Chương 4: Phản ứng
Đêm đã khuya, gió đêm đang thét gào thổi loạn, một con chim bồ cầu đang vỗ đập đôi cánh của mình, cố gắng vẫy vùng bay tới đích đến đã định sẵn.
Trên nền đen của cảnh đêm, một tòa lâu đài xuất hiện trong tầm mắt.
Chung quanh tòa lâu đài nhà cửa san sát, giống như một bầy kiến một bao quanh nó.
Con chim bồ câu xám bay lên và bay lên, đáp vào cạnh cửa sổ ở phía trên cao của lâu đài.
Đột nhiên, một cánh tay từ trong bóng tối thò ra tóm lấy nó.
Một bóng người hiện ra từ bóng tối, nhìn con chim bồ câu một lát, sau đó lại đưa mắt nhìn về phương nam, nơi nó bay đến.
Đây là một người đàn ông, tuổi chừng ba mươi, dáng người không cao lắm, trên thân khoác một bộ áo choàng màu đen.
Đang ngủ say giấc trong phòng của mình, Tử tước Josiah bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn hai tay vò đầu, hơi khó chịu nhưng vẫn nén giận mở miệng:
“Vào đi.”
Ở ngoài cửa cận vệ nghe được giọng của Josiah, đưa tay mở ra cửa phòng, rồi gật đầu ra hiệu người đang chờ đi vào.
Đang chờ đợi người kia gật đầu đáp lại, cầm theo một ngọn nến đi vào trong phòng.
Hắn đầu tiên là đặt giá nến lên trên tủ cạnh giường, sau đó nhen nhóm mấy ngọn nến trong phòng.
Ánh sáng dần dần tràn ngập căn phòng tối, chiếu sáng lên không gian không rộng lắm, nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ.
Đối diện với giường là một kệ để áo giáp, bộ giáp sáng bóng lập lòe dưới ánh sáng của ngọn nến.
Kề bên bộ giáp là kệ đặt kiếm, kia là một thanh kiếm dài với lưỡi kiếm màu đen, chuôi kiếm bằng chất liệu như sừng động vật, buộc quanh bằng dây da, phần đầu được điêu khắc thành hình mỏ chim, tinh xảo mà sắc bén.
Bậc dưới là một thanh kiếm ngắn hơn.
Vị Tử tước lúc này đã ngồi dậy, tựa lưng vào lưng giường, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc.
Sau lưng hắn, một mặt cờ hiệu hình vuông to lớn che lại bức tường, trên nền đỏ thêu hai con quạ đen, cánh của chúng khép lại, con mắt trắng điểm tô bằng một vệt đen.
“Có chuyện gì để ngươi đánh thức ta vào giờ này, Saul?”
Josiah trầm giọng hỏi.
“Có tin tức truyền đến từ thành Rachdale, thưa ngài.”
Saul trả lời, từ trong túi lấy ra một cuộn giấy, giao cho lãnh chúa của mình.
Josiah tháo ra dây buộc, mở rộng cuộn giấy nhỏ, đưa mắt đọc nội dung.
Trong giấy nội dung cũng không nhiều, Josiah rất nhanh đọc xong.
Hắn cảm xúc thay đổi nhanh chóng, từ hai tay cầm giấy siết chặt, ánh mắt toát ra một tia tiếc thương, rồi lại biến thành vẻ giận dữ.
Thấy biểu hiện của Josiah, Saul hơi run lên trong lòng, mở miệng nói chuyện.
“Sợ rằng anh trai ngài có chuyện quan trọng tìm ngài, tôi sợ chậm trễ chuyện của ngài nên vội vã đến đây...”
Chưa đợi Saul nói xong, Josiah đã đưa tay kêu ngừng.
“Tin không phải do anh trai ta gửi tới, nhưng đúng là có liên quan tới anh ấy, người của ta trong thành Rachdale báo tin, anh ấy vừa mất trong đêm nay.” Giọng vị Tử tước trầm trầm thuật lại nội dung bức thư cho thân tín.
