Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 47: Sớm thôi




Chương 47: Sớm thôi

Bụi bặm của trận chiến đã lắng xuống, tiếng bước chân giẫm ầm ầm vang lên trong các hành lang của tòa pháo dài.

“Lục soát, tìm tiểu thư Elena.” Basil ra lệnh.

Từng căn phòng của pháo đài bị mở tung ra, những cánh cửa đóng kín bị đạp tan, đám lính như bầy chó săn đang truy tìm con mồi.

Bọn hắn không chỉ tìm kiếm, còn gieo rắc hoảng loạn và kinh khủng trên đường mình đi qua, phát tiết tất cả những gì mình đã chịu đựng trong trận chiến công thành kéo dài nhiều ngày này.

Tất cả những người tìm thấy bị g·iết c·hết hoặc h·ành h·ạ thể xác, bọn hắn c·ướp lấy thức ăn, rượu, vơ vét tất cả những vật có giá trị mà mình tìm thấy.

Tiếng la khóc của những người phụ nữ vang lên trong các bức tường của pháo đài, Basil bỏ mặc cho đám thuộc hạ làm như vậy, hắn biết, những tên kia cần giải phóng con thú bị xiềng xích, giam giữ tại ở sâu trong thân thể.

Và hậu quả, là cảm giác đau buồn và sự tuyệt vọng bao trùm không khí.

Basil bước dọc qua các hành lang.

“Bên này, thưa ngài.” Một tên lính nói, chỉ vào một cánh cửa đã mở ra nằm ở cuối hành lang.

Tiếng bước chân lộp bộp trên nền đá, trong căn phòng nhỏ, một cô bé co người lại trên chiếc giường.

Trước giường, một người thị nữ đứng giơ hai tay che chở cho cô bé, ánh mắt chăm chú quan sát những người trước mặt mình.

Mấy tên lính cầm kiếm trong tay, liếm môi, lăm le muốn nhào tới, định kéo lấy người thị nữ kia, nhưng Basil giơ tay ngăn cản họ lại.

Hắn đút kiếm vào vỏ, mở miệng nói, “Kết thúc rồi, đi với ta thôi, tiểu thư Elena, chú của cô muốn gặp cô.” Giọng hắn từ tốn mà nói.

“Ella.” Elena bật dậy nắm lấy tay người thị nữ, giọng sợ hãi, bàn tay nhỏ bé run rẩy không ngừng.

“Đừng sợ, chị sẽ không rời bỏ em.” Ella an ủi tiểu thư của mình, dắt tay cô bé bước xuống giường, nàng nhìn về phía Basil, người nắm giữ quyền nói chuyện ở đây.

“Đi thôi.” Basil lui lại một bước, nhường ra lối đi.



Ella dắt tay Elena, hai người bước chầm chậm qua hành lang, nhìn thấy những xác c·hết của quân canh giữ, chứng kiến cảnh tượng hoang tàn của pháo đài Haarton.

Cờ hiệu của hiệp sĩ Roderick bị giẫm đạp trên đất, thấm lấy máu tươi và bám lên bụi bẩn, để màu sắc tươi sáng của lá cờ trở nên u ám.

Khi đi qua một lối rẽ, bàn tay nhỏ bé của Elena bỗng siết chặt, nàng nhìn thấy người hiệp sĩ già, đôi mắt nàng ướt đẫm nước mắt, những dòng nước mắt chảy qua gò má mà rơi xuống đất.

Người hiệp sĩ già nằm im tại nơi đó, máu me khắp người, Basil đi tới, liếc mắt t·hi t·hể rồi thúc giục, “Nhanh lên đi.”

Ella cùng Elena lại tiến lên, khi họ đi ra ngoài, Elena nhìn thấy một đám binh lính đang dọn dẹp cánh cổng, lấy hết những vật chắn ở nơi đó ra, chuẩn bị mở cổng.

Họ đứng chờ đợi trên mảnh đất trống, cơn gió thổi nhè nhẹ làm tóc Elena phất phơ.

Basil đứng lặng canh giữ ở một bên, vị hiệp sĩ mặc giáp đen ngẩng đầu nhìn một lá cờ hiếm hoi còn sót lại trên bức tường, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Bộ váy xinh đẹp của Elena đã dính lấy bụi bẩn và nước mắt, giày trên chân dính thì máu tươi, hai tay cô bé bám lấy cái váy, hoảng hốt nhìn quanh mình.

Những tên lính cũng quan sát cô bé, một số nhìn về phía người thị nữ với ánh mắt tham lam và thèm khát, nhưng lui bước trước ánh mắt của hiệp sĩ Basil.

Bọn hắn đứng xa xa nhìn vào tâm điểm của trận chiến lần này, con gái duy nhất của Bá tước Myers Murden, được cho là người thừa kế xứ Alklen bởi mẹ cô và một số lãnh chúa.

Nghe nói đã có những trận chiến phát sinh ở phía nam giữa phe họ và người xứ Weskast, khi q·uân đ·ội từ Weskast vượt qua ranh giới.

Những người kia đến để giành lại quyền thừa kế của Elena, đáng tiếc không ai trong bọn họ không có mặt ở đây để bảo vệ cô bé.

Elena nhìn về phía lá cờ hiệu lúc này đang bay trên tường thành, vừa được cắm lên, hai con quạ của Brivey, hiện tại nó là cờ hiệu đại diện cho Rachdale.

“Đi thôi.”

Đang khi cô thất thần, thì bị một tiếng nói làm bừng tỉnh, Basil thúc giục họ tiếp tục đi tới.

Lúc này, cánh cổng của pháo đài đã được mở ra, một chiếc xe ngựa chạy vào trong, Ella đỡ lấy Elena leo lên xe.

