Chương 43: Tro
Ban đêm, nơi ở ban đầu của gia tộc Timber, trong một căn phòng lớn, tiếng cười nói ồn ào vang lên khắp không gian, những cái bàn dài đặt đầy trong phòng, những chiếc ghế dài ở quanh bàn ngồi chật ních người, mùi thịt nướng thơm ngon tràn ngập trong không khí.
Họ ăn uống thoải mái, cười nói với nhau, ăn mừng chiến thắng của trận chiến lần này, trận chiến đầu tiên và là chiến thắng đầu tiên của cuộc c·hiến t·ranh này.
Các hiệp sĩ bỏ xuống áo giáp nặng nề trên người, bỏ xuống những v·ũ k·hí vướng víu, trong tay cầm ly rượu hoặc miếng thịt lớn, dáng vẻ không có chút nào đáng sợ như ngày hôm qua.
Những chiếc bàn gỗ lớn chất đầy những đĩa thịt mọng nước, bánh mì tươi ngon mới ra lò và những bình chứa rượu, bia.
Ở trong bức tường, một lò sưởi lớn đang đốt c·háy r·ừng rực, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp bao trùm khung cảnh, trong khi các bức tường được trang trí bằng những lá cờ hiệu của các quý tộc và các hiệp sĩ.
Tiếng ca hát vui vẻ tràn ngập không khí, khi các hiệp sĩ nâng ly, không ngừng nâng ly chúc mừng lẫn nhau.
Mỗi khuôn mặt đều rạng rỡ với niềm vui, một số người mang theo v·ết t·hương nhưng tự hào đứng kể ra chiến tích của bản thân.
Khi màn đêm càng sâu, tiệc ăn mừng không có dấu hiệu nào là sẽ dừng lại, tiếng cười nói và âm nhạc vẫn vang vọng quanh những bức tường đá.
Trên lầu ba của tòa nhà, căn phòng ở trên cao nhất của tòa nhà này, Tử tước Adam ngồi ở trước bàn nghe thuộc hạ báo cáo, khuôn mặt anh ta hơi ửng hồng, trong hơi thở có chút mùi rượu, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
Nghe xong người kia báo cáo số lượng binh lính c·hết đi, những người b·ị t·hương, số tù binh bắt được, chiến lợi phẩm, Adam gật đầu rồi phất tay để thuộc hạ rời đi.
Trận chiến lần này có thể nói là một trận toàn thắng cho phe Weskast, từ trận tập kích doanh trại ngoài trấn Torsen, đến t·ấn c·ông vào trấn Tithega, bọn hắn g·iết c·hết được gần hai ngàn quân địch.
Giết đi hai vị Nam tước, Harris Thrall trấn Bennet và Leopold Timber trấn Tithega, còn Guy Pickborne, Nam tước trấn Porea chạy trốn cùng hơn một trăm kỵ binh của mình.
Hắn đã rời đi trước khi q·uân đ·ội Weskast chiếm được Tithega, không biết liệu đã chạy về trấn Porea hay đến tụ tập với q·uân đ·ội của Josiah, Adam hơi nghiêng về cái sau.
Hiện tại, chuyện hắn muốn làm là củng cố lại đội quân của mình, để đám thương binh có thời gian hồi phục dưỡng thương, tiếp đó giữ vững trấn Tithega, hiện tại vùng đất ở phía nam sông Venset đã không còn người nào có thể uy h·iếp được hắn.
Trận chiến tiếp theo, có lẽ sẽ do Josiah bắt đầu, tên kia chắc chắn sẽ dẫn đạo quân phương bắc đến đây, để trận chiến diễn ra phía bắc Tithega, ngay ngoài trấn, nếm Josiah sợ hãi, hắn không ngại đem q·uân đ·ội của mình đưa tới phía bắc, tiếp cận thành Rachdale.
Adam nắm lại hai bàn tay, đặt trên bàn, trong đầu suy tư kế hoạch cho hành động tiếp theo.
---
Một chiếc xe ngựa đang chạy trên con đường của thị trấn, tiếng bánh xe khá nổi bật trong sự im ắng của đêm tối.
Xe ngựa đi đến cổng, đám lính canh nhận ra huy hiệu trên xe, lui tránh sang một bên, người đánh xe điều khiển chiếc xe chạy lên cây cầu đá ra khỏi thị trấn.
Người đánh xe ghì lại cương ngựa, hai con ngựa chậm dần bước chân, bánh xe lăn chậm dần và cuối cùng dừng lại.
Chiếc xe ngựa đứng ở giữa cây cầu, lặng im một mình tại nơi đó, người đánh xe nhảy xuống, lấy ra bệ gỗ đặt ở phía dưới.
Màn vải bị kéo lên, có hai người phụ nữ ở trong chiếc xe ngựa, người thị nữ lấy xuống ngọn đèn treo trên xe, bước xuống trước, sau đó đỡ lấy phu nhân của mình cũng bước xuống.
Miriam vịn tay thị nữ mà bước xuống, đạp vào trên cầu, trong tay cô ôm lấy một cái hũ sứ nhỏ màu trắng.
Khi bóng tối bao trùm xung quanh, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng yếu ớt của những vì sao trên bầu trời và ngọn đèn nhỏ kia.
