Chương 39: Dọn dẹp
Khi khói bụi của trận chiến đã lắng xuống.
Oskar và đồng đội vẫn đang bước đi trên đường, thì nhìn thấy một con ngựa từ đằng xa chạy tới, người kỵ binh dừng ở trước mặt bọn họ, người kia nhìn lướt qua đám người, “Gilbert, đây là đội của ngươi?” Người cưỡi ngựa hỏi, nhận ra đội trưởng Gilbert.
“Đúng vậy.” Gilbert trả lời, ngẩng đầu nhìn người kia.
“Chỉ còn lại bấy nhiêu sao?”
“Ừm, c·hết mất sáu người.” Gilbert bình tĩnh đáp lại, nhưng giọng nói mang theo chút đắng chát.
“Có ai b·ị t·hương nặng sao?” Người kia lại nhìn một chút đám người Oskar.
Gilbert quay đầu lại, một lần nữa nhìn một chút v·ết t·hương của đồng đội, “Không, chỉ là v·ết t·hương nhẹ.”
“Vậy ngươi dẫn người của mình quay trở về cổng trấn, trợ giúp những người khác dọn dẹp nơi đó, ta đi đây.” Người kia nói xong lời cuối cùng, gật đầu ra hiệu rồi cưỡi ngựa chạy đi.
Đưa mắt nhìn hắn chạy đi, Gilbert quay người lại nói với đội của mình, “Quay trở lại thôi.” Giọng hắn hơi mệt mỏi.
Đám lính hơi xôn xao, có vẻ không quá tình nguyện, bọn hắn giờ chỉ muốn kiếm chỗ nghỉ ngơi, nhưng cũng tuân lệnh bước đi theo đội trưởng của mình mà quay trở lại chỗ cổng trấn.
Xác c·hết nằm trên con đường nơi họ đi qua.
Càng đến gần cổng, số lượng xác c·hết càng nhiều, đa phần là q·uân đ·ội Alklen, và quân lính thủ trấn Tithega.
Họ nhìn thấy những đội lính khác cũng đang trở về nơi này từ những con đường khác.
Chỗ cổng, xác c·hết đã chất thành đống, máu tươi ướt nhẹp mặt đất, mùi vị bốc lên cực kỳ khó chịu.
Mỗi một bộ xác c·hết, đều là minh chứng cho sự b·ạo l·ực của trận đổ máu vừa mới xảy ra.
“Mớ hỗn độn này, mẹ nó!” Maxwell nhỏ giọng mắng, hắn không muốn nhìn lại cảnh tượng này chút nào.
“Chúng ta có việc phải làm, đi thôi.” Gilbert phất tay, chịu đựng sự khó chịu dẫn đầu đi tới.
Đám người bắt tay vào việc, tiến vào trong đống xác c·hết, gia nhập cùng những người khác thu dọn chúng.
Oskar cũng bước tới, người thiếu niên cố nén cơn đau từ v·ết t·hương trên vai, bước lại gần, lật qua một cái xác nằm úp sấp, cổ họng người này bị cắt ngang, máu tươi thấm đẫm quần áo của hắn.
“Phụ một tay.” Hắn nói với người bên cạnh.
Jasper mau chóng cúi người xách lấy hai tay của cái xác, Oskar thì giữ chặt phần chân, hai người nâng cái xác lên, đem nó ra ngoài đống hỗn độn, tới nơi mà những người khác đang chất đống xác c·hết rồi vứt xuống nơi đó.
Một người mặc áo dài, trong tay cầm theo một cuộn giấy, nhìn t·hi t·hể một chút, tay chuyển động ghi chép.
“Là quân địch sao?” Hắn ta mở miệng hỏi, cũng không ngẩng đầu lên nhìn tiếp.
“Có lẽ vậy, không quá giống người xứ Weskast.” Oskar nói, hắn nhìn thấy vài người cạnh bên tranh thủ đi tới, lột ra trên xác c·hết áo quần, giày da và cả thanh dao găm còn chưa kịp rút ra của hắn ta.
“Vậy thì là quân địch.” Người kia nói với giọng bình tĩnh, tăng thêm số lượng kẻ địch c·hết đi trong ghi chép của mình, rồi rảo bước tiến tới gần một cái xác khác vừa được khiêng tới.
“Giấu thật kỹ.” Một tên lính đang lục lọi xác c·hết có vẻ mặt nhăn nhó nói, từ phía thắt lưng lục lọi ra được một cái túi nhỏ, hắn cười cười vung vung cái túi nhỏ trong tay.
