Chương 45: Tin
Hơn một tuần sau, trấn Tithega.
Lena, một cô bé sống ở trong thị trấn, hai tay ôm chặt một bó rơm khi đang đi trong con đường hẻm phủ đầy bụi bặm.
Lena sống ở đây cùng mẹ của mình, cha cô tham gia c·hiến t·ranh, cùng những người khác qua sông và đi về hướng nam.
Những ngày này, thị trấn tràn ngập nỗi sợ hãi, nhất là khi đội quân mạnh mẽ kia chiếm được thị trấn, hai mẹ con Lena hoảng sợ ôm nhau khi tiếng vó ngựa và bước chân rảo bước ngang qua ngôi nhà nhỏ của họ.
May mắn là không có người nào xông vào nhà, nhưng sau đó mẹ cô lại khóc rất nhiều, không biết rằng cha cô đã bị g·iết c·hết hay b·ị b·ắt làm tù binh.
Trong ngày xử quyết, bà như tìm lại hơi thở sự sống khi trong thấy ông ấy ngồi trong đám người, nhưng xui xẻo là ông ấy không nằm trong những người được lựa chọn thả tự do, may mắn là ông ấy không có trong những người b·ị c·hém đầu, nhưng Lena không nhìn thấy ông ấy trong đám tù binh vì người quá đông.
Hiện tại, thỉnh thoảng mẹ cô vẫn đi loanh quanh ở ngoài trấn, xa xa nhìn về phía trại tù binh, cùng với một vài người phụ nữ khác, mong muốn nhìn thấy bóng dáng của chồng mình.
Bụng Lena sôi ùng ục, cô bé đưa tay sờ lấy bụng nhỏ của mình, trong lòng chỉ ước ao có một mẩu bánh mì để lấp đầy nó.
Đột nhiên, cô bé nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau cô.
“Này, bé con. Cháu mang theo gì đó vậy?”
Giọng nói đó là của một người đàn ông, Lena quay đầu nhìn thấy bộ râu rậm và đôi mắt xanh sắc lẹm.
“Không… không có gì, thưa ông. Chỉ là một ít rơm cho mẹ cháu.” Lena lắp bắp nói, cố gắng không nhìn vào mắt của người kia.
Người đàn ông nhìn cô bé nói, “Muốn kiếm tiền sao, ta có một công việc cho cháu, cháu sẽ được trả công.”
Lena do dự, cô bé biết mình không nên tin ông ta, nhưng ý nghĩ kiếm được vài đồng tiền quá hấp dẫn để tâm linh yếu ớt bé nhỏ cưỡng lại được.
“Công việc gì cơ?” Nàng thận trọng hỏi.
Người đàn ông lại nhếch mép cười.
“Tất cả những gì cháu phải làm là gửi một thông điệp. Chỉ cần một chuyến đi thật nhanh trong thị trấn, và cháu sẽ được trả hậu hĩnh. Có hứng thú hay không?”
Lena gật đầu, biết ơn ông ta vì đã cho mình cơ hội này, cô bé muốn kiếm tiền để mua thức ăn cho mình và mẹ của cô, người đang ủ rũ ở nhà.
Lena bỏ bó rơm xuống trên đất, xoa xoa hai bàn tay bé nhỏ lên bộ đồ dơ bẩn của mình.
Người đàn ông gật đầu, “Cầm lấy.” Ông ta đưa cho cô bé một mảnh giấy da nhỏ và chỉ đường cho cô bé đến nơi cô sẽ giao nó, bảo Lena lặp lại một lần, xác nhận không sai lầm, ông ta liền đưa cô một đồng Trite.
“Số tiền còn lại người nhận tin sẽ trả.”
Lena gật đầu, cô bé nhận ra chỗ kia, ngôi nhà của vị Nam tước, cô bé hơi sợ hãi, có chút kháng cự, nhưng cơn đói bụng để cô bé nhận lời.
Cô bé cầm chặt mảnh giấy da kia, đạp bước đi mau.
Khi Lena băng qua những con đường ngoằn ngoèo, cô bé không khỏi cảm thấy lo lắng.
