Chương 3: Huy hiệu và quạ
Cách bảo quản vỏ kiếm bằng da đơn giản hơn, nó đơn giản là được lau sạch các vết bụi bẩn bám ở phía trên.
Bởi vì thanh kiếm này khá lâu chưa dùng tới, nên nhiều giai đoạn trong công việc bảo trì sẽ được giảm bớt đi, ví dụ như mài.
Khi thanh kiếm bị sứt mẻ trong khi giao tranh, hay rỉ sét vì đặt ở nơi ẩm ướt trong thời gian dài, nó cần được mài bén trở lại hay đánh bay sạch những vết rỉ sét kia đi.
Một viên đá mài cũng là công cụ cần thiết mà một người hầu hay cận vệ cần chuẩn bị sẵn, mang theo bên người để bảo đảm v·ũ k·hí của hiệp sĩ luôn trong tình trạng sẵn sàng.
Không như những con dao làm bếp thông thường, bởi vì độ dày của thanh kiếm, nó cho phép chúng ta mài đi mài lại nhiều lần, tạo ra lưỡi kiếm sắc bén, mà tuổi thọ của thanh kiếm sẽ không giảm đi quá nhiều.
Xong việc với thanh kiếm, Oskar đứng lên rồi kéo ghế đến gần bộ áo giáp.
“Này, đang suy nghĩ gì đó?”
Hắn mở miệng gọi tỉnh Lance, cái sau lúc này không biết đang thả bay tâm hồn đi nơi nào.
“Ta nghĩ về cuộc đời sau này.”
“Làm sao nữa?” Oskar cảm thấy Lance nghĩ hơi nhiều.
“Chúng ta không biết sẽ trở thành những người như thế nào? Chúng ta sẽ làm gì vào mười năm sau?”
Oskar đặt mông ngồi xuống ghế, gỡ xuống áo giáp đang treo ở trên kệ.
“Đừng quá bận tâm nhiều chuyện như vậy? Chăm lo luyện tập đi, và rồi thì cơ hội của chúng ta sẽ tới thôi.”
“Nhưng khi nào, đã hơn mười năm kể từ c·hiến t·ranh phương nam. Oskar, ta mong muốn thử sức ở trên chiến trường.” Lance có vẻ hơi sốt ruột.
“Ta không biết. Nhưng ta biết một chuyện, chúng ta phải sẵn sàng khi một cuộc c·hiến t·ranh khác ập tới. Chiến tranh không phải trò đùa, máu sẽ đổ và đầu sẽ rơi.” Oskar nghiêm túc nhắc nhở.
Oskar cầm áo giáp, cẩn thẩn kiểm tra các dây đeo và đinh tán, đảm bảo chúng không hư hỏng hay vỡ nứt.
Một hồi sau, không nhìn thấy hư hỏng gì bên trong, cũng không thấy vết lõm bất thường nào ở bên ngoài, Oskar cầm lên một cái khăn vải hơi bẩn và lau đi vết dầu cũ.
Lúc này, Lance đưa mắt ngắm nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
“Ta mong chờ một cuộc c·hiến t·ranh, ngoài thử sức mình, tiền lương và chiến lợi phẩm cũng có thể để ta sớm tích góp tiền cho một bộ giáp toàn thân.”
“Nó là một số tiền rất lớn, chiến dịch mà ngươi tham gia sẽ phải kéo dài ít nhất một năm, và ngươi phải tiết kiệm phần lớn tiền lương của mình, không ném nó vào rượu bia hay cờ bạc, cả đám đàn bà nữa.”
“Ôi, thật khó khăn a, Oskar.” Lance rên rỉ, níu lại vai bạn thân.
Oskar cười cười, không để ý kế bên đang rên rỉ Lance, hắn lau sạch bề ngoài của áo giáp xong, công đoạn tiếp theo giống như với khi bảo quản kiếm như vậy, bôi dầu cho bộ áo giáp.
Giống như kiếm, áo giáp cũng phải được bôi dầu toàn bộ và đặt tại nơi khô ráo, để đảm bảo nó sẽ khó bị rỉ sét.
Ngoài ra, việc đánh bóng bề mặt áo giáp cũng sẽ giảm bớt khả năng nó bị rỉ sét, công việc này thường do ngài Mario tự tay hoàn thành, nhưng không phải rất thường xuyên.
Nghe ngài Mario nói, một số hiệp sĩ đánh bóng bộ áo giáp của mình đến mức có thể soi khuôn mặt của mình trong đó, Oskar cũng mong muốn một ngày nào có thể tận mắt thấy một bộ giáp như vậy.
Lance vẫn đang lảm nhảm:
“Ta còn muốn nó.”
Hắn chỉ tay vào phía trên cửa sổ.
Oskar quay người lại, hướng mắt theo ngón tay của Lance, kia là một tấm vải, một mặt cờ hiệu.
Cờ hiệu, là một lá cờ để thể hiện thân phận của một cá nhân, một tổ chức một gia tộc hay một quốc gia, nó chứa một huy hiệu.
Lá cờ treo trên cửa sổ kia, thuộc về ngài Mario.
Nó có hình tam giác, dài khoảng hơn một mét, phía trên nền trắng có thêu ba ngôi sao màu đỏ, đó là huy hiệu của ngài Mario.
Nó là một cờ hiệu dùng cho cá nhân, thường được các hiệp sĩ treo trên cây thương của mình khi tham gia c·hiến t·ranh hay các giải đấu.
“Ngươi cũng muốn một cờ hiệu dành riêng cho mình?” Oskar hỏi.
“Đúng vậy.” Lance đáp lại.
“Vậy thì ngươi trước tiên cần trở thành một hiệp sĩ, Lance.”
