Chương 41: Tù binh
Ban đêm, thành Rachdale, xứ Alklen.
Tiếng đổ vỡ vang lên trong sảnh của tòa lâu đài, Tử tước Josiah ném bay ly sứ trong tay, khiến nó tan nát khi v·a c·hạm với vách tường, giọng của hắn tràn ngập cả sảnh đường, giận dữ và đáng sợ, “Ngươi nói lại một lần nữa?”
Joshua hơi hoảng hốt bởi phản ứng của vị lãnh chúa, “Thưa ngài, tin tức từ trấn Bennet truyền tới, nói rằng trấn Tithega đã mất.”
“Mất! Làm sao mất! Một thị trấn làm sao dễ dàng thất thủ như vậy. Mấy tên ngu ngốc kia không ngăn được kẻ địch dù chỉ vài ngày sao?” Lòng của Joshia đã bị cơn giận chiếm cứ, hắn la hét nói.
“Thuộc hạ không quá rõ ràng, trong thư chỉ nói sau khi cây cầu và cổng bị chiếm cứ, trấn Tithega không thể ngăn lại đội quân từ Weskast.” Joshua cúi thấp đầu nói.
“Harris đâu, hắn về tới đây chưa, để hắn cùng Guy và Leopold tới gặp ta?” Joshia hiện tại muốn nghe được lời giải thích từ các quý tộc của mình.
“Tin tức không phải do ngài Thrall gửi, là ngài Pickborne, thưa ngài.” Joshua cẩn thận nói.
“Harris đâu, hắn sao rồi?” Thư được gửi từ trấn Bennet, lãnh địa của nhà Thrall, nhưng lại do Guy Pickborne gửi. Josiah nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn mang theo chút hi vọng mở miệng hỏi thăm, rồi im lặng chờ đợi đáp án.
“Trong thư Nam tước Pickborne có đề cập tới c·ái c·hết của ngài Thrall và ngài Timber, bọn hắn c·hết đi khi đang cố thủ trấn Tithega.”
Lời nói của tên thuộc hạ làm Josiah hết hi vọng.
Josiah thở dài, ngồi lại trên ghế, đưa tay vuốt vuốt nhẹ đầu mình, “Pháo đài Haarton thế nào rồi?”
Trận vây công pháo đài Haarton kéo dài lâu ngày, để Josiah nóng lòng, lúc này lại truyền tới tin Tithega thất thủ, khiến hắn hơi có chút hoảng hốt.
“Đã đến giai đoạn cuối cùng, đám thủ thành đang dần kiệt sức, Basil cam đoan sẽ đoạt lấy nó trong vòng một tuần.” Người cận vệ cuối cùng nói ra một tin tốt lành.
“Truyền lệnh cho hắn, rút ngắn thời gian xuống ba ngày. Sau ba ngày, nếu còn không xong xuôi, ta sẽ đích thân tới đó.” Josiah nói, mặc dù hắn không cho rằng Adam sẽ lập tức tiến quân ngay sau khi vừa kết thúc một trận chiến, nhưng cũng không muốn tuột mất Elena khỏi tầm tay.
Josiah lúc này nhớ tới điều gì, “Ai dẫn đầu đội quân từ Methos?”
“Thưa là cháu trai của ngài Morris, Dê Rừng Eric Gregster.” Joshua vội vàng nói.
“Báo tin này cho hắn, để hắn đừng đâm đầu vào hang ổ kẻ địch rồi vứt đi cả đội quân, chuyển địa điểm tập trung q·uân đ·ội đến trấn Bennet, mau đi làm đi.” Josiah phất phất tay, mệt mỏi nói.
“Vâng thưa ngài.” Joshua chỉ chờ có thế, thật nhanh quay người đi thi hành mệnh lệnh.
Josiah vẫn còn hơi khó chịu trong lòng, bước chân đi qua lại trong sảnh, cầm lên một ly rượu nho mới, vừa uống vừa ngẫm nghĩ điều gì.
---
Trưa ngày hôm sau, phía bắc của trấn Tithega, lượng lớn binh sĩ đang tập trung ở đây, trên mảnh đất trống.
Cả những người dân trấn Tithega, cũng bị đám lính hô tới, hoảng sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Phía trước mặt bọn họ, tụ tập một đám lớn những người khác, tất cả đều là đàn ông.