Tiếng đồng xu v·a c·hạm vang lên, hắn đưa mắt nhìn về phía bên phải, nơi đó, một người mặc giáp da, đang ngồi trước bàn, nhìn xem hắn.
Tên kia nước ngụm nước bọt, vội chạy qua, “Thưa ngài.” Hắn bỏ túi tiền lên bàn, rồi quay trở lại, người đang ngồi không để ý tới hắn nữa, cầm lên túi tiền, mở ra nút buộc, dốc hết tiền bên trong ra ngoài.
Những đồng tiền rơi vào trong một cái thùng gỗ, Oskar lúc này mới chú ý tới, những đồng tiền đủ loại đã lấp đầy gần một nửa thùng.
Quần áo bị vứt sang một bên, cái xác gần như t·rần t·ruồng cuối cùng bị quăng vào đống xác c·hết.
Oskar lại quay trở lại bãi chiến trường, tiếp tục công việc, v·ết t·hương của hắn hơi đau nhức, nhưng vẫn chịu đựng được.
Từng cái xác c·hết được đưa ra ngoài, dường như không phân rõ kẻ địch hay đồng đội, đều trải qua quy trình như vậy, lột sạch tất cả những thứ trên người, vật phẩm và tiền bạc được đặt riêng ra một bên, xác thì chất đống đợi xử lý.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, không khí đặc quánh mùi h·ôi t·hối của xác c·hết, mùi vị kia khiến cho người bị ám ảnh và muốn n·ôn m·ửa.
Những người lính di chuyển qua lại giữa đống xác c·hết, dấu giày lặp đi lặp lại in dấu trên mặt đất thấm đầy máu.
“Cứu.. cứu…” Tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên, lắng tai cẩn thận nghe mới có thể nhận ra được, một người tranh thủ lại gần, đẩy ra bên cạnh chướng ngại, tìm thấy một người còn chưa c·hết mất đang nằm bên dưới, nhận ra hắn là người đến từ Weskast, hắn la to, “Có người sống ở đây, mau tới đây nhanh lên!”
Mấy người khác chạy lại, giúp đỡ kéo người b·ị t·hương ra, hắn ta máu me đầy người, suy yếu sắp c·hết, rên rỉ khi được cứu ra.
Hai người đỡ hắn lên cáng, rồi khiêng đi nơi khác.
Thỉnh thoảng có người phát hiện người còn sống, những kẻ đến từ Weskast thì được đưa đi, cứu chữa nếu còn có hi vọng, còn những binh lính Alklen, thứ bọn hắn nhận được, chỉ có ân huệ cuối cùn, một c·ái c·hết nhanh chóng, chấm dứt nỗi đau mà bọn hắn đang phải gánh chịu.
Trên trán Oskar lấm tấm mồ hôi, bước đi nặng nề qua lại, xác c·hết trên mặt đất dần dần giảm bớt đi.
Hiệp sĩ Angus ngồi trên ngựa, đang nói chuyện với một hiệp sĩ khác, đưa mắt nhìn xem tàn cuộc của trận chiến, tự mình theo dõi việc thu dọn này.
“Thống kê ra số lượng t·hương v·ong rồi sao?” Angus thấy mặt đất đã gần như sạch sẽ, hỏi người đứng bên cạnh mình.
“Vẫn đang thống kê, một số đội trưởng c·hết mất, sẽ mất chút thời gian để ghi chép rõ ràng.” Người kia trả lời.
“Có bao nhiêu quý tộc c·hết đi trong hôm nay?”
“Phe ta?” Người kia hơi thắc mắc, quay đầu hỏi.
“Không, bọn chúng.”
Người kia đưa tay tính toán, “Nam tước Thrall và Nam tước Timber, hai người bọn hắn đều c·hết tại cổng trấn, một đống lớn hiệp sĩ, số lượng thì chưa rõ ràng lắm.”
“Ồ, Leopold cũng gia nhập chiến đấu, với tuổi tác của hắn?” Angus hơi kinh ngạc.
Người kia lắc đầu, chỉ tay về phía cổng, “Không, hắn bị một chiếc xe ngựa đè c·hết, có vẻ là trước khi trận chiến diễn ra.”
“Một kẻ xui xẻo a.” Angus chép miệng, một quý tộc mà c·hết đi một cách nhảm nhí như vậy.
“Nghe nói ngươi g·iết c·hết con trai của hắn?” Người kia hỏi thăm.
