Chương 36: Cổng
Harris nghe người kia nói vậy thì trừng mắt, mặt mũi nhăn lại, không còn tâm trạng nhàn nhã vuốt râu, mà đưa mắt nhìn quanh thân của mình.
Đám dân trấn đang hoảng sợ chạy trốn, hoặc là đóng kín cửa phòng, cản lại những người khác có ý đồ xông vào bên trong.
Đám binh lính ồ ạt lao qua cổng, chạy vào trong trấn, một số tiếp tục chạy trên những còn đường hướng về phía bắc, một số khác ngã quỵ vào trên đất, cho rằng mình đã an toàn, nghỉ ngơi thở dốc lấy lại hơi sức.
Binh lính còn sót lại trong trấn, lúc này một phần tập trung gần cánh cổng, nhưng họ không lại gần nó được, bọn hắn đã mất đi lãnh chúa, mờ mịt đứng ngây ra đó.
Một con ngựa khỏe được cận vệ dắt tới, được đưa tới từ chuồng ngựa của Leopold trong thị trấn này.
Guy trở mình leo lên lưng ngựa, “Mau đi thôi, Harris.” Hắn hét to, cảm thấy việc giữ vững thị trấn là vô vọng, chuẩn bị chạy trốn thêm một lần nữa, chỉ trong vòng một ngày.
“Không, ta sẽ không chạy nữa.” Harris lắc đầu, rút ra thanh kiếm của mình, giọng mang theo cơn giận dữ.
“Tùy ngươi đi.” Guy không đoái hoài nữa, kéo cương quay đầu ngựa, dẫn theo một đám cận vệ chạy về hướng bắc, muốn thoát khỏi nơi này, hắn sợ nếu không sớm chạy thì không còn cơ hội nữa.
Tiếng la g·iết càng ngày càng đến gần, khoảng gần một nửa bộ binh Alklen vào được trong trấn, số còn lại hoặc c·hết trên vùng đất ngoài thành ở bờ bên kia sông, hoặc c·hết tại trên cây cầu đá.
Trên mặt sông Venset, có thể nhìn thấy một vài bộ t·hi t·hể trôi nổi trên mặt sông, lưa thưa chìm nổi trôi về hướng tây nam, xuôi dòng mà đi.
Máu tươi chảy qua kẽ đá của cầu, nhỏ giọt xuống mặt sông, nhuộm đỏ phần nước phía dưới cây cầu, nhưng rất nhanh bị dòng nước pha loãng, khoảng nước ngay dưới cầu bị nhuộm thành màu hồng nhạt, mùi máu thanh thu hút bầy cá tụ tập lại.
Một đội binh lính trong có vẻ chuyên nghiệp và nghiêm chỉnh từ trung tâm của thị trấn chạy tới.
Bọn hắn đa phần mặc giáp da, đầu đội nón giáp sắt lộ mặt, đẩy ra đám người chạy loạn, thỉnh thoảng vung kiếm chém ngã người cản đường hay xông vào hàng ngũ của mình.
Một người trong đó, mặc một bộ giáp sắt, trước ngực có khắc hình một thanh đao, hắn níu lại cổ áo một tên lính giữ cửa, hét lớn, “Cha ta đâu?”
Người kia run rẩy chỉ về phía phương hướng cổng trấn, nói ra sự thật.
Người mặc giáp sắt cắn răng nghiến lợi, gầm thét, “Bọn khốn kiếp, mau quay lại, tập trung, trấn Tithega không thể mất.” Hắn để người của mình chặn lại những ngã rẽ.
Sau đó hắn đi đến bên cạnh Harris, cùng vị Nam tước đứng chung một chỗ, người thừa kế của trấn Tithega quyết định cố thủ thị trấn của mình.
“Trevor.” Harris gật đầu chào hỏi người thanh niên.
“Dừng lại, mau quay trở lại.”
“Thằng khốn, quay trở lại, không nghe sao!”
Đám binh lính kia cản lại những kẻ muốn tháo chạy, la hét hay đấm đá, xua đuổi bọn hắn, muốn giữ lại càng nhiều người càng tốt.
