Chương 38: Cướp
Sau một giờ, sự chống trả của thị trấn Tithega hoàn toàn bị dập tắt, sau khi vài chục tên lính vứt bỏ mạng sống, nơi ở của lãnh chúa Timber bị chiếm cứ, vợ và con gái ông ta b·ị b·ắt giữ, q·uân đ·ội Weskast đã hoàn toàn chiếm lĩnh nơi này.
Tiếng la khóc và kêu la vang lên khắp nơi, khói lửa bốc lên ở vài nơi trong trấn, đó là những ngôi nhà bị đốt cháy.
Oskar đang đi trên đường phố, chung quanh hắn là các đồng đội, cả đội chỉ còn lại mười ba người, tính cả đội trưởng Gilbert.
May mắn là Jasper, Urry và Maxwell đều không bị sao, họ đều chịu một chút v·ết t·hương nhẹ, nhưng tính mạng thì giữ lại được.
Oskar trên vai quấn quanh băng vải trắng, lúc này vải trắng đã nhuộm đỏ, máu tươi rỉ ra ngoài, nhưng máu gần như đã ngừng chảy.
“Thật sự kinh khủng, may mà nó kết thúc rồi.” Urry nói, cánh tay ông ấy băng bó treo lên bằng một sợi dây vòng qua cổ.
“Chiến tranh thật kinh hoàng, đến giờ ta vẫn còn đang run rẩy.” Maxwell giơ lên bàn tay nói, anh ta không chịu v·ết t·hương quá nặng, chỉ là vài chỗ trầy xước.
“Kết thúc rồi, ít nhất là cuộc chiến ngày hôm nay, và chúng ta là người chiến thắng.” Oskar nói, lê bước đi.
Những người khác đều đồng ý, trên mặt cũng mang vẻ may mắn sống sót sau trận chiến.
Oskar đưa bên tay trái vỗ vỗ cánh tay Jasper, người thanh niên gật đầu đáp lại, nhưng im lặng không lên tiếng.
Jasper đã im lặng kể từ sau khi trận chiến kết thúc, thường ngày hắn ta nói chuyện rất nhiều, nhưng sau khi trải qua trận chiến này, hắn có vẻ đã thay đổi.
Gilbert dẫn đầu đội của mình, đi trên đường phố, tiếng la khóc vang lên chung quanh bọn họ.
Phía trước không xa, mấy tên lính đang dùng sức xô đẩy cửa, rồi ‘bành’ một tiếng, cánh cửa bị một người tông ra, bọn hắn nhanh chóng nhào vào trong.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng la hét truyền ra, là tiếng của phụ nữ, có tới vài tiếng la khác nhau, Oskar nhìn thấy một tên lính đang kéo lấy một cô gái trên đất, cô gái giãy dụa muốn thoát thân, những tên khác thì đang lục tung đồ đạc trong nhà.
Tiếng cười khặc khặc của bọn hắn vang lên, bọn hắn đa phần là những tên đến sau, ít giao chiến, chưa b·ị t·hương và tràn đầy sức lực.
Oskar muốn nhào lên ngăn cản, nhưng v·ết t·hương khẽ động, cơn đau làm bước chân hắn hơi ngừng, một cánh tay từ bên cạnh đưa ra, đè lại vai trái của hắn.
“Đừng động, để đấy cho ta.” Giọng nói mang theo vẻ cứng rắn, kia là âm thanh của đội trưởng Gilbert.
Gilbert một người đi đầu, những người khác theo sau, lại gần căn phòng kia.
Tên lính vẫn đang kéo lấy cô gái kia vào một góc, hắn đè cô gái trên nền đất, đưa tay muốn cởi ra thắt lưng, chợt, phần sườn của hắn cảm thấy một cơn đau nhức, hắn bị đá văng ra bên cạnh.
“Thằng chó nào!” Hắn hét lớn, quay sang nhìn thấy Gilbert cùng một đám người đứng ở sau lưng.