Một làn gió lạnh thổi qua nơi này, làm tung bay vài chiếc lá kêu xào xạc, không biết bị thổi tới từ nơi nào, âm thanh khiến những cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng.
Miriam bước đi trên cầu đá, tiếng bước chân của cô vang vọng trong đêm tĩnh lặng.
Tiếng kêu của đôi giày chạm vào bề mặt tảng đá, tiếng đôi chân giẫm đạp những chiếc lá làm bầu không khí càng thêm đáng lo.
Cô đứng bên cầu, nhìn xuống dòng nước sông, lại nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt mình.
Cô hơi khụy xuống, và vai cô ấy cong lại, một dấu hiệu cho thấy sức nặng to lớn mà cô ấy dường như đang gánh vác trên đôi vai bé nhỏ của mình.
Mái tóc dài xõa xuống quanh khuôn mặt, che khuất khuôn mặt xinh đẹp nhưng buồn rầu của cô.
Miriam đứng im trong sự tĩnh lặng hoàn toàn, như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ, không quan tâm gì về thế giới xung quanh.
Trời đêm yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng nước chảy xiết bên dưới và tiếng gió thoảng qua xung quanh.
Rõ ràng là người phụ nữ này đang vô cùng đau buồn, đôi mắt của cô ấy tràn đầy sự trống rỗng và cái nhìn của cô ấy đã mất hút vào khoảng không.
Cô ấy dường như gần như vô hình, lạc lõng trong thế giới đau đớn và phiền muộn của mình.
Hũ sứ nhỏ được nàng ôm chặt trong vòng tay mình.
Tro cốt của Bá tước Myers Murden, chồng cô.
Một giọng hát buồn bã cất lên, giọng nàng mềm mại và run rẩy, đầy cảm xúc nhưng lại là đau đớn.
“Trái tim nặng trĩu, và tâm hồn không còn là của chính ta.”
Ánh mắt Miriam nhìn mặt sông, nhìn dòng nước đang chảy, khi nàng bắt đầu hát, như thể gió nổi lên, mang giọng hát của nàng vượt qua sông và đi vào một thế giới khác.
“Gió thì thầm tên ta, nhưng dường như ta không thể nghe thấy.”
Âm thanh trong bài hát của nàng ám ảnh và u sầu, nhưng cũng đẹp theo cách riêng của nó.
Nàng nhắm mắt lại và tiếp tục hát, đắm chìm trong những suy nghĩ và ký ức của chính mình.
Những lời của nàng thốt ra chứa đầy khao khát và buồn bã, giọng của nàng vang vọng khắp cây cầu, lấp đầy không khí với cảm giác yên bình và tĩnh lặng.
“Đừng thương tiếc c·ái c·hết của ta, nhưng hãy ăn mừng cuộc đời của ta.”
Khi nàng kết thúc bài hát của mình, sự im lặng lại bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh nhẹ nhàng của dòng sông chảy dưới chân.
Miriam hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ, đứng sát lại thành cầu, chiếc hũ chứa tro cốt của chồng nặng trĩu trong vòng tay, nhưng nàng biết rằng đã đến lúc phải để anh ấy ra đi.
Với đôi tay loạng choạng và run rẩy, Miriam mở ra nắp hũ, những ngón tay của nàng khó khăn đem mở nắp ra.
Hơi thở của nàng sâu và đứng quãng, ánh mắt nàng dán vào thứ được đặt ở trong, nàng đưa tay nắm lên một nắm tro, lớp tro lạnh lẽo bám trên làn da của Miriam.
Nàng cảm thấy sức nặng của chúng trong lòng bàn tay mình và nhắm mắt lại, dành một lúc để bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng tiến lên một bước mở rộng ra lòng bàn tay và nhẹ nhàng ném tro xuống sông, tro dường như bay múa trong cơn gió, Miriam nhìn chúng phân tán và hòa làm một với nước, rồi trôi đi.
Từng nắm từng nắm tro vung xuống mặt nước của sông Venset.
Đó là một cảnh tượng khá đẹp, tro tàn được dòng nước nhẹ nhàng cuốn đi, tỏa ra mọi hướng.
Người phụ nữ chăm chú theo dõi, đôi mắt không rời khỏi dòng sông, như cố khắc ghi mãi hình ảnh ấy vào trí nhớ.
Khi tro tan biến, nàng cảm thấy sự bình yên bao trùm lấy mình, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Miriam ném phần tro cốt còn lại xuống sông, đứng đó thêm một hồi, nhìn chằm chằm vào dòng sông.
Miriam nhìn lên những vì sao trên bầu trời, nhắm lại đôi mắt, đôi môi mấp máy, như nói chuyện hay cầu nguyện điều gì.
Hồi lâu sau, nàng quay lưng lại, “Trở về thôi.” Giọng nàng nhè nhẹ, nói với người hầu của mình.
Người thị nữ đỡ cô lên xe, chiếc đèn lần nữa được treo lên đầu xe, người đánh xe dắt hai con ngựa quay đầu lại, rồi ngồi về vị trí của mình.
Hai con ngựa kéo theo xe ngựa, lại vượt qua cổng, trở về trong thị trấn.