Nhìn kỹ, có thể phát hiện bọn hắn hai tay bị trói chặt, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.
Bọn hắn chính là tù binh từ trận chiến ngày hôm qua, những kẻ đã bỏ v·ũ k·hí đầu hàng, một số đầu hàng khi đội quân xứ Weskast chiếm lấy cây cầu, một số khi họ vào được thị trấn, và số ít khi kết quả của cuộc chiến đã rõ ràng.
Đa số bọn hắn mang theo v·ết t·hương trên người, từ những vết cắt của kiếm, vết đâm của giáo đến vết bầm dập do bị đ·ánh đ·ập.
Những v·ết t·hương kia đều không quá nặng, những kẻ b·ị t·hương nặng hiện tại đã biến thành tro cốt ở phía bờ nam dòng sông.
Đám tù binh ngồi co ro và run sợ, không biết cái gì đang chờ đợi mình ở phía trước, số phận vô định khiến bọn hắn tràn ngập lo lắng.
Oskar đứng trong đám người, kế bên hắn là Jasper, tên kia đã tỉnh táo lại, nhìn dáng vẻ sáng sủa và tinh thần hơn ngày hôm qua, dù rằng ít nói hơn, Oskar cũng không biết điều này là tốt hay là xấu.
Hắn nhìn về phía bên trái, một vài người to cao vạm vỡ ngồi ở đó, hoặc lau chùi, hoặc mài giũa sơ qua v·ũ k·hí của mình, những thanh kiếm lớn và những chiếc rìu.
Oskar nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng rõ ràng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, một số tù binh cũng vậy, bọn hắn có người hét lớn tiếng chửi mắng, có người nhỏ giọng cầu nguyện, có người thì khóc lóc van xin.
Có kẻ to gan còn muốn chạy trốn, nhưng nhanh chóng bị lính canh giữ bắt lại, một người sĩ quan không chút do dự chặt xuống đầu lâu của tên kia, cái đầu trợn mắt rơi xuống đất, lại chịu một cú đá bay lăn lốc trên mặt đất, dính đấy bụi đất.
Một đội kỵ binh chạy tới từ trong trấn, bao gồm một số quý tộc và hiệp sĩ, người dẫn đầu là Adam Argall.
Adam xuống ngựa, cởi ra bao tay da, đi chậm tới trước mặt đám người, anh ta mở miệng phát biểu, “Nghe đây, hỡi dân trấn Tithega, ta là Adam, Tử tước thành Arcop xứ Weskast.”
Dân chúng xôn xao, trên mặt họ mang theo đủ loại cảm xúc, Adam không hề quan tâm, mà tiếp tục nói, “Có lẽ một số người trong các ngươi chưa biết lý do của trận chiến ngày hôm qua, hay đã hiểu lầm về nó.”
“Bá tước xứ này, ngài Myers Murden đ·ã c·hết, và ngài ấy muốn con gái mình, Elena Murden trở thành nữ Bá tước của Alklen, người kia là em gái ta, vợ của lão Bá tước, mẹ của con gái ông ấy.” Hắn chỉ về phía Miriam, cô ấy đi cùng đoàn lính hậu cần vừa tới vào sáng nay, người góa phụ mặc một bộ váy dài màu đen, đầu đội vải trùm, đứng lặng ở nơi đó.
“Kia là Bertram Houghton, chồng của Elena.” Adam lại chỉ hướng Bertram, người thanh niên hướng đám dân trấn mỉm cười, bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng không lên tiếng.
“Em trai của Bá tước, Josiah Murden muốn giành lấy quyền thừa kế bằng vũ lực, đó là nguyên nhân gây ra trận chiến này, những kẻ theo sau Josiah, sẽ là kẻ địch của ta.”
“Ta sẽ không để ai gây rối trong trấn này, nên hãy yên tâm mà tiếp tục sinh hoạt như bình thường.” Adam giọng nói mang theo sự cứng rắn không cho phép cự tuyệt.
