Chương 37: Trấn
Nhưng cố một người không để hắn chọn lựa kỹ càng, khi hắn đang quan sát kẻ địch, đối diện liền đi tới một người, người kia bỏ mặc những người chung quanh, hướng về phía hắn đi thẳng tới.
Quanh người kia, một đám cận vệ quét sạch mọi chướng ngại ở trước mặt hắn, dọn dẹp ra một con đường.
Bertram đi tới trước mặt Harris, giơ lên kiếm, “Nam tước, ngươi sẽ c·hết ở đây!” Hắn dùng giọng khẳng định, nói như đinh đóng cột.
Harris cũng nhận ra kẻ đối diện là ai, gào to lên, “Chỉ bằng mày sao, thằng nhóc con?”
Hai người tiếp cận nhau và vung kiếm lên mà giao đấu, không ai xen vào giữa bọn họ, để mặc họ tự giải quyết.
Harris yếu thế hơn khi mặc bộ giáp da, nhưng vẫn không lui bước chút nào, vung vẩy thanh kiếm điên cuồng cùng Bertram trao đổi chiêu thức.
So với Harris, Trevor ở phía bên kia tình hình càng tồi tệ hơn, hắn bị ba bốn tên hiệp sĩ vây quanh bao gồm cả Angus, hiệp sĩ thề trung thành với Tử tước Adam Argall, người thanh niên cao lớn một mình chật vật chống đỡ.
“Bọn hèn xứ Weskast, không dám đấu tay đôi sao?” Trevor nói, giọng điệu mang theo sự khinh bỉ.
Những người đối diện không trả lời hắn, chỉ chuyên tâm vào chiến đấu, vung lên v·ũ k·hí, đáp lại lời mắng chửi bằng những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ.
Có vẻ tinh thần hiệp sĩ không dùng được trên chiến trường này.
Maxwell chạy lại bên người Urry, không biết từ nơi nào lấy được một miếng vải, giúp đồng đội của mình băng bó lại v·ết t·hương, cầm máu giúp ông ta.
“Đừng lo lắng, chúng ta thắng chắc rồi!” Maxwell cười nói, bàn tay anh ta nhanh chóng vòng quanh quấn lại Urry cánh tay, ngăn v·ết t·hương tiếp tục chảy máu.
Urry gật gật đầu đáp lại, nhe răng khi v·ết t·hương bị đè ép, chỉ chờ mong trận chiến này mau chóng dừng lại.
Oskar thì càng chạy càng xa, hắn hiện tại đang đứng giữa đường, chuyên môn lựa chọn những kẻ còn cầm theo v·ũ k·hí chiến đấu mà xông lại, hắn không muốn lựa chọn chém c·hết những kẻ đã mất hết dũng khí, khi mà hiện tại trước mặt tràn ngập kẻ địch.
Trên đường phố, đám lính rải rác chiến đấu, phân tán khắp mọi nơi.
Quân đội Weskast đã gần như đều tiến vào trong thị trấn, đám bộ binh phía sau mới vừa gia nhập vào trong chiến đấu, hiện tại hăng hái nhào về phía kẻ địch với sức mạnh vượt trội hơn hẳn, gia tăng thêm g·iết chóc trên chiến trường.
Bertram lại một nhát kiếm chém xuống, cắt ngang cánh tay cầm kiếm của Harris, Nam tước trấn Bennet.
Lúc này vị Nam tước trên thân đã tràn ngập v·ết t·hương, bộ giáp da bị cắt chém ra một loạt vết rách.
Hắn ngã quỵ trên đất, thở dốc, nhìn xem người đang đứng trước mặt mình, ánh nắng mặt trời chiếu rọi Bertram nửa bên người, hắn nhìn thấy thanh kiếm kia vung lên.
Lưỡi kiếm mang theo chút ánh sáng phản chiếu trong ánh mắt của Harris.
“Thằng kh…” Câu nói của Harris chưa kịp phun ra.
Thanh kiếm đã chém xuống đầu lâu của hắn, thân thể tàn tạ ngã nghiêng qua một bên, trộn lẫn vào trong đống xác c·hết.