Những tên kia cũng dừng tay lại, quan sát trước mặt những người này, một tên hơi già dặn đứng ra, trong tay cầm theo chút đồ vật vừa lấy được, hắn cảm thấy đám người này không dễ chọc, nên dùng lời nói nhẹ nhàng, “Các ngươi có thể đi tìm những nơi khác, nơi này bị chúng t…”
Chưa chờ hắn nói xong, Don đã nhào lên, một quả đấm thẳng vào bụng để tên kia cong gập người lại, hai con mắt như muốn căng nứt, ho khan liên hồi.
Lại là một cú đấm nữa tung ra, Don muốn phát tiết cơn giận, hắn vừa mất đi hai người chung nhóm, lúc này muốn bộc phát tất cả ra ngoài.
“Được rồi.” Gilbert cản hắn lại, rồi quay sang đám lính kia, “Cút đi, đừng để ta thấy các ngươi gây chuyện nữa, nếu không…” Tay của vị đội trưởng đè lên thanh kiếm bên hông.
Mấy tên kia nhìn đám người này, toàn thân dính đầy v·ết m·áu, khuôn mặt thật đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn, bọn hắn vội vàng kéo lên tên kia, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mấy người phụ nữ trong nhà hoảng sợ nhìn xem đám người Oskar, cô gái bị đè trên đất kia, má trái có một vết bầm tím, ánh mắt thù hằn nhìm chằm chằm bọn hắn, họ không có thiện cảm với bất kỳ kẻ nào trong đám xâm lược.
“Cảm ơn, xin cảm ơn.” Một người phụ nữ lớn tuổi trong số họ thì nhỏ giọng nói, dùng thân thể che lại mấy đứa con gái ở sau lưng.
“Đi thôi.” Gilbert liếc mắt họ một chút, kéo Don ra khỏi phòng, bọn họ lại tiếp tục tiến lên.
Chuyện c·ướp b·óc, c·ưỡng h·iếp, đ·ốt p·há, g·iết chóc diễn ra trong khắp thị trấn, một số bị ngăn cản lại, một số thì vẫn đang tiếp diễn.
Adam đứng tại trên lầu cao, tòa nhà của gia tộc Timber vừa bị chiếm lĩnh, vị Tử tước rõ ràng không muốn nhìn thấy thị trấn này bị phá hủy mất, quay sang nói với hiệp sĩ thân cận của mình Angus, “Để người đi ngăn bọn hắn lại, chữa trị thương binh, tụ tập hàng binh và thu thập chiến lợi phẩm.”
“Bọn hắn đang muốn c·ướp đoạt và phát tiết, ngài hiểu mà, trong lúc nhất thời có lẽ sẽ không ngăn lại được, thưa ngài.” Angus nói, khuôn mặt anh ta dính đầy máu tươi, một v·ết t·hương nhỏ cắt ngang má trái, cái chùy gai đẫm máu đặt bên hông, để bộ dạng hắn càng thêm khủng bố.
“Kẻ bất tuân phải c·hết, kẻ giấu diếm chiến lợi phẩm phải chịu phạt, để bọn hắn nếm trải chút luật của máu và thép.” Adam đưa mắt quan sát cả một vùng, giọng nói không cho phép kháng cự.
“Vâng.” Angus hiểu ý, ôm mũ giáp, quay người rời đi.
Adam tựa vào lan can gỗ, mắt nhíu lại, trong lòng không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường, sự hỗn loạn vẫn đang diễn ra, “Đừng, buông ra con gái ta.” Một ông lão kéo lấy chân một tên lính đầu trọc, cố níu giữ hắn lại.
Tên lính kia đang ôm ngang hông một cô gái trẻ, muốn đem cô ta ra khỏi ngôi nhà, cô gái trẻ thì khóc lóc dùng hết sức vùng vẫy.
“Thằng già, bỏ ra, muốn c·hết sao!” Tên đầu trọc dùng chân đá lấy ông lão, nhưng ông lão vẫn cố chịu đau, không chịu buông ra chân của hắn.
Bên ngoài, mấy tên lính cười khà khà nhìn xem, không có ý định xen vào hay ngăn cản, cầm lấy thịt khô và sữa vừa c·ướp được từ căn phòng, vừa cười nói vừa ăn uống.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, một đội kỵ binh phóng qua, bọn hắn tiếp tục cười mà không để ý lắm.