Lúc này, vị Tử tước quay người lại, gật đầu ra hiệu cho một người cận vệ của mình, rồi quay lại nói tiếp: “Để tỏ lòng nhân từ, ta sẽ tha tội cho những kẻ lầm đường lạc lối, tin nhầm lời nói dối, những người bị ép buộc kéo tới chiến trường, ta sẽ cho họ một cơ hội để sửa sai.”
Người cận vệ gọi ra những người đã được lựa chọn sẵn từ trước, kéo bọn hắn ra khỏi hàng, những người kia tâm tình chuyển từ hoảng sợ tới mừng rỡ, khi mà bọn hắn được cởi trói.
“Trở về với vợ con của các ngươi a, và nhớ rằng, phải trung thành với chủ nhân mới của vùng đất này, vợ chồng Bá tước, Elena Murden và Bertram Houghton.” Adam dang tay ra nói.
Đám người được thả ra, mừng rỡ chạy về phía người thân của mình, bọn hắn tất cả đều là những người sinh sống tại trấn Tithega, được Nam tước chiêu mộ cho c·hiến t·ranh.
Thoát khỏi lưỡi hái tử thần, để bọn hắn vui mừng không thôi.
“Cha!” “Anh yêu!” “Con trai!” “Em trai!” Nhiều tiếng reo vui sướng từ trong dân trấn bộc phát ra, để những người xung quanh cũng phần nào thoát ly tâm tình sợ hãi.
“Tha cho ta, ta cùng bị ép buộc, ta cũng ở trấn này!” Một tên tù binh la to, muốn đứng lên chạy theo đám người.
“Cút về!” Một cây roi dài vung xuống, đánh người kia té ngã trên đất.
Vài người khác muốn gia nhập hàng ngũ kẻ được phóng thích, nhưng chỉ nhận lại được một trận đòn, nằm lăn lộn rên rỉ đau đớn.
“Được rồi.” Adam la to, để nhưng người đang ăn mừng sự đoàn tụ im lặng lại.
“Có những người mắc lầm lỡ được tha thứ, nhưng cũng có những kẻ phạm phải tội nghiệt cần phải chịu sự trừng phạt.” Giọng nói của hắn càng ngày càng âm trầm.
Adam quay đầu đi lại gần đám tù binh, một người cận vệ đi tới, đưa tới thanh kiếm thuộc về hắn, Adam rút lưỡi kiếm ra khỏi bao, lưỡi kiếm sáng, nhưng trông có vẻ lạnh lẽo và u ám.
Một người bị lôi ra khỏi đám tù binh, hắn ta để trần nửa người trên, trên thân chịu đủ loại v·ết t·hương, mặt mũi đã bầm dập, cho thấy những điều kinh khủng mà đêm qua hắn phải nhận lấy.
Người kia bị đè quỳ xuống trên đất, miệng không nói chuyện nổi dù chỉ một câu hoàn chỉnh, chỉ có vài tiếng rên rỉ phát ra, đầu hắn bị đè vào trên một khúc gỗ, “Lewis Reis, vì âm mưu phản nghịch, g·iết c·hết một hiệp sĩ, ngươi bị phán tội c·hết.” Adam Argall nói ra lời phán quyết.
Thanh kiếm vòng một nửa đường tròn trong không khí, vung mạnh xuống, đầu của tên tù binh rơi xuống đất, máu tươi từ cổ bắn ra, tưới ướt mặt đất.
“Tiếp tục với đám còn lại đi.” Adam vừa lau chùi v·ết m·áu dính trên kiếm vừa nói.
Những người mặc áo đen to con kia đứng dậy, họ cầm theo v·ũ k·hí, chọn lựa trong đám tù binh, những kẻ được chọn kia là những người đã ngoan cố chống đối đến cuối cùng trước khi b·ị b·ắt hay đầu hàng.
“Ngươi!” Một kẻ bị chọn trúng, sợ hãi lê lết về phía sau, miệng liên tục nói ‘không’ nhưng nhanh chóng bị kéo ra khỏi đám người, hắn hoảng sợ la hét.
Đám tù binh bị nỗi sợ chiếm cứ, những ngón tay chỉ trỏ như chọn lấy heo mập trong chuồng, chuẩn bị g·iết mổ để bày lên sạp hàng.
Nỗi sợ của bọn hắn cũng l·ây l·an, để cho những dân trấn kia im thin thít, đứng lặng người quan sát.