“Cầm v·ũ k·hí lên bọn ngu ngốc, các ngươi đều muốn c·hết sao?” Trevor Timber la to, vung kiếm chém ngã một tên vẫn bỏ qua lời nói của hắn, “Kẻ nào chạy trốn hiện tại liền phải c·hết.”
Một số người sợ hãi dừng bước chân, một vài người thì vẫn cố tìm đường nẻo phân tán chạy đi, đám binh lính không ngăn được tất cả, chỉ có thể tập trung lại nhiều người nhất có thể.
Bọn lính bị ngăn lại kia đa số vứt đi v·ũ k·hí, lúc này mò lên đồ vật ở xung quanh, gậy gỗ, cuốc, chĩa, đủ loại tạp vật, cầm run run trong tay, lo sợ nhìn về phía cổng, nơi đó vẫn có người chạy ra, họ hoảng sợ không dám quay đầu lại.
Trevor Timber và Harris Thrall dẫn đầu đám lính tiến lên phía trước, chuẩn bị cho cuộc giao tranh.
Trên cầu, đội trưởng Gilbert chém ngã một người, nhìn trước mặt xe ngựa bị ngã lật giữa cổng, dừng bước chân của mình, những người khác cũng chững lại.
Phía trước của bọn hắn đã là trấn Tithega, trước mặt là không còn là tháo chạy kẻ địch, mà là dày đặc binh lính tụ tập thành hình vòng cung, xen lẫn giữa tinh nhuệ và nghiệp dư, v·ũ k·hí cũng bao gồm đủ loại, từ đao kiếm tới cuốc xẻng gậy gộc.
“Giếtttttt!!!” Trevor Timber, con trai của Nam tước Leopold Timber, la lớn tiếng, xông lên đầu tiên, hắn đã đem c·ái c·hết của cha mình, quy tội cho trước mặt đám người này.
Hiện tại trận chiến này, vừa là báo thù, lại là thủ vệ thị trấn, lãnh địa hiện tại hẳn là thuộc về hắn, đủ loại lý do để Trevor xung động lên, trong mắt chỉ còn sót lại sát ý.
Theo sau hắn là Harris, và tất cả những người khác, đám lính tinh nhuệ xông lên đầu tiên, được họ tiếp thêm dũng khí, đám tàn quân cũng theo ngay sau lưng, muốn trút đi nỗi uất ức mà mình phải chịu đựng trong suốt cả ngày chạy trốn.
“Khiên!” Mấy người đội trưởng hét lớn tiếng, bộ binh Weskast tràn vào cổng, giơ cao khiên trong tay, những chiếc khiên quét lên một vệt màu trắng để phân biệt với quân địch.
Những tấm khiên chắn xếp cạnh nhau, mũi giáo thò ra từ giữa khe hở của chúng, đám bộ binh bước chân từ từ tiến lên, đây là những kẻ địch ra dáng đầu tiên mà bọn hắn phải đối đầu, trước đó chỉ đơn thuần là làm nóng người.
“Aaaa, g·iết!” Tiếng la hét vang lên khi hai đội quân sáp lá cà, máu tươi vẩy ra từ hai phía, người phía trong cố gắng giành lại cánh cổng, người phía ngoài muốn dồn ép tiếng vào bên trong.
Oskar vung kiếm chém đứt cổ một kẻ địch, giơ lên khiên chắn lại một mũi giáo, hơi lui lại nửa bước, tên cầm giáo kia chưa kịp rút lui thì bị Jasper đ·âm c·hết.
Người này vừa ngã xuống, kẻ sau lại lấp vào, bọn hắn cật lực chém g·iết, trong sự hỗn loạn lại tồn tại chút trật tự, nhưng mục tiêu duy nhất của hai phía, là g·iết c·hết kẻ đứng đối diện mình.
Máu tươi vẩy ra, Urry rên lên đau đớn rồi lui lại, cánh tay ông ta b·ị c·hém trúng, Oskar nhanh chóng đưa khiên chắn trước người ông ấy, để những người khác đỡ ông ta lui về phía sau.
Maxwell cũng ra sức chém g·iết, mũi giáo hết lần này tới lần khác đâm ra rồi rút lại, đôi khi trúng đích, đôi khi chỉ rơi vào khoảng không.