Angus lắc lắc cái cổ, vẻ mặt cứng rắn, nói với giọng bình tĩnh, không hề tự hào về chiến tích này: “Ta ra đòn quyết định, thằng nhóc đó là một chiến sĩ mạnh mẽ, nhưng lấy một địch bốn thì còn chưa đủ.”
Với Angus, đó là điều sẽ diễn ra trong c·hiến t·ranh, mục đích của hắn là g·iết c·hết kẻ địch, không quan tâm như thế nào, chỉ cần kết quả đúng là được, nơi đây lại không phải sân đấu thương.
Người kia cười cười, “Vậy gia tộc Timber coi như bị diệt mất rồi a, lão già Leopold hình như chỉ có mình hắn là con trai.” Vị hiệp sĩ này nói với giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.
“Đây chỉ là bắt đầu thôi, không biết là khi trận chiến này kết thúc, bao nhiêu người sẽ c·hết đi, bao nhiêu gia tộc sẽ tan nát.” Angus không cười, vẻ mặt âm trầm, để liên đới đứng bên cạnh người kia cũng chìm vào yên tĩnh.
Đứng dưới đống xác c·hết đã được thu dọn, “Một ngày khó khăn.” Urry lau mồ hôi trên trán, nói với Jasper, chạm nhẹ chỗ v·ết t·hương của mình.
Maxwell từ đằng xa đi tới, ôm theo nhiều cây giáo và kiếm, chia ra ném vào trong đống v·ũ k·hí.
Vũ khí từ những người t·ử t·rận được thu dọn lại, rồi phân phối cho binh lính, để họ có đầy đủ trang bị cho trận chiến tiếp theo.
Hắn thở hổn hển đi lại gần nhóm của mình, “Ta chờ mong có được một thanh kiếm, có lẽ một trong số chúng sẽ thuộc về ta.” Hắn đưa đầu hướng về đống kiếm ngổn ngang chất đống trên đất kia.
Bọn hắn đứng ở đó, lỗ mũi đ·ã c·hết lặng với mùi vị của máu và xác c·hết, một câu hai câu trò chuyện với nhau, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bãi chiến trường được thu dọn sạch sẽ, từ cánh cổng kéo dài ra ngoài cây cầu đá, lại đến phía ngoài thị trấn vùng đất trống trải ở phía nam dòng sông Venset.
Những nơi xa xôi được phân công cho đám lính đứng ở phía sau, những người gia nhập chiến đấu ít nhất đi thu dọn.
Trang bị, v·ũ k·hí, tiền bạc từ n·gười c·hết đều được thu thập lại, phân chia ra rõ ràng, được ghi chép lại bởi một vài sĩ quan hay tùy tùng của các Tử tước.
Những kẻ giấu diếm chiến lợi phẩm cho riêng mình, bị người kéo ra đánh đòn, một vài tên không chịu phải v·ết t·hương do kẻ địch gây nên, lại bị phe mình đánh trầy da tróc vảy.
Cây cầu tràn ngập xác c·hết dần dần giảm bớt cho đến khi hoàn toàn không còn xác c·hết ở phía trên nữa, nó có thể để cho người cưỡi ngựa và xe ngựa thông qua dễ dàng.
Thứ còn sót lại là những v·ết m·áu đã nhuộm đen cả cây cầu, dần dầm khô cứng lại và bám trên những viên đá thành nhiều mảng.
Xác c·hết rải rác trên đồng hoang cũng được thu dọn, gom lại, những người lính qua lại nhìn từ trên cao như những con kiến nhỏ đang tha mồi tụ tập về hang ổ.
Những xác c·hết t·rần t·ruồng kia được tụ thành nhiều đống lớn, trong trấn, phía đầu nam cây cầu, và một số trên ở xa trên đồng hoang.
Thương binh cũng được khiêng đi chữa trị, dù rằng với đa số bọn hắn, c·ái c·hết là không thể tránh khỏi, có lẽ mạng sống của bọn hắn sẽ chấm dứt sau nhiều ngày chống chọi với v·ết t·hương trên người.
“Trở về thôi, phần việc của chúng ta đến đây là kết thúc.” Đội trưởng Gilbert đi lại gần, thông báo tin tức cho bọn họ.
“Cuối cùng cũng xong rồi.” Urry thở dài một hơi.
Trong ánh chiều tà, những người lính này lại một lần nữa đi trên con đường của thị trấn, đi về phía bên trong.