“Tôi thật lấy làm tiếc, ngài Myers đã chịu đựng bệnh tật quá lâu, đây cũng coi như sự giải thoát cho ngài ấy. Tôi sẽ gọi người chuẩn bị cho chuyến đi Rachdale, đám tang của...”
Josiah đưa mắt nhìn chằm chằm Saul, để lời nói của hắn lần nữa ngừng lại.
“Tin tức không phải Miriam truyền lại, cô ta có vẻ không muốn ta tiếp nhận vị trí của anh trai mình, cô ta đang buộc ta nhuộm áo mình bằng máu của cháu gái ta trong lúc t·hi t·hể anh trai ta còn chưa lạnh.”
Josiah cơn giận bỗng bộc phát, giọng nói từ trầm thấp đến gào to, giấy viết thư đã bị vò nhàu trong nắm tay, đứng bên cạnh Saul bị dọa đến run rẩy đổ mồ hôi.
“Chúng ta sẽ đi Rachdale một chuyến, nhưng không chỉ vì đám tang, quyền thừa kế của ta phải được bảo vệ. Báo cho các hiệp sĩ và nam tước của ta, bảo họ hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Saul đáp lại, đang định quay người rời đi.
“Chờ một chút.”
Josiah gọi hắn quay lại.
“Để Joshua đến đây gặp ta. Sau đó, gửi tin này cho các quý tộc khác, nói cho họ về ý định của ta.”
“Những ai thưa ngài, và trong thư nên đề cập những điều gì.”
Tử tước vẫy tay để Saul lại gần, trong miệng của hắn toát ra một chuỗi dài tên và lời nói.
Một hồi sau, Saul rời khỏi phòng, cả tòa lâu đài được thắp sáng lên, đám người b·ị đ·ánh thức và qua lại bận rộn, thực hiện nhiệm vụ được giao.
Hai giờ sau, cánh cổng lâu đài bị mở ra, một đội kỵ binh màu đen phóng ra.
Đám kỵ binh khoảng hai trăm người ngựa, dẫn đầu là một lính cầm cờ hiệu.
Trên cờ hiệu, hai con quạ của thành Brivey lắc lư thân hình trong gió, đối diện lẫn nhau, xa xa nhìn lại như muốn cắn nuốt kẻ đối diện, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ.
…
Đám bồ câu báo tin đa số bay về phương nam và phương đông.
Chúng đánh thức hết người này đến người khác, tạo nên một làn sóng trên khắp vương quốc, ai nấy đều mang theo ý định của riêng mình.
Phương nam, trong một tòa lâu đài, nhận được tin tức, một người thanh niên vẫn đang mặc áo ngủ, vội vã kêu gọi cận vệ của mình:
“Nhanh lên, chuẩn bị ngựa, chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm. Aras, ngươi đích thân thông báo việc này cho…” Tiếng nói người thanh niên vang vọng, mang theo một chút ý vội vã lẫn mừng rỡ.
…
Cách nơi đó hơn 150 cây số về hướng đông, một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi trước bàn, hai tay cầm giấy viết thư trầm ngâm.
Khoảng nửa giờ sau, ông ta buông ra giấy viết thư, đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn về hướng tây chỗ xa xăm, miệng lẩm bẩm:
“Cáo nhỏ, quyết định lần này của em có chính xác không?”
Trong giọng nói của ông ta mang theo vẻ lo lắng.
…
Qua nửa đêm, một tòa thành lớn ở phía đông Rachdale.
Một người đàn ông khoác áo xám quay đầu nói với người hầu cận:
“Mời các cố vấn của ta đến đây.”
…
Trời tờ mờ sáng, Vương Đô, một tòa nhà lớn ở thành tây, một người thanh niên mặc áo dài màu đen mang theo con chim bồ câu đi đến cuối hành lang một căn phòng lớn.
