Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 48: Bị động




Chương 48: Bị động

Những binh lính từ doanh trại nối đuôi nhau đi ra ngoài, đi về hướng tây nam, bước song song với dòng Venset đang chảy xiết, họ chậm lại bước chân khi nhìn thấy một khu rừng ở trước mặt.

Đây là khu rừng nhỏ phía tây nam thị trấn Tithega.

Mặt trời chiếu sáng mặt đất, không khí trong lành và tươi mát.

Sự yên tĩnh của khu rừng bị phá vỡ, khi từng nhóm binh lính rảo bước tiến đến nơi này, giẫm lên những cành lá khô héo.

Oskar và đồng đội cũng có mặt trong đám người, trong tay họ cầm theo những thanh rìu, chúng được phân phát cho họ vào lúc sáng.

Đội trưởng Gilbert tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn từng người lính trong đội ngũ của mình, “Được rồi mọi người, hôm nay công việc của chúng ta là đốn gỗ.”

Anh ta la lên, vỗ vỗ thân cây sồi bên người, “Chúng ta được lệnh đốn gỗ, chúng dùng cho việc xây dựng hàng rào, thị trấn cần được vây lại để tăng cường phòng thủ.”

“Bắt đầu làm việc nào mọi người.”

Gilbert ra lệnh, và những người lính bắt đầu ngày làm việc của mình.

Những người lính đều mang trang bị nhẹ nhàng, không mang theo v·ũ k·hí, họ sải bước về phía sâu bên trong khu rừng.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo nên bầu không khí trong lành trên nền rừng.

Họ nói nhỏ trò chuyện với nhau, khuôn mặt mang nhiều biểu cảm khác nhau.

Họ sắp xếp, gom đồ đạc của mình thành một đống, đặt ở dưới gốc cây.

Jasper nhìn vào vẻ đẹp của khu rừng đang thay đổi màu sắc và huýt sáo, tâm tình người thanh niên tốt hơn một chút sau nhiều ngày ngột ngạt.

Gilbert quan sát chung quanh, đánh giá mấy cái cây, cũng bắt tay vào việc.

Những người lính chia thành từng cặp, Urry và Oskar cùng dạo bước, người trung niên chỉ vào một cái cây cao, “Chọn nó đi.”

Oskar gật đầu, xách rìu đi đến, đưa tay sờ lên vỏ cây, đây là một gốc cây sồi.

Urry nắm lên một chút đất, xoa xoa hai bàn tay trước khi bắt đầu vung chặt.

Và rồi người đàn ông trung niên bắt đầu công việc, vung lên rìu, chặt vào thân cây.



Tiếng sắt thép va vào gỗ vang vọng cả khu rừng.

Lưỡi rìu mỗi lần chặt vào thân cây sồi, làm văng ra những mảnh vụn gỗ, với mỗi cú chặt, lưỡi rìu đâm sâu hơn vào thân cây.

Khuôn mặt của Oskar đang lấp lánh mồ hôi khi làm việc.

“Trời ơi, gỗ này dày quá.” một trong những người lính càu nhàu khi chặt một cái cây đặc biệt to.

Đối tác của anh ta gật đầu đồng ý với bạn mình. “Ừ, việc đốn hạ nó sẽ mất một chút thời gian.”

Những người lính tiếp tục chặt cây, tiếng rìu chặt vào thân gỗ tiếp tục vang lên.

Họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau để giữ cho mình không trở nên quá mệt mỏi và nhàm chán.

Công việc cứ tiếp tục như vậy hàng giờ đồng hồ, gương mặt những người lính nhăn nhó vì kiệt sức, thỉnh thoảng họ dừng tay nghỉ ngơi uống nước một lát.

Oskar đánh giá gốc cây trước mặt mình.

Hắn tăng sức mạnh lớn hơn với mỗi lần vung rìu, khi thân cây bị chặt gần hết, lung lay muốn đổ, Urry và Oskar lui sang một bên.

“Tránh ra.” Hắn la hét bảo những người khác cũng tránh đi chỗ cây sẽ đổ xuống.

‘Ầm’ một tiếng vang lên, cây sồi to lớn đổ xuống trên đất, những cái cây khác cũng từng gốc lần lượt bị đốn hạ, những người đàn ông reo hò khi hoàn thành công việc.

Oskar nghỉ ngơi một chút, hắn ngồi dưới một gốc cây, hưởng thụ bóng mát của nó, cùng những người khác nói chuyện với nhau.

“Này, ta đã bao giờ kể cho các anh nghe về trận chiến tuần trước chưa?” Don hỏi như vậy khi anh ta nhấp một ngụm từ túi nước của mình.

“Ta tự mình hạ gục ba gã. Đó thực sự là một tình huống nguy hiểm.” Không chờ mọi người đáp lại hắn tự trả lời, khuôn mặt hiện ra vẻ tự hào, dường như đã thoát ra khỏi c·ái c·hết của mấy người đồng bạn.

Những người khác lắng nghe với sự chú ý say mê, lắng nghe từng lời của hắn ta, trong đầu cũng liên tưởng đến trận chiến ngày hôm đó.

Họ ngồi đó bàn tán về trận chiến, khoác lác về số kẻ địch mình g·iết được.

Những câu chuyện như thế này giúp nâng cao tinh thần, nhắc nhở cho họ về mục đích của mình.

Khuôn mặt Jasper đầy mồ hôi, ngồi xuống cạnh Oskar, cầm lấy túi nước uống một ngụm, Oskar nhận ra mùi vị kia, là rượu, không phải nước.



Người thanh niên hầu như phung phí tất cả tiền thưởng tại quán rượu.

