Chương 44: Chiến lợi phẩm
Khói và mùi gỗ cháy tràn ngập không khí.
“Giết!”
“Tiến lên.”
Tiếng la g·iết vang lên bên tai.
“Aaaa.”
Tiếng lưỡi kiếm v·a c·hạm vào nhau, tiếng người la hét trong đau đớn, tiếng vó ngựa chạy ầm ầm.
Mùi máu tươi chui vào lỗ mũi, mồ hôi thấm ướt áo vải kề sát làn da.
“Jasper, Jasper.” Xa xa có tiếng gọi, một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai của Jasper, cả người anh ta bị lay động.
“Jasper, tỉnh lại a.”
Lại là tiếng nói kia vang lên.
Jasper mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, không có kiếm cùng máu, mà là bên trong một cái lều vải nhỏ, Urry và Maxwell nằm ở phía bên trái, Oskar thì ngồi dậy, tay còn đặt trên bả vai của anh ta.
Jasper ngồi lên, “Oskar.” Hắn ta nói nhỏ.
“Có sao không?” Oskar lên tiếng, nhìn khuôn mặt đồng đội của mình, nó toát ra vẻ sợ hãi, thân thể còn đang run nhẹ, hơi thở gấp gáp.
Jasper đưa tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy tim của mình đập thình thịch lên, “Cảm ơn, không có gì, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
“Nghỉ ngơi thêm một lát đi, trời vẫn chưa sáng.” Oskar quan tâm nói, đứng dậy ra khỏi lều.
Jasper lại nằm xuống, đặt tay lên trán mình, hình ảnh trận chiến lặp lại trong giấc mơ của hắn ta, từng khoảnh khắc diễn ra một lần nữa, nhìn thấy những con người gục ngã và c·hết đi xung quanh mình, bản thân đứng đối đầu trực diện với kẻ thù, để cho trái tim đập loạn xạ và thân thể run rẩy lên.
Jasper thở dài một hơi, cố gắng quên đi những hình ảnh kia, muốn một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, trời đã gần sáng, Oskar thêm chút củi vào đống lửa trại, hoạt động chút tay chân, chợt, hắn nhìn thấy một người cưỡi ngựa ở phía xa xa, nhận ra người kia, Oskar vẫy vẫy tay, miệng kêu nhỏ, “Lance, Lance, bên này.”
Lance đang đưa mắt nhìn khắp chung quay, nghe tiếng kêu rồi quay lại, lúc này cũng nhìn thấy Oskar, hắn cưỡi ngựa từ từ đi tới.
Khi hắn ta lại gần, Oskar mới nhìn thấy trong tay kia của Lance dắt theo dây cương, Sóc đang đi theo ở phía sau.
“Đi thôi, chạy một vòng.” Lance nói, đưa dây cương của Sóc cho Oskar.
Oskar quay người nhặt lên thanh kiếm và chút đồ, đi đến bên cạnh Sóc, vuốt ve nó một chút rồi trèo lên, hai người chầm chậm cưỡi hai con ngựa đi trong doanh trại, đi hướng phía bên ngoài đất trống.
“Đuổi theo a!” Oskar lên tiếng, cưỡi Sóc phóng nhanh.
“Chờ ta!”
Lance cũng không tụt lại, cưỡi ngựa theo sát phía sau, hai con ngựa nâu mang theo hai người thiếu niên, đón làn gió mát của buổi sáng sớm thổi qua lông tóc mà phi nhanh.
Oskar dừng ngựa ở bên bờ sông, chậm lại tốc độ, rồi xuống ngựa.
Hắn cầm kiếm đi đến bên dòng sông Venset, trước tiên rửa mặt, dòng nước mát lạnh làm tâm trí hắn tỉnh táo, Oskar thở một hơi thật dài, nhìn kỹ trước mặt mình dòng sông này.
“Trận chiến ngày hôm đó, rất khốc liệt sao?” Lance đi tới, tò mò hỏi thăm người anh em của mình.
Oskar gật gật đầu.
“Trên vùng đất trống, trên cây cầu, bọn hắn hầu như không phản kháng, nhưng ở cánh cổng trận chiến rất kịch liệt, rất nhiều người của chúng ta đều c·hết ở đó.” Giọng người lính trẻ vang lên, hắn nhìn Lance, nói tiếp, “Đương nhiên, chúng c·hết còn nhiều hơn nữa.”
Oskar ngồi xuống bên bờ, lấy ra đá mài, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, quan sát lưỡi kiếm, nó tràn ngập vết sứt mẻ.
“Ngươi g·iết được bao nhiêu người?” Lance liếm môi hỏi, ngồi xuống cạnh bên Oskar.
Oskar lấy ra bình dầu, “Ta không đếm a, người nào lại nhớ được mình g·iết c·hết bao nhiêu người?” Hắn cười cười nói.
“Nó như thế nào?”
“Thứ gì như thế nào?”
“Trận chiến a.”
“Rất hỗn loạn, rất ầm ĩ, tiếng trống, tiếng la hét, mùi máu tươi, những khuôn mặt tuyệt vọng, không quá đẹp mắt, không như trong truyện.” Oskar chầm chậm nói, trong đầu thì liên tưởng hình ảnh trận chiến.
Hắn đổ dầu lên trên đá mài, cầm thanh kiếm trong tay, một tay cầm chuôi kiếm, tay kia bọc vải cầm vào phần lưỡi, đưa lưỡi kiếm lui tới trên đá mài, âm thanh của kim loại ma sát với bề mặt đá vang lên xẹt xẹt, Oskar cố gắng mài sắc lại thanh kiếm của mình.