Căn phòng không lắp đặt cửa, bên trong được ánh nến chiếu sáng ngời như ban ngày.
Bước vào phòng, người thanh niên nhanh chân đi đến trước mặt một ông lão.
Ông lão cũng mặc áo đen, đang loay hoay lật xem một quyển sách, vẻ mặt mệt mỏi, dường như đã bận rộn cả một đêm.
Trên bàn tràn ngập đủ loại sách vở, làm bằng da hoặc bằng giấy, chữ khắc trên bia đá, vân vân.
Sau lưng ông ấy là nhiều hàng kệ sách, trái ngược với hình tượng trên bàn, các kệ sách được sắp xếp ngay ngắn, không thấy bụi bẩn.
Ông lão cũng không ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên, mở miệng hỏi:
“Joseph, có chuyện gì?”
Thanh niên cầm chim bồ câu đi đến gần bàn.
“Một con bồ câu trắng, thưa thầy Luca.”
“Hừm.”
Ông già bây giờ mới rời mắt khỏi quyển sách trên bàn, đưa nó tùy tiện đặt sang một bên, để chồng sách lại tăng thêm một chút độ cao.
Ông đưa tay tiếp nhận bồ câu, sau khi xác nhận màu lông vũ của nó, lấy ra tờ giấy cuộn lại đặt trong ống gỗ cột dưới chân nó, lẩm bẩm.
“Lại một quý tộc c·hết già sao.”
Thầy Luca đưa lại chim bồ câu cho học trò của mình, mở ra giấy viết thư đọc xem nội dung.
“Ồ, là Bá tước Myers Murden xứ Alklen.”
Người thanh niên bỏ chim bồ câu vào lồng, trở lại bên bàn chờ thầy mình giao phó.
“Đi lấy quyển sách đến đây.”
Joseph đáp lại “Vâng” cũng không hỏi tên sách, mà bước về phía kệ sách hàng thứ ba, miệng lẩm bẩm:
“Xứ Alklen, Murden, đây rồi.”
Một quyển sách lớn được đặt lên bàn, Luca mở ra sách, lật đến một trang, nhìn bên trong nội dung, sau đó ông cầm lên bút lông chim ở cạnh bên, chấm mực.
Trên trang sách có thể thấy được đã sớm ghi chép rất nhiều nội dung, lướt sơ qua có những dòng chữ như 'Năm 457, tham gia c·hiến t·ranh biên giới tây nam, g·iết địch...' 'Ngày 6 tháng 5 năm 424, sinh tại thành Rachdale, con trai trưởng của Bá tước...' '... tốt nghiệp học viện quân sự...' '... phong tước hiệp sĩ'.
Phía bên phải trang sách còn vẽ lên một con quạ màu đen, huy hiệu của Bá tước Myers Murden.
Thầy Luca đưa bút vào phía dưới, chậm rãi ghi, một hàng chữ màu đen đẹp đẽ hiện lên trên nền giấy 'Cuối mùa hè, ngày 7 tháng 7 năm 467, mất trên giường bệnh tại thành Rachdale'.
Thầy Luca chấm thêm mực nước, tiếp tục viết hàng dưới 'Người kế vị' viết đến đây ông cũng không ngẩng đầu, hỏi học trò:
“Con trai trưởng của Bá tước Murden tên gì?”
“Ngài ấy cũng không có con trai, thưa thầy, ngài Myers Murden và phu nhân của ông ấy Miriam chỉ có một người con gái.”
“Ồ, ta nhớ được ngài ấy có một người em trai, Josiah, Tử tước thành Brivey.”
Thầy Luca ngẩng đầu, trong miệng lời nói có một chút ý vị sâu xa, trên tay bút cũng không đặt xuống viết tiếp, dòng chữ cứ như vậy đứt đoạn tại nơi đó.