Cô bé không chắc liệu mình có đang làm chuyện đúng đắn hay không.
Những con đường ngày hôm nay ít bóng người hơn, những đội tuần tra cũng thưa thớt, Lena nghe nói đội quân kia lại sắp muốn tiếp tục đi về phía bắc, t·ấn c·ông những thị trấn khác.
Đôi chân nhỏ bé của cô bé tiến lên, mảnh giấy da lúc này giấu trong ngực, lo lắng nhìn xem bốn phía.
Cuối cùng, khi đi đến nơi đó, Lena nhìn về phía ngôi nhà lớn, nhìn thấy những người lính đang đứng gác ở đó, Lena cố nén sợ hãi, bước chầm chậm đi đến.
“Cháu… cháu có chuyện cần tìm phu nhân Miriam.” Lena nói, giọng nói non nớt hàm chứa sự sợ hãi của cô bé vang lên, nói ra cái tên mà người đàn ông báo cho mình.
Mấy người lính gác ngạc nhiên khi nghe cô bé nói như vậy, đưa mắt nhìn nhau, một người tiến lên, “Có chuyện gì, bé con, nếu cháu làm mất thời gian của chúng ta, sẽ không tốt lắm đâu.” Giọng nói của người đàn ông bao trùm Lena, âm trầm, nghiêm túc và trộn lẫn chút uy h·iếp.
“Cháu cần gặp phu nhân Miriam, có lời nói cần nhắn cho bà ấy, thưa ngài.”
Lena nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt chăm chú nhìn trở lại, lấy hết dũng khí nói một mạch.
Người đàn ông nhìn cô bé một lát, “Đi theo ta.” Anh ta nói rồi quay người đi vào trong nhà.
Lena vội vàng bước những bước nhỏ đuổi theo sau.
Cô bé cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ tên Miriam, một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn mẹ của cô nhiều, đẹp hơn tất cả những người phụ nữ cô bé từng nhìn thấy.
Miriam nhìn tới, đánh giá cô bé đứng ở trước mặt mình, thân hình thì gầy gò, nhỏ nhắn, đầu tóc vàng bù xù, bụi bẩn dính đầy mặt mũi và quần áo, lại còn có vài cọng rơm vướng ở trên thân.
Độ tuổi này, chiều cao này.
Trong một khoảnh khắc bóng dáng Elena hiện lên trong tâm trí cô.
Miriam lấy lại tinh thần, từ tốn nói với cô bé, “Ta có thể giúp gì cho cháu, bé con?”
Lena vội lấy ra mảnh giấy da, đưa cho người phụ nữ trước mặt mình và giải thích: “Một tin nhắn từ được gửi cho bà thưa phu nhân, một người đàn ông thuê cháu.” Cô bé nói, ngập ngùng rồi tiếp tục, “Ông ta nói số tiền thuê còn lại do sẽ bà trả, thưa bà.”
Miriam hơi nghi hoặc, cầm lấy mảnh giấy, mở ra nhìn xem nội dung bên trong, khi ánh mắt lướt qua dòng mực, đôi tay cô run run, một bàn tay đặt lên trước ngực, cố gắng bình ổn lại nhịp tim của mình.
Sự bình tĩnh ban đầu b·ị đ·ánh vỡ, đôi mắt cô mở to hiện lên vẻ kinh hoảng, cặp mắt ứa ra nước mắt, như muốn chảy xuống.
Sau đó, cả người Miriam run lên, nhưng lần này, là cơn giận, cơn thịnh nộ sâu thẳm từ đáy lòng bùng lên, muốn chiếm cứ cả thân thể mảnh khảnh này.
Miriam hít sâu vài hơi, gọi tới người lính gác kia, nói với anh ta gì đó, Lena không nghe được rõ ràng, cô bé lui lại một bước, hơi hoảng sợ khi thấy phản ứng của Miriam, ánh mắt cũng đẫm lệ như muốn khóc lên.
