng rào, cố gắng gia nhập hàng ngũ những người trốn chạy.
Oskar chém ngã một tên cầm trong tay khúc gỗ ngắn, lui lại một bước tránh thoát một người nhào tới, trở tay liền đ·âm c·hết hắn ta.
Jasper cùng hai người khác chiến đấu, mũi giáo của hắn đâm ngã được một tên nhưng lại bị tên còn lại xô ngã xuống đất.
Hai người vật lộn trên nền đất.
Mấy người lính canh đã chạy tới hỗ trợ, càng nhiều tù binh chui qua hàng rào.
Giữa sự hỗn loạn này, một số tù binh cố gắng thoát khỏi cuộc xung đột và tiếp tục chạy đi về phía hoang dã bên ngoài.
Càng ngày càng nhiều lính canh và tù binh gia nhập cuộc xung đột này.
Lính canh ưu tiên đuổi theo và đâm ngã những kẻ trốn chạy, trước khi quay trở lại hàng rào ngăn chặn những người khác.
Jasper rút ra dao găm bên hông, liên tục đâm vào và rút ra, cho tới khi kẻ đối diện không còn nhúc nhích nữa, im lìm đè lên người hắn.
Hắn đẩy ra t·hi t·hể, đứng lên, nhào tới đ·âm c·hết một tên đã chui được một nửa thân thể ra ngoài, máu tươi trào ra ở trước ngực, t·hi t·hể của tên tù binh treo ở trên hàng rào.
Oskar vung kiếm chém và chém, làm b·ị t·hương nhiều tên tù binh, bỏ qua những kẻ vừa hoảng sợ cầu xin vừa lui lại.
Hắn tập trung vào những kẻ còn muốn phản kháng.
Càng ngày càng nhiều lính canh chạy tới, một đội lính tuần tra có mặt, họ cố gắng ngăn chặn lại cuộc trốn thoát này, cuộc xung đột để lại càng ngày càng nhiều xác c·hết nằm trên mặt đất lạnh lẽo.