Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 42: Hậu quả




Chương 42: Hậu quả

Trên mảnh đất trống, vài chục người bị lôi ra khỏi hàng, quỳ gối trên mặt đất, tay chân trói buộc lại, có người la hét quá thảm thiết còn bị nhét khăn vào miệng.

Đầu của bọn hắn bị đè thấp xuống trên bệ gỗ, có người khóc lóc run rẩy, có n·gười c·hết lặng không phản ứng, những người thành kính thì lẩm bẩm cầu nguyện cùng thần linh.

Sự phản kháng bị dập tắt, họ bị cố định tại nơi đó, không nhúc nhích gì được.

Những người mặc áo đen kia, là những đao phủ được lựa chọn ra, đảm nhận công việc hành quyết, họ cầm theo những v·ũ k·hí nặng và sắc bén, lưỡi đao đã được mài sắc, giúp quá trình diễn ra nhanh hơn, ít gây đau đớn hơn, sự nhân đạo cuối cùng dành cho đám tử tù.

Mỗi vị đao phủ đứng phía sau mấy người mà mình chọn lựa ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Một đao phủ cao lớn vung lên thanh kiếm lớn của mình, động tác nhanh chóng và mạnh mẽ, lưỡi kiếm lướt nhanh qua, đầu tên kia b·ị c·hém rời khỏi cổ, tủy sống bị cắt đứt gây ra b·ất t·ỉnh và đem tới c·ái c·hết ngay lập tức.

Máu tươi phun bắn ra, dính đầy trên mặt đất, dính lên cả quần áo của tên đao phủ và những tên tử tù quỳ xung quanh.

Kỹ thuật của vị đao phủ khá xuất sắc, nhát chém ngọt và nhanh, không mang tới bao nhiêu đau đớn.

Từng nhát chém vung xuống, những đao phủ thay phiên nhau thực hiện h·ình p·hạt, từng cái đầu theo họ vung lên trên tay công cụ hành hình mà rơi xuống đất, để mảnh đất này thấm đẫm máu tươi, dòng máu chảy kết nối thành một đường dài.

Vị đao phủ giơ cao lên cái đầu bị mình chặt xuống, thể hiện sự răn đe và biểu tượng của công lý được thực thi.

Tất cả đầu được tụ tập đến cùng một chỗ, chất thành một đống nhỏ đầu lâu, những khuôn mặt xoay ra ngoài, trên mặt tất cả đều là sự kinh hãi sau cùng còn sót lại.

Khi chứng kiến xong việc xử quyết, nhóm người được phép giải tán, dân trấn trở lại trong thị trấn, mang theo nỗi sợ hãi, tu sửa nhưng nơi thiệt hại trong trận chiến, bắt đầu lại việc sinh hoạt và sản xuất như thường ngày.

Tù binh may mắn không bị chọn trúng, trở nên vâng lời hơn, họ được sắp xếp trong một doanh trại riêng biệt, có người canh gác hàng ngày, ngăn chặn bất cứ kẻ nào có ý đồ chạy trốn thoát thân.

Đám binh lính thì bắt đầu chặt cây và dựng lều, từng cái lều vải được dựng lên ở phía tây bắc của trấn Tithega, phía ngoài thị trấn, trên vùng đất trống trải.



---

Lance cưỡi trên ngựa, chậm rãi tiến lên.

Ngày hôm qua, khi những người khác hành quân tiến lên tham gia trận chiến, hắn lại phải ở lại trong doanh trại.

Sáng nay, hắn theo đội xe lên đường, những chiếc xe chở theo lương thực và hành lý của binh lính, chúng do lừa hoặc ngựa kéo đi.

Dọc đường khá nhàm chám và buồn bực, Lance háo hức muốn tham gia trận chiến, nhưng không nghĩ tới lại bỏ lỡ mất trận chiến đầu tiên.

Khi hắn nhìn thấy trấn Tithega, sông Venset, cũng là lúc hắn nhìn thấy những thứ còn sót lại của trận chiến hôm qua.

Những v·ết m·áu đen nhuộm lên mặt đất, cây cỏ bị giẫm đạp không còn hình dạng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các mảnh vỡ của giáo và khiên, chúng nằm rải rác trên mặt đất.

Có lẽ bị vứt bỏ vì hỏng quá nặng hay sót lại sau khi thu thập, phía xa xa, vài cột khói đen nhỏ đang bốc lên, có vẻ như là từ những giàn thiêu nhỏ.

Phía trước, nơi có một đống tro lớn, xung quanh đã bị đốt cháy sạch sẽ, mặt đất cháy khét màu đen, những người lính đang thu gom lại tro xương còn sót lại, dồn vào những thùng gỗ rồi chất lên xe.

Lance nhận ra đó là tàn tích của việc thiêu đốt xác c·hết tập thể, từng đống từng đống tro cho thấy số lượng n·gười c·hết là rất nhiều, đặt biệt là chỗ gần bờ sông, nơi có nhiều người đang thu gom tro xương.

Trước một đống tro xám, làn gió nhẹ thổi qua, tro bụi bay lên, một người đàn ông mặc áo dài trắng mang thắt lưng đỏ đứng tại trước đóng tro, nhắm mắt lại, im lặng không lên tiếng.

“Tư tế đỏ.” Lance nói thầm trong miệng, một vị tư tế của Đền Lửa đang cầu nguyện cho linh hồn của những người đ·ã c·hết đi.

Đoàn xe chậm rãi chậm rãi lăn bánh đi, Lance đi tới gần sát cây cầu, hắn thấy được những giàn thiêu nhỏ kia, chúng vẫn còn đang thiêu đốt.