Nhưng trong đó một con ngựa dừng lại trước căn phòng, khi đám lính chưa kịp rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì tên đầu trọc nghe sau lưng ‘phạch’ một tiếng, một vết roi hằn rướm máu hiện trên lưng, đau đớn để hắn buông ra cô gái.
Đám binh lính không còn cười đùa được nữa, im bặt nhìn về phía người cưỡi ngựa kia, người kia thu lại roi dài, dùng nó chỉ vào mặt một tên trong số họ, “Quản tốt đội ngũ của ngươi, đừng để ta phải quay lại lần nữa.” Giọng điệu của người nói rất âm trầm.
“Vâng vâng, thưa ngài.” Tên kia nuốt một ngụm nước miếng, ngay lập tức đáp lại.
Kỵ binh của Adam chạy quanh thị trấn, chấm dứt lại những t·hảm k·ịch đang xảy ra, dù cho vài nơi đã kết thúc, những người dân trấn đ·ã c·hết đi trong căn phòng của chính họ.
Cánh cửa gỗ mỏng manh không bảo vệ họ được trước những nguy hiểm đến từ bên ngoài.
Tiếng la quát từ kỵ binh ngăn lại sự điên cuồng và tàn bạo của những kẻ mà thường ngày nhìn xem có vẻ hiền lành này, roi đòn làm đầu óc bọn hắn tỉnh táo trở lại.
Một người thanh niên che lấy thứ gì dưới người, hắn ta bị vài tên lính vây quanh đấm đá, nhưng hắn vẫn nhất quyết không để lộ ra mảy may.
Kia là một túi tiền, số tiền mà hắn dành dụm rất lâu rồi, đối với hắn, nó quý giá ngang với mạng sống, nên hắn sẽ liều mạng sống mình để bảo vệ nó.
“Cút ra, thằng ngu này!” Đám lính la hét, một người muốn lật người thanh niên ngửa ra, nhưng anh ta vẫn ra sức chống trả.
“Thằng khốn này!” Một tên lính rút kiếm, đang muốn chém c·hết người kia.
“Dừng lại đi!” Một người cưỡi ngựa đi tới trước mặt của hắn, mở miệng ngăn lại hành động tiếp theo, “Tử tước không cho phép chuyện c·ướp b·óc thị trấn diễn ra.” Mario bình tĩnh nói.
Những người khác đều dừng lại, quay người nhìn về phía Mario và tên lính kia.
“Đây là chiến lợi phẩm của ta, ta chiến đấu để giành được nó, ta xứng đáng với nó, không ai có thể ngăn cản ta, mau tránh ra.” Tên kia dường như máu trào lên não, không để ý lời nói của Mario, muốn vung kiếm chém xuống.
Một đường ánh sáng lướt qua, nhanh như gió thổi, chém đứt đầu của tên lính đang cầm kiếm, thanh kiếm của hắn vung lên một nửa rồi không còn lực lượng rơi xuống đất, đầu lâu của hắn rơi xuống, lăn lộn lộp bộp trên mặt đường.
Máu bắn ra, phun lên mặt mấy tên lính xung quanh, làm bọn hắn hoảng sợ, “Đi tìm đội trưởng của các ngươi, tập trung và chờ đợi mệnh lệnh.” Mario chỉ chỉ xác không đầu trên đất, “Đó là kết quả của kẻ trái lệnh.”
Những người kia đứng ngây người hồi lâu, một người lấy giọng run run nói, “Thưa ngài, đó là đội trưởng.” Hắn ta chỉ cái xác.
“Ồ.” Mario giọng chứa chút kinh ngạc, tên đội trưởng kia không biết quăng huy hiệu đi đâu mà không mang, “Vậy các ngươi sẽ may mắn được sắp xếp vào một đội khác, giờ cút đi tập hợp với những người khác đi.” Câu nói mang theo chút vui đùa, và rồi sau đó là giọng nghiêm khắc.
Chờ bọn hắn chạy đi, Mario nhìn người thanh niên kia, “Vào phòng đóng cửa lại đi, ngủ một giấc, ngày mai mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.”
Người thanh niên như một con chó bị cắn thương tích đầy mình, gật đầu một cái, không mở miệng đáp lời, kéo lấy thân thể đầy v·ết t·hương trở vào phòng, khép hờ lại cánh cửa đã gãy khóa.