Oskar thở hổn hển, máu tươi nhuộm đỏ cả người, nhưng hắn ta như có thứ gì chạy qua mạch máu, toàn thân tê rần, cảm xúc bành trướng, chiến đấu để hắn như điên cuồng, lúc này không hề lui lại dù chỉ một bước, vẫn tiếp tục thu gặt tính mạng.
Phía q·uân đ·ội Weskast cũng dần xuất hiện t·hương v·ong, đặc biệt là những người phải đối đầu với các chiến sĩ tinh nhuệ từ Tithega, những kẻ khỏe mạnh chuyên nghiệp với tinh thần hăng hái.
Bọn hắn không trải qua cuộc rút lui, cả thể lực và tinh thần đều đang rất dồi dào, được huấn luyện kỹ càng, ý niệm bảo vệ thị trấn để bọn hắn ra sức t·ấn c·ông.
Trevor và Harris cũng đang dồn toàn bộ sự tập trung vào trong trận chiến, điên loạn phát tiết sự tức giận trong lòng ra ngoài.
Phía Weskast tử thương càng ngày càng nhiều, Alklen cũng không khá hơn bao nhiêu, xác c·hết rất nhanh tràn ngập trên mặt đất, đám người phải đứng trên một lớp lại một lớp xác c·hết mà chiến đấu.
Đôi khi, những tấm khiên bị phá vỡ, một vài tên hiệp sĩ Alklen lao vào hàng ngũ Weskast mà chém g·iết bừa bãi, cho tới khi bị người xung quanh hợp lực cản lại.
Cánh cổng trong lúc nhất thời chỉ còn sót tiếng kiếm giáo v·a c·hạm.
Urry ôm lấy v·ết t·hương, tựa lưng vào cánh cổng, không dám ngồi xuống, sợ hãi bị giẫm đạp tới c·hết.
Phía sau cánh cổng, đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm leng keng, hơi khác với tiếng bước chân của bộ binh thông thường.
Oskar quay đầu, thấy hai lá cờ hiệu ở phía sau, cáo và đại bàng, một đen một trắng, nhìn xuống phía dưới, người mang cờ hiệu lại không phải bộ binh thông thường, mà là hai tên mình khoác giáp sắt, che đậy kín kẽ toàn thân, rõ ràng là hai vị hiệp sĩ.
Phía sau hai người, là khoảng hơn một trăm người khác cũng mặc giáp toàn thân, cầm trong tay v·ũ k·hí, tách ra đám bộ binh mà tiến tới.
“Tránh ra!” Có người hét lớn.
Đám lính bộ nhanh chóng chia tách ra, tạo ra một con đường để các hiệp sĩ thông qua.
Oskar chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đáng sợ như vậy, hơn một trăm người đàn ông cường tráng, trang bị kín mít toàn thân, cầm theo kiếm dài, rìu chiến, búa, chùy gai, bọn họ trông như một đám người khổng lồ.
Người từ Weskast reo hò khi các hiệp sĩ gia nhập chiến trường, khi các hiệp sĩ vượt ra khỏi hàng ngũ, g·iết c·hết bất luận kẻ nào cản đường họ, thổi lên hiệu lệnh t·ấn c·ông.
Oskar sôi cả máu, cầm kiếm nhào lên trước, liên tục vung chặt và kết liễu kẻ địch.
Số lượng các hiệp sĩ của Tithega ít hơn rất nhiều nếu so với các hiệp sĩ xứ Weskast, một phần hiệp sĩ và cận vệ đưa theo Nam tước Guy Pickborne rút lui.
Đám lính của Tithega rất nhanh tan vỡ, như bị cối xay thịt lôi kéo vào trong, chỉ có máu tươi và thịt vụn rơi xuống, bọn hắn hoảng sợ la hét, nhiều tên mất đi dũng khí mà tháo chạy.
“Khốn kiếp!” Harris gầm thét.
Khi mà q·uân đ·ội Weskast tràn vào càng ngày càng nhiều, hắn tuyệt vọng phát hiện, thứ chờ đợi hắn chỉ có c·ái c·hết, hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hắn không muốn lại tháo chạy một lần nữa, vị Nam tước đưa mắt tìm kiếm mục tiêu, muốn ở trong đám người lựa chọn một kẻ xứng đáng để cùng c·hết với mình.