Qua kích thước của nó, hẳn là mỗi giàn chỉ dành cho một người, trước ba giàn thiêu, có ba lá cờ hiệu đang tung bay, những lá cờ hiệu của hiệp sĩ.

Trong đó, một lá cờ còn bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, tiếng vó ngựa từ đằng sau vang lên, có người phi ngựa tới gần, Lance nhận ra mấy người kia, họ cũng là cận vệ của các hiệp sĩ.

Họ vội vã đi tới bên giàn thiêu, cùng binh lính ở đó nói cái gì, rất nhanh mặt hiện vẻ hoảng hốt, thất vọng và chán nản, đứng lặng người nhìn giàn thiêu b·ốc c·háy.

Lance lắc đầu, cưỡi ngựa đạp bước lên cây cầu đá, mũi hắn hơi nhăn lại, ngửi được mùi vị của máu, nhìn thấy những viên đá xây nên cây cầu bị bôi quét thành màu đen, người thiếu niên hiển nhiên biết màu vẽ là thứ gì.

Đoàn xe bình ổn di chuyển, hắn nhìn lên phía trên cổng, trên đó, hai lá cờ thêu quạ và cáo đang tung bay, thể hiện chủ nhân hiện tại của thị trấn.

Ngay ở cổng, chiếc xe ngựa hôm qua đã được dọn đi, đống xác c·hết đã được dọn đi, sạch sẽ hơn phần lớn những phần khác của thị trấn, nhưng nhìn màu sắc của nền đất, và diện tích nó bao phủ, Lance nuốt một ngụm nước miếng, dường như cảm nhận được sự tàn khốc của trận chiến chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Đường phố trong trấn khá bừa bãi, đa số người qua lại là các đội binh lính, đang đi dọc theo những con đường nhỏ trong trấn để tuần tra.

Thỉnh thoảng mới thấy một người dân trấn qua lại trên đường, vẻ mặt họ căng thẳng, bước chân nhanh chóng, chỉ muốn sớm đi về nhà.

Phía xa xa, hắn nhìn thấy một bóng người, mặc một bộ giáp da, đứng trò chuyện cùng mấy người binh lính, bóng người quen thuộc kia để Lance mừng rỡ, hắn cưỡi ngựa phóng nhanh hơn, “Cha!” Hắn la lên.

---

Một vài chiếc thuyền đang ngược dòng sông Venset đón gió mà tiến lên, những mái chèo vạch ra nước sông, tăng theo sức mạnh đẩy con thuyền tiến về phía trước.

Trên thuyền, một người thanh niên giữ lại râu dê, đứng phía đầu thuyền, quan sát phong cảnh trước mặt mình.

“Dừng lại, mau dừng lại!”

Hắn ta nghe thấy tiếng kêu thoang thoảng vang lên bên tai, từ nơi xa truyền tới nên quay đầu nhìn xem.

Phía bên trái của hắn, bên bờ sông, một người cưỡi ngựa cầm trong tay cờ hiệu, hắn nhận ra lá cờ kia, lá cờ màu đỏ, con dê màu vàng của thành Methos.



“Ngừng thuyền lại, xem xem có chuyện gì?” Hắn quay sang phân phó.

Thuộc hạ truyền xuống mệnh lệnh, thủy thủ thu buồm, những mái chèo cũng ngừng lại, người cưỡi ngựa kia cũng càng ngày càng đến gần.

Những chiếc thuyền đằng sau cùng ngừng lại, đội thuyền đứng yên ở giữa dòng sông.

Một chiếc thuyền nhỏ được thả xuống nước, thủy thủ nhanh chóng chèo đến bờ, sau đó đưa người cưỡi ngựa lên thuyền.

Người thanh niên nhận lấy thư từ người đưa tin, vừa mở ra vừa hỏi người đưa tin, “Có chuyện gì vậy?”

“Ngài Eric, bác của ngài ra lệnh, không tiếp tục tới Tithega.”

“Sao lại thế? Không phải…” Dê Rừng Eric mở ra lá thư, nhìn nội dung bên trong, câu nói trong miệng dừng lại, hắn đưa sát lá thư lên, tranh thủ nhìn kỹ lại một lần.

“Mẹ kiếp! Cập bờ! Mau cập bờ!” Eric vò lại giấy viết thư, đẩy ra người truyền tin, la lớn ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình.

Mái chèo chuyển động, những con thuyền từ từ đến gần bờ, đội quân từ thành Methos từ trên thuyền đi xuống, tụ tập trên bờ sông phía bắc.

Ngựa, v·ũ k·hí, áo giáp và lương thực từng thứ từng thứ một được binh lính vận chuyển xuống thuyền.

Eric nhàm chán dạo bước bên bờ, thỉnh thoảng nhặt lên mấy hòn đá ném xuống làm nước sông bắn tung tóe.

Bỗng nhiên, có đồ vật trôi nhè nhè từ thượng du tới, Eric nhìn chăm chú, không lâu sau liền rõ ràng đó là thứ gì.

‘Bộp’ nó v·a c·hạm với con thuyền, bị đẩy ra, Eric cũng thấy rõ, một bộ xác c·hết, hắn hơi nhăn mặt, nhìn về phía dòng sông.

Trên mặt sông, xa xa lại có một bộ xác c·hết trôi chậm chậm tới, bị dòng nước đẩy hướng nơi này, rồi lại vượt qua nơi này, một số xác c·hết mắc kẹt trên bờ sông, phơi mình dưới ánh nắng.

“Nhanh tay lên!” Eric quay người thúc giục, để đám lính nhanh chóng hoàn thành công việc.