Basil gật đầy ra hiệu cho người đánh xe, người kia đáp lại một tiếng rồi điều khiển xe ngựa chạy ra ngoài.



Phía trước xe ngựa cho mười kỵ binh dẫn đầu và đằng sau chiếc xe ngựa cũng có mười kỵ binh giáp đen theo sau, bọn hắn vây quanh chiếc xe ngựa ở chính giữa.

Elena nép mình vào bên người Ella, vải che bên cạnh bị gió thổi phất lên, cô bé đưa mắt nhìn ra ngoài.

Dưới tường thành, t·hi t·hể binh lính chất thành đống, dưới những cái thang, t·hi t·hể tan vỡ và nát bét vì rơi từ trên cao, một số cắm lấy những mũi tên.

Những người lính đang qua lại thu dọn t·hi t·hể và v·ũ k·hí.

Chiếc xe vòng lên hướng phía bắc, để lại sau lưng là tòa pháo đài đang bốc lên khói đen.

Con đường quen thuộc không biết đã trải qua bao nhiêu lần, Elena biết nó dẫn đến ngôi nhà mình sống từ nhỏ, nhưng bây giờ lại trở thành nguồn gốc của sự sợ hãi trong lòng nàng.

Quãng đường trôi qua trong sự im lặng.

Chiếc xe ngựa vượt qua cổng ở phía tây nam, chuyển hướng khi đến các ngã rẽ, nhưng phương hướng vẫn đâm thẳng tới mục tiêu đã định, tòa lâu đài nằm giữa thành.

“Không sao, ông ta là chú của em, ông ta sẽ không tổn thương em đâu.” Ella thì thầm vào đôi tai ửng đỏ của Elena khi xe ngựa đi vào trong bức tường, dừng lại trong sân của tòa lâu đài.

Hai người xuống xe và được dẫn vào sảnh chính.

Cô bé ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt quen thuộc mới đây bây giờ lại có vẻ xa lạ.

Josiah đưa tay, ra dấu, “Ngồi đi, cháu gái.”

Elena chầm chậm đi lên, ngồi lên cái ghế, hai tay xoa xoa đặt trên đùi, đầu cúi xuống không dám ngước lên nhìn.

Elena cảm thấy cô đơn và bất lực trong chính tòa lâu đài của mình.

“Chú sẽ không làm hại cháu, Elena, đừng lo lắng.” Josiah lại nói, hắn không muốn nhuộm hai tay mình bằng máu của cháu gái.



Nhưng hắn cũng sẽ không nhường ra vị trí Bá tước Alklen.

Sau đó, chỉ có tiếng nói của Josiah vang lên.

Khi họ ngồi nói chuyện, Josiah giải thích rằng sau khi cha cô q·ua đ·ời, đất đai và tước vị đã được truyền lại cho ông với tư cách là người thừa kế nam tiếp theo trong gia đình.

Elena không nói gì, thỉnh thoảng gật gật đầu đáp lại.

“Ta sẽ chăm sóc cho cháu, cháu sẽ an toàn khi ở với ta, cuộc sống của cháu sẽ được chu cấp đầy đủ, ta hứa sẽ không để ai tổn thương đến cháu, Elena.” Josiah thấp giọng nói, cố gắng trấn an cháu gái mình.

Elena dường như cảm nhận được tình cảm trong giọng nói của Josiah, hơi đỡ sợ hãi hơn, cô nói nhỏ, “Cháu muốn trở về bên mẹ.” Giọng cô ngập ngừng, sợ Josiah quát mắng mình.

Josiah thở dài, đứng lên, bước về phía cô và đặt tay lên vai cô.

Elena nao núng, nhưng cái chạm của Josiah rất nhẹ nhàng, để cô bé chấp nhận nó, nàng ngước nhìn chú của mình.

“Ta hiểu nỗi đau mà cháu phải chịu dựng khi mất đi cha và xa rời mẹ, cháu sẽ được gặp lại mẹ mình khi đến thời điểm, sớm thôi.” Josiah nói với giọng rất nhẹ nhàng.

“Ta hứa.” Josiah khẳng định một lần nữa.

Josiah ra hiệu, một người thị nữ đi tới, “Xin theo ta, ta sẽ đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.”

Elena quay đầu nhìn Ella, Ella gật đầu để cô bé yên tâm, dắt tay Elena đi lên bậc thang.

Elena quay đầu lại, thấy chú Josiah vẫn đang nhìn theo, ánh mắt của anh ta bình tĩnh không mang theo bất kì tâm tình gì.

Josiah nhìn bóng dáng cô cháu gái biến mất sau đầu cầu thang, phất tay gọi tới thuộc hạ.

“Truyền mệnh lệnh của ta cho Basil, để hắn chỉnh đốn đội ngũ rồi xuôi nam, mục đích là trấn Bennet.”

“Vâng thưa ngài.” Người kia quay người rời đi.

Josiah nói với Joshua, “Những người khác sao rồi?”

Người cận vệ trả lời, “Bọn họ đều đã tụ tập tại Bennet, thưa ngài, Nam tước Armsend đang là người chỉ huy bọn họ.”

“Để các hiệp sĩ sẵn sàng đi, chúng ta cũng lên đường vào ngày mai.” Josiah nói, dừng một hồi lại nói thêm vài lời với Joshua, người cận vệ tuân lệnh và rời đi.

“Adam Argall, Miriam Argall, Bertram Houghton, chúng ta sẽ gặp nhau, sớm thôi.” Josiah lẩm bẩm trong miệng, tâm trạng hơi khá hơn một chút sau nhiều ngày bực bội, dạo bước trong sảnh, nhấp một ngụm rượu nho, ngước nhìn luồng ánh nắng chiếu qua cửa sổ thẳng đến trong phòng.