Người lính gác quay người rời đi, trên mặt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Miriam lúc này chú ý tới cô bé trước mặt mình, lại gần rồi ngồi xuống, chùi đi nước mắt ở khóe mắt Lena, “Cảm ơn vì đã mang nó tới, đừng khóc, không có gì để lo lắng cả, ta sẽ không làm hại cháu.” Cô nhỏ giọng dỗ dành đứa nhỏ trước mặt, lòng càng đau hơn.
---
Ngoài trấn, tiếng trống hành quân dồn dập vang lên, tiếng bước chân đều đặn vang lên.
Những người lính sau nhiều ngày nghỉ ngơi hồi phục, đã chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, họ sắp xếp thành đội ngũ, đứng nghiêm chỉnh trong hàng ngũ của mình, nghe theo mệnh lệnh và bắt đầu cuộc hành quân tiếp theo.
Oskar cũng đứng trong hàng ngũ bên cạnh các đồng đội, v·ết t·hương trên vai hắn đã đỡ hơn nhiều, hắn cảm thấy khi giáp mặt kẻ thù, thì sức chiến đấu của mình đã khôi phục hoàn toàn.
Hắn cầm giáo và khiên, kiếm và dao găm đeo bên hông, đặc biệt, ngoài lớp áo vải, bên ngoài còn mặc thêm một lớp giáp da, để trông người lính có vẻ càng thêm chuyên nghiệp và nghiêm chỉnh.
Đội quân từ từ tiến lên, cờ hiệu đi đầu, những người cưỡi ngựa chạy dọc đội hình, truyền đạt các mệnh lệnh.
Đội quân đến từ Weskast này, trải qua một trận chiến, quân số hơi giảm đi một chút, nhưng không đáng kể lắm, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại, những kẻ đã từng nếm qua máu tươi của chiến trường, không còn là lính mới nữa, trông họ có vẻ hăng hái hơn, tinh thần thoải mái hơn.
Adam ngồi trên ngựa, cưỡi ngựa từ từ tiến lên, bộ lông cáo tiêu chí của anh ta được choàng qua hai vai, ánh mắt nhìn về phía đội quân đang từ từ di chuyển kia, trong lòng vẫn luôn tính toán cho tương lai.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định chủ động t·ấn c·ông lên phía bắc, giành giật trước khi Josiah chuẩn bị sẵn sàng để đánh tán q·uân đ·ội Alklen, mà không ở nguyên chỗ chờ đợi tên kia tập trung toàn bộ nguồn lực của vùng đất này.
Hắn chỉ để lại một số ít binh lính thủ vệ thị trấn và trông giữ tù binh, ngoài ra hắn còn đưa tin để Reubeu Fossey mang theo người của hắn ta đến củng cố lực lượng phòng giữ ở đây, ngoài đó ra thì tất cả binh lính đều sẽ lên đường hành quân lên phía bắc.
Bỗng lúc này, một con ngựa chạy đến từ phía thị trấn, không giống những kỵ binh thông thường, mà dùng hết sức chạy đi, muốn đuổi kịp phía bên này.
Khi con ngựa lại gần, Adam nhận ra người lính gác mình để lại thị trấn bảo vệ cho em gái, hắn hơi kinh ngạc, “Có chuyện gì?” Vị Tử tước hỏi thăm người lính đang thở hồng hộc.
Người kia lấy hơi, truyền lời của Miriam, Adam nghe những lời kia vang lên bên tai, ánh mắt sững sờ, có chút tức giận, rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, la lên.
“Truyền lệnh của ta...”
Oskar và những người khác ngạc nhiên khi tiếng trống hành quân dừng lại, những kỵ binh chạy dọc đội ngũ thông báo, và rồi họ nhận được mệnh lệnh giải tán đội hình, trở về doanh trại chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Những người lính ồn ào bàn tán với nhau, giải tán đội ngũ.
‘Có chuyện gì sao?’ Oskar trong lòng suy tư chốc lát nhưng không tìm thấy đáp án.
Hẳn có chuyện gì bất ngờ xảy ra để tướng lĩnh chỉ huy thay đổi quyết định của mình, không còn theo kế hoạch hành quân lên phía bắc.