Tuy nhiên, cậu ta không say sưa như lần ở trong quán rượu sau trận chiến, và có vẻ như giấc ngủ của Jasper đã trở nên tốt hơn, ít thức dậy vào nửa đêm hơn.

Một lát sau, Oskar và Urry lại chọn một cái cây khác, tiếp tục công việc của mình.

Khi hoàng hôn buông xuống, những người lính hoàn thành cú vung rìu cuối cùng của họ.

Đứng cạnh cái cây đổ xuống, Oskar lấy rìu chặt đi những nhánh nhỏ, sau đó buộc dây thừng quay khúc cây, cùng những người khác kéo nó ra khỏi khu rừng.

Từng gốc cây bị đốn hạ và kéo ra ngoài, chất thành những đống gỗ ở trên vùng đất trống phía ngoài.

Đám lính kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Maxwell vươn vai, cảm giác đôi tay của mình mỏi nhừ, người thợ đóng thùng rên nhẹ một tiếng.

Oskar cũng xoa xoa bả vai mình, v·ết t·hương gần lành hẳn lúc này lại hơi đau nhức, hậu quả của việc hoạt động quá mức.

Họ dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng đống gỗ, thành quả của họ.

Dòng sông Venset hôm nay chảy êm dịu, nước sông lấp lánh ánh nắng chiều.

Có những người lính cầm giấy bút đi ghi chép số lượng gỗ, gật đầu đồng ý.

Gilbert nói cho đám người họ có thể trở lại doanh trại.

Một số nhóm khác vẫn còn đang tiếp tục công việc của mình, cố gắng hoàn thành số lượng được giao.

Oskar kéo lấy thân thể mệt mỏi, trở về thị trấn, hắn tắm rửa ở bên bờ sông, sau đó quay trở lại trong doanh trại.

Jasper đã nấu xong món ăn ngày hôm nay, hôm nay có một món ăn tươi ngon là canh cá.

Những con cá do những ngư dân sống ven sông bắt được, đám lính đặc biệt ưa thích hương vị của chúng, sau nhiều ngày phải ăn uống khô khan.

Dùng cơm xong, trời đã tối xuống.

Những người khác chui vào lều nghỉ ngơi, Oskar thì một mình ngồi trước đống lửa trại, thanh kiếm gác lên đùi, ánh mắt của hắn nhìn về phía bầu trời sao, không biết đang suy nghĩ điều gì.



---

Trong thị trấn, phòng của Tử tước Adam Argall, người đàn ông đang bận rộn với những tấm bản đồ và những tờ giấy ghi chép đặt trên bàn.

Anh ngáp dài, mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ lớn, đó là trấn Tithega, nó nằm ở phía bờ bắc của sông Venset, tập hợp nhà cửa đường xá của thị trấn hiện lên hình dạng gần như là một hình vuông, thị trấn kề sát với con sông Venset chảy từ đông sang tây.

Tòa nhà của lãnh chúa Timber nằm hơi chếch phía tây nam trong thị trấn, cũng được đánh dấu trên tấm bản đồ.

Adam nhìn xem nhiều bức vẽ trên bàn, nhìn xem kiểu dáng thì là những vòng bao quanh thị trấn Tithega.

“Ghi lại danh sách những người thợ mộc và thợ xây trong trấn rồi sao?” Anh ta hỏi người đứng đối diện mình.

“Vâng thưa ngài, ngày mai bọn họ sẽ tham gia vào công việc xây dựng.”

Người kia trả lời, đưa tới tờ giấy cầm trong tay.

Adam lật ra xem xét, gật gật đầu, “Trả lương đầy đủ cho bọn họ, ứng trước một khoản để bọn họ yên tâm làm việc, chúng ta cần nhanh chóng dựng lên bức tường.”

“Vâng.”

Tiếng bước chân vang lên, một bóng người xuất hiện tại chỗ cửa phòng, tên thuộc hạ quay đầu cúi chào, “Phu nhân Murden.”

Adam phất tay, để thuộc hạ của mình rời đi.

“Có chuyện gì sao, Miriam?” Adam hỏi.

“Chúng ta sẽ tiếp tục chờ đợi ở đây sao, anh trai?” Miriam nói với giọng lo lắng, đôi tay nàng lướt qua mặt bàn, chạm tới những mặt giấy thô ráp.

“Josiah nắm trong tay Elena, hắn rõ ràng muốn dùng con bé để ngăn chúng ta lại trong một thời gian, ta cần suy nghĩ cẩn thận trước khi bắt đầu bất cứ hành động gì.” Adam lật xem danh sách ghi chép những người thợ, “Bertram cũng có ý chờ đợi, có nhiều chuyện cần được xử lý.” Anh ngẩng đầu lên nhìn em gái.

Vẻ mặt Miriam hơi sốt ruột, nỗi lo lắng cho con gái là không giấu diếm được.

Adam thấy thế đứng dậy, dùng đôi tay thô ráp của mình cầm lấy bàn tay của Miriam, chúng nhỏ nhắn hơn, với làn da mịn màng trắng sáng.

“Đừng lo, Josiah sẽ không làm hại Elena đâu, hắn chỉ muốn trì hoãn chúng ta tiến quân hướng bắc nên mới để người đưa tin tới, hắn muốn dành thời gian tập trung tất cả lực lượng lại, sau khi mất đi Tithega và Torsen, hắn không muốn tiếp tục thua trong trận chiến lần này.”

“Khi hắn sẵn sàng, hắn sẽ là người chủ động trong trận chiến tiếp theo?” Miriam nắm chặt tay anh mình.

Adam an ủi cô, “Chúng ta cũng sẽ tăng cường sức mạnh cho q·uân đ·ội của mình và chuẩn bị kỹ càng trong thời gian này.”

“Chúng ta sẽ không thua.”