Bertram đút kiếm vào vỏ, cúi người nhặt lên đầu lâu của vị Nam tước, xách nó trong tay, không tiếp tục gia nhập chiến đấu nữa, cảm thấy cục diện đã định.
Bên kia, Trevor cũng đã không kéo dài mạng sống của mình lâu hơn được nữa, bộ áo giáp của hắn hằn lên nhiều dấu vết kinh khủng của trận chiến.
Máu tươi chảy ra nhỏ giọt xuống đất từ trên đôi bàn tay, đôi tay run run, thanh kiếm đã không nắm chắc được.
Người thanh niên này là một chiến sĩ, một hiệp sĩ mạnh mẽ, nhưng cùng lúc đối mặt nhiều đối thủ như vậy, để anh ta không đường chống đỡ.
Tầm mắt chật hẹt của hắn lờ mờ, choáng váng khi bị t·ấn c·ông từ nhiều phía.
Một cái đầu chùy gai lướt qua không khí, đập vào bên trái đầu của hắn.
Trevor té nằm trên mặt đất, mũ giáp vỡ ra, khuôn mặt và đầu lâu dường như đã bị đập nát, để lộ ra qua chỗ vỡ chút sợi tóc màu đen, lẫn vào trong đống thịt nhão.
“Giải quyết!” Angus, vị hiệp sĩ to cao cầm chùy gai nói, bỏ qua thân thể Trevor, tìm kiếm kẻ địch tiếp theo.
Mũ giáp sắt bị đập tét vỡ lộ ra cái đầu đầy máu tươi, một vài suy nghĩ lóe qua trong đầu Trevor, nụ cười của một tiểu thư quý tộc hiện ra, rồi lại nhanh chóng tan đi như bọt nước.
Trước khi tất cả tan biến, thứ cuối cùng hắn nhìn thấy và nghe thấy, là tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, đội kỵ binh băng qua cổng, ùa vào trong trấn, ánh mắt hắn khép lại, bóng tối và sự im lặng bao trùm tất cả.
Đám kỵ binh xông vào, như là nhát chém cuối cùng chặt đứt tất cả hi vọng của binh lính trấn Tithega, đám kỵ binh cưỡi ngựa phóng trên đường phố, chém g·iết tất cả những người còn có can đảm phản kháng lại.
Oskar lúc này đang lâm vào kịch chiến, trước mặt hắn là một tên lính mặc giáp da, không chỉ áo giáp mà còn miếng che tay, cánh tay, che chân, mũ giáp sắt, hiển nhiên là một tên lính tinh nhuệ.
Oskar dùng ra toàn bộ những thứ mình học được, dùng kiếm và khiên, chống đỡ những đòn t·ấn c·ông của tên kia.
Người kia nắm trong tay một thanh kiếm, ánh mắt cũng điên cuồng vì trải qua chém g·iết, chân đạp đất nhào người lên.
Hai người tranh đấu, kiếm và khiên chạm nhau, kiếm và kiếm chạm nhau, tiếng v·a c·hạm vang lên, không ai nhường ai.
Oskar bước chân tới trước, tay phải vung kiếm chém xéo trừ trên xuống, người kia lui lại tránh đi, đáp trả bằng một đòn tương tự.
Oskar mau chóng giơ khiên đỡ đòn, hơi khuỵ gối xuống, cơ bắp trên đôi chân ra sức chịu đựng, giày hằn dấu trên mặt đường hơi ẩm ướt.
“Aaaa!” Hắn hét lớn, thẳng lên đầu gối, đẩy ra lưỡi kiếm của người kia, để hắn rút lui, sau đó đâm thẳng thanh kiếm thật nhanh, mũi kiếm đâm xuyên lớp giáp da, nhưng không sâu, tên kia lui lại tránh qua, tiếp tục nhào lên.
Oskar quăng tấm khiên về phía hắn, hắn bị bất ngờ, lại thấy người thiếu niên chém tới, hắn giơ kiếm đỡ đòn, hai người nắm chặt thanh kiếm, đấu sức, cố gắng đẩy lưỡi kiếm về phía đối thủ.