“Ta nói rồi, sẽ có một ngày ta tích góp đủ…”
“Ha ha, đừng nói nữa, không phải ngươi nói ‘Ôi, thật khó khăn’ sao? Thứ này cũng cần tiền Lance à.” Oskar trêu chọc, giọng nói mang theo tiếng cười.
“Khốn kiếp, làm sao thứ gì cũng cần đến tiền, trở thành một hiệp sĩ thật khó khăn, đã phải ngày qua ngày luyện tập, b·ị t·hương bầm dập khắp cả người, đã vậy còn có kiếm, áo giáp, ngựa, thương và cả cờ hiệu phải mua sắm. Sẽ không phải ta đến đầu bạc vẫn chỉ là một tên cận vệ chứ?”
“Cận Vệ Đầu Bạc, một biệt hiệu rất hay không phải sao?” Oskar vẫn đang đùa.
Lance lúc này lại rên rỉ một tràng dài rồi lo lắng nhìn về phía Oskar.
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, đừng bận tâm nhiều như vậy, cơ hội của chúng ta rồi sẽ tới thôi.”
Oskar đáp lại ánh mắt lo lắng kia, hắn không tiếp tục chú ý tới sắt mặt của Lance, mà đưa mắt chăm chú lên là cờ hiệu, trong lòng thầm nghĩ “Một ngày nào đó, mình cũng phải có được một huy hiệu thật đẹp.”
…
Phía tây bắc vương quốc Aswia, thành Rachdale.
Tòa thành trì màu xám nằm dưới ánh trăng sáng, hiện rõ lên vẻ năm tháng qua những viên đá xây dựng nên nó.
Tòa thành này thuộc về gia tộc Murden, Bá tước xứ Alklen.
Trên đỉnh của tòa lâu đài giữa thành, một lá cờ màu đỏ đang tung bay, phía trên thêu một con quạ đen, nó thân hình theo gió mà lay động, con quạ đứng trên nền vải đỏ, đôi cánh đen tuyền khép lại lúc này như muốn xé tan lá cờ mà bay ra.
Đã qua nửa đêm, nhưng các cửa sổ của lâu đài vẫn còn lấp lóe ánh sáng vàng của những ngọn nến.
Đám người hầu đang vội vã qua lại trong các hành lang.
Trong một căn phòng, tiếng ho khan dồn dập. Trên giường chính giữa phòng, một người đàn ông tóc hoa râm đang nằm ở đó.
Người đàn ông mặc đồ trắng, mắt nhíu lại không mở ra được, miệng không ngừng phát ra tiếng ho dữ dội.
Bên giường để một cái chậu gỗ, bên trong là vài miếng vải đã thấm đẫm máu, cho thấy bệnh tình của ông ta nặng nề như thế nào.
Người này, chính là Myers Murden Bá tước xứ Alklen, chủ nhân hiện tại của thành Rachdale.
Bên trái giường, một ông lão mặc áo nâu dùng khăn vải lau đi khóe miệng của Bá tước, nơi có v·ết m·áu trào ra, quay người hướng về phía nơi góc phòng, đối với một người phụ nữ lắc lắc đầu.
Người phụ nữ mặc váy tím nhìn thấy thế, hai bàn tay đang nắm lại với nhau đặt trước người buông xuống, hơi thở dài một hơi, khẽ nhắm mắt trầm giọng nói: “Đều ra ngoài hết đi.”
Ông lão vứt chiếc khăn thấm máu vào chậu, cúi người chào rồi đi ra.
Vài tên người hầu cũng dọn dẹp chung quanh một lát, sau đó nối đuôi bước ra ngoài, không dám phát ra một chút âm thanh.
Cửa phòng được kéo lại, bên trong lúc này chỉ còn lại hai người.
Người phụ nữ đi lại gần, ngồi vào bên giường, nhìn chồng của mình, trong lòng sầu thảm.
Tiếng ho khan vẫn không ngừng, nhưng lại càng ngày càng yếu ớt, một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Miriam...”
“Myers.”
Người phụ nữ một tay cầm lấy tay chồng mình, tay kia che lại miệng mũi của mình, thút thít khóc.
“Ta... ta sẽ không qua khỏi...”
Tiếng người đàn ông đứt quãng vang lên.
“Để em gọi người kêu Elena đến đây.”
Elena, cũng chính là đứa con gái duy nhất của hai người bọn họ.
“Đừng... ta... ta muốn nói về việc thừa kế.”
“Gửi thư cho em trai ta... Josiah, để nó đến đây.”
Người phụ nữ dường như nhận ra ý định của chồng mình, cuống quýt đáp lại.
“Không. Elena là con gái của chúng ta. Thành Rachdale phải thuộc về nó mà không phải Josiah.”
Bá tước Myers ho càng dữ dội hơn, cố gắng mở to mắt nhìn vợ mình, dùng sức nắm lấy tay vợ nói:
“Miriam, phải là Josiah. Elena nó là con gái... nàng không thể...”
Bá tước nói đến đây, dường như sức lực đã kiệt, bàn tay buông lỏng, miệng khép hờ, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà.
Ông ta đ·ã c·hết mất. Tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ vang lên trong căn phòng, gió đêm từ cửa sổ thổi mạnh vào, mấy ngọn nến chỉ lay lắt một hồi rồi vụt tắt mất, căn phòng chìm vào bóng đêm.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, dần dần đi xa. Người phụ nữ đứng dậy, mở ra cửa phòng, nhưng trong hành lang không có bóng dáng của bất kỳ ai.
Trong đêm, từng con chim bồ câu bay ra khỏi cửa sổ của tòa lâu đài, mang đi tin từ về c·ái c·hết của Bá tước Myers Murden đến khắp vương quốc Aswia.