Công việc này hắn đã từng làm vô số lần trong quá khứ, đôi tay thuần thục nắm chặt, chuyển động tới lui, lưỡi kiếm dần dần trở nên sắc bén hơn, Oskar dồn hết tâm trí của mình vào trong đó.
Hồi lâu sau, sau khi trải qua lặp đi lặp lại mài giũa, phần lưỡi kiếm trở nên sắc bén hơn, nhìn chăm chú mới có thể phát hiện những dấu vết mà trận chiến để lại.
Lance đang ngẩn người nhìn nước sông chảy nhanh, không biết để tâm hồn lại bay đi nơi nào.
“Lần sau ngươi sẽ nếm trải nó thôi, không cần phải thất vọng.” Oskar biết hắn đang nghĩ gì.
“Đương nhiên rồi, ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ trận chiến tiếp theo, hiệp sĩ Lance cần tích lũy kinh nghiệm.” Lance đấm nhẹ vào vai Oskar.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau, trong khi đó Oskar lau chùi thanh kiếm, làm sạch đi bụi bẩn, giúp nó lấy lại vẻ sáng bóng.
Buổi trưa, khi đám lính đang ăn trưa trong doanh trại, đội trưởng Gilbert dẫn người kéo tới một chiếc xe, phía trên chứa v·ũ k·hí và lương thực, “Chiến lợi phẩm của trận chiến.” Người đội trưởng vỗ vỗ tay, cười nói.
Những người trong đội bắt đầu reo hò lên, những nơi khác trong trại cũng như vậy.
Gilbert gọi tới từng nhóm tới và bắt đầu phân phát chiến lợi phẩm.
Oskar cùng đồng đội cũng cười tươi vui vẻ, chờ đợi tới lượt, khi tham gia một cuộc c·hiến t·ranh, thứ đầu tiên mà đa phần đám binh lính đều là nhắm tới chính là chiến lợi phẩm.
Bọn hắn anh dũng chiến đấu, thực hiện nghĩa vụ vì đã nhận lấy tiền lương, cũng vì thứ mình sẽ giành được sau trận chiến.
Tử tước Adam không cho c·ướp phá thị trấn, bởi vì trong cuộc c·hiến t·ranh này, họ không phải quân xâm lược đến để c·ướp b·óc, mà là đến để giành lấy quyền thống trị thuộc về mình, Tithega lúc này cũng coi như một phần lãnh thổ của tiểu thư Elena và Tử tước Bertram.
Điều này khiến việc c·ướp phá thị trấn bị cấm, tuy nhiên, những thứ giành được trong trận chiến từ kẻ địch lúc này được đem ra để ban thưởng cho những người đã tham gia chiến đấu.
Phần thưởng bao gồm một số lương thực, không biết được mua sắm hay có nguồn gốc từ nơi nào, một ít cá tươi và thịt, trái cây và rau củ, tất cả chúng được cả đội chia đều.
Mỗi người được nhận thêm một số tiền là 5 đồng bạc Dobra, gần bằng với hai tuần tiền lương của họ.
“Oskar.” Gilbert kêu lại hắn, mỉm cười, đưa tới một cái giáp da.
Oskar mừng rỡ nhận lấy, bộ giáp da kia màu nâu, phía trên có nhiều vết bẩn, rõ ràng là được lột xuống từ trên thân của n·gười c·hết, nhưng Oskar cũng không chê mà rất vui vẻ, “Cảm ơn, đội trưởng.”
Gilbert vỗ vỗ vai hắn, “Không cần cảm ơn, nó là phần thưởng ngươi xứng đáng có được.”
Mọi người ôm lấy chiến lợi phẩm trở về, tiếp tục dùng bữa, cười nói với nhau.
Có người hâm mộ, hơi ghen ghét nhìn bộ giáp da trong tay Oskar, nhưng không có người nào tranh luận hay nói điều gì khó nghe.
Tiếng cười nói trong doanh trại nhiều hơn, đám lính hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình đạt được.
Gilbert không chia sẻ số chiến lợi phẩm trên xe, anh ta không nói với họ mình được thưởng những gì, những người khác cũng không ai hỏi thăm, nhưng bọn họ đều biết đội trưởng hiển nhiên cũng sẽ được thưởng, mà phần thưởng chắc chắn còn nhiều hơn và tốt hơn bọn họ.
Urry cất tiền vào trong cái túi nhỏ, cẩn thận nhét vào trong áo, đây sẽ là phần thu nhập thêm để gia đình anh ta trải qua cuộc sống tốt hơn.
“Vào trong trấn không, Oskar?” Jasper quay sang hỏi thăm.
“Không, các ngươi đi đi, ta muốn thu dọn một chút.”
“Cũng được, bọn ta đi đây.” Jasper phất phất tay, lôi kéo Maxwell đi vào trong trấn, túi tiền nhỏ xoay xoay trên bàn tay.
Oskar lấy nước rửa sạch nồi và bát, rồi trở về bên lều vải, lấy ra cái giáp da vừa nhận được, hắn dùng vải mà lau chùi, từ từ và tỉ mỉ, cố gắng làm sạch hết những vết bẩn.
Bộ giáp da dính lấy máu và bụi bẩn, chậm rãi được làm sạch, Oskar hài lòng hơn khi không nhìn thấy bất kì vết rách hay vết cắt nào ở phía trên nó.
Hắn từng muốn mua sắm một cái áo giáp da khi ở thành Arcop, hiện tại cuối cùng thì đã có được thứ mà mình từng ước ao, với cái áo giáp này, cơ thể của hắn có thể được bảo vệ tốt hơn trên chiến trường.
Người thiếu niên sau khi lau sạch nó thì đặt ở trước người, rồi ngồi đó quan sát một lượt, trong lòng cảm thấy vui vẻ và thoải mái.