Giằng co một hồi, Oskar nhìn về phía ánh mắt của người kia, lại nhìn về điểm giao nhau của hai thanh kiếm, hai bàn tay hơi run rẩy, mồ hôi chảy xuống.
Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, hắn rút ra một bàn tay, đưa tay xuống dưới thắt lưng.
Người kia nhân cơ hội dồn lực muốn chém c·hết hắn, lưỡi kiếm nghiêng nhanh qua phía Oskar.
Nhưng Oskar đã rút ra dao găm, dùng hết sức lực, đâm vào hốc mắt tên kia, động tác của đối thủ ngừng lại ở nơi đó.
Mặc dù lưỡi kiếm kia đã cắt vào bả vai phải của Oskar, sắp muốn chém thẳng qua cổ ngực bụng của hắn, nhưng rồi lại mất hết sức lực rũ xuống.
Oskar hơi đẩy, để đối thủ ngã về phía sau, nằm ngửa trên mặt đất, theo người kia ngã xuống, dao găm rút ra khỏi đầu tên kia.
Oskar ôm lấy vai, lui lại ngồi tựa vào bên tường của một ngôi nhà, nhìn quanh thân mình.
Hắn nhìn thấy kỵ binh phe mình cưỡi ngựa lướt qua, gieo rắc c·ái c·hết, bộ binh ồ ạt đi trên đường, kẻ địch đầu hàng quỳ rạp trên đất, vài chỗ vẫn còn tranh đấu giữa sự sống và c·ái c·hết.
Cơn đau lúc này truyền tới, để Oskar cắn chặt hàm răng, v·ết t·hương như bị hàng trăm con kiến cắn xé.
Không chỉ v·ết t·hương, cơ bắp của hắn cũng như rã ra, mỏi nhừ và đau đớn, không nhấc nổi chân tay.
Hơi thở nóng mang theo sự mệt mỏi, trái tim vẫn còn đập nhanh chóng, nhưng sự hăng hái trên tinh thần đã giảm bớt đi nhiều.
Oskar tựa vào vách tường, mồ hôi và máu thấm ướt mặt tường và nền đất ở dưới người, cơ thể đã kiệt sức và muốn được nghỉ ngơi.
Tử tước Adam cưỡi ngựa rảo quanh thị trấn, hiện tại thì kết quả đã định, đa số kẻ địch đều đã đầu hàng, hoặc là đã bị g·iết c·hết, nhiều tiếng la hét sợ hãi vang lên, nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn với sự căm thù, nhưng hắn không quan tâm.
Bọn hắn đến với lý do rất chính đáng, nhưng đứng ở góc độ của những người này, bọn hắn chính là kẻ xâm lược tới từ phương nam.
Hắn cưỡi ngựa đi từ từ trong trấn, nhìn qua tất cả, khung cảnh tan hoang, xác c·hết nằm trên đường, thương binh hoặc nằm hoặc ngồi, chờ đợi người cứu chữa.
Hắn nhìn thấy một tên thiếu niên, lớn hơn con trai của hắn chừng vài tuổi, thông qua bộ dáng và v·ũ k·hí, có thể nhận ra là một bộ binh của Weskast, lúc này thằng nhóc kia tựa lưng vào tường.
Máu tươi chảy từ trên vai xuống đầy đất, trong tay tên nhóc vẫn nắm chặt một thanh dao găm dính máu tươi, ánh mắt vô định nhìn thẳng trước mặt.
Trước người của hắn, có lẽ là một tên đội trưởng, đ·ã c·hết hẳn.
Adam không nhìn nhiều nữa, tăng nhanh tốc độ, dẫn theo một đoàn kỵ binh tiến về trung tâm thị trấn, nơi đó, còn một số người vẫn đang cố thủ.
Hắn muốn chấm dứt hy vọng nhỏ nhoi của những người kia, đặt dấu chấm hết cho trận chiến này, để Tithega hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của q·